Sáng sớm hôm sau, quảng trường trước Thiên Thánh cung đã tấp nập đầu người, phi thường náo nhiệt. Tràng cảnh rầm rộ như vậy cũng đã là sự tình rất nhiều năm trước rồi, đó chính là lúc Đại Thanh Thiên vương đăng cơ. Lúc này đây, mọi người lại đang miệt mài vì phần thưởng "một chữ sai, một ngàn kim tệ" mà đến.
Không phải ai cũng có thể đạt được phần thưởng này, nhưng ít ra mỗi người đều có cơ hội, chỉ cần là người có ý đồ muốn phát tài, tất cả đều đến rồi.
Người càng nhiều, người bán đồ ăn cùng vật phẩm bán rong cũng ngửi được thời cơ kinh doanh đã tới, cho nên sớm đã chiếm cứ lấy địa bàn thiết lập quầy hàng, bắt đầu thành lập tiểu sinh ý. Bởi vậy, hiệu ứng "quả cầu tuyết" liền hình thành. Đợi tới lúc Phó Thư Bảo mang theo A Long, Hữu Nãi Ngư cùng một đoàn gia nô đi tới quảng trường thì nơi này đã náo nhiệt vượt quá tưởng tượng của hắn.
- Ôi! Những người kia, vì tiền thưởng một ngàn kim tệ, thật kỳ quái!?
Phó Thư Bảo thốt ra một câu, đích thị là "kẻ no không biết kẻ chết đói".
Đi tới bình đài đã chuẩn bị tốt, A Long lên đài, đem thiên văn chương hắn đã chuẩn bị tốt suốt đêm qua treo lên bảng. Cùng lúc đó, dưới bình đài liền vây quanh một mảng lớn đầu người. Phía xa xa, tiếng người chửi mắng vì không lách vào được vang lên, đẩy đẩy nhốn nháo. Tràng diện lần nữa lâm vào hoàn cảnh hỗn loạn không thể khống chế được.
- Không nên gấp, không nên gấp, thiên văn chương của ta ở ngay chỗ này, ai tìm ra được một chữ sai, lập tức sẽ được phần thưởng một ngàn kim tệ, người đọc sách, dĩ thành kỳ nhân, ta làm như vậy không phải là muốn khoe khoang gia tài cùng tài hoa mà muốn thông qua chuyện này nhắc nhở người đọc sách trong thiên hạ một chút, dĩ thành kỳ nhân, tiền tài bất quá chỉ là vật ngoài thân...
Đứng trên bình đài, A Long chậm rãi nói ra, tư thái nhất phái tao nhã. Dưới bình dài, thiệt nhiều thiếu nữ hoài xuân hai gò má chợt nóng lên, hiển nhiên là các nàng đang chìm trong tưởng tượng đáng xấu hổ rồi.
Cảm tình đẹp nhất chính là tình yêu, cũng là cảm tình thần kỳ nhất. Nhưng mà, những thiếu nữ mười bảy mười tám kia, còn có những thiếu phụ có một ít liên tưởng thì cũng thật là bình thường. Tình cảm cùng cảm tưởng của các nàng đều xinh đẹp đấy, nhưng mà nếu các nàng biết rõ A Long là một nhân yêu mà nói... các nàng có thể hay không còn loại tưởng tượng xinh đẹp này?
Cho nên, đối đãi với sự vật, không thể chỉ xem ở mặt ngoài.
Bất quá, không thể phủ nhận A Long thực có tài ăn nói. Dưới hơn hai vạn ánh mắt chú mục, phần thong dong cùng bình tĩnh kia khẳng định là phi thường đáng giá.
Hoạt động tìm chữ sai bắt đầu, cả thiên văn chương căn bản là không có một chữ sai, ai có thể tìm ra một chữ sai được đây này? Bất quá, cho dù không tìm ra được chữ sai nhưng mà phàm là người tới tham dự, Phó Thư Bảo đều cho gia nô cấp cho đối phương một phần lễ vật xa xỉ. Phàm là người tham dự, đều có một phần vật kỷ niệm, đây chính là ước nguyện ban đầu khi Phó Thư Bảo tổ chức hoạt động này. Chỉ có điều, lúc này đây không phải là đề cao thanh danh của hắn mà là cho A Long đề cao danh vọng.
Càng nhiều người biết rõ A Long, thanh danh của hắn sẽ càng lên cao. Càng nhiều người nhớ rõ chỗ tốt A Long cấp cho, miệng của bọn hắn chính là công cụ thần tạo tốt nhất, sẽ đem A Long nói tới ba hoa chích chòe, thậm chí còn là thần hóa. Những điều này, đều là mong muốn của Phó Thư Bảo, mà những điểm này chỉ cần một phần lễ vật nho nhỏ là có thể làm được.
Hoạt động tìm chữ sai bắt đầu thông suốt không trở ngại, đại lượng lễ vật được chuẩn bị từ trước cấp xuống dưới, gia nô Long phủ cũng phải gấp gáp đi mua thêm từng xe quà tặng. Kỳ thật, cái gọi là đại hội tìm chữ sai này thật ra là một cái đại hội phát tiền. Phó Thư Bảo đốt tiền tài đi mua thứ hắn muốn.
Thời gian đến gần trưa, đám người vây quanh bình đài dã dần có dấu hiệu giảm bớt. Phó Thư Bảo loay hoay lau một đầu đầy mồ hôi mà thở dài. Ngay lúc hắn chuẩn bị gọi đám gia nô tới, chuẩn bị thu dọn về nhà ăn cơm thì một đoàn Tân Luyện quốc gia Hộ Vệ chiến sĩ áo giáp sáng loáng, nhân cao đại mã xuất hiện ở phía trước bình đài.
- Những người này, cuối cùng cũng đến rồi.
Biết rõ đối phương không phải vì đại hội kia mà tới, trong nội tâm Phó Thư Bảo lại thầm cao hứng một hồi. Nếu như người trong vương đình không chú ý tới chuyện này, vậy thì cả buổi sáng bận bịu này của hắn là công toi rồi.
Hộ Vệ chiến sĩ đi tới trước bình đài là một cái tiểu phương đội gồm năm mươi người. Sau khi đứng lại, đội ngũ tách ra làm hai bên trái phải, một nữ tướng một đầu tóc đỏ chậm rãi đi ra. Sự xuất hiện của nàng lập tức khiến cho Phó Thư Bảo hai mắt phát quang. Mỹ nữ như vậy, là rất khó tìm đấy. Đương nhiên, ngoại trừ nữ nhân bên cạnh hắn ra, nữ nhân bên cạnh hắn đều là cực phẩm mỹ nữ ngàn dặm có một, cũng là thường xuyên gặp mặt.
Chợt khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc chính là, hắn không chỉ cảm thấy nữ nhân kia cường hãn mà từ trên người nàng hắn còn cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc. Hắn xác định là hắn và nữ nhân trước mắt này còn chưa có gặp qua, khí tức quen thuộc kia không phải vì người ta là mỹ nữ, không hiểu vì sao sinh ra loại cảm giác quen thuộc vớ vẩn mà là một loại khí tức đặc biệt đến từ Long tộc!
Dưới Hải Để Thâm Uyên, cùng Ác long mấy bận sinh tử bác đấu, cũng đã từng đem Ác long rút gân lột da, Phó Thư Bảo tự nhiên phi thường quen thuộc khí tức đặc biệt của Long tộc. Nữ tử tóc đỏ trước mắt này, mang đến cho hắn đúng là loại khí tức này! Loại khí tức này tuy rằng cực kỳ nhỏ bé nhưng mà hắn vẫn có thể nắm bắt được.
Không phải người gặp qua Long tộc, vĩnh viễn không cách nào phân biệt được loại khí tức này, sẽ cho rằng đó là một loại mùi tự nhiên trên cơ thể người, giống như mùi hương thanh nhã của cơ thể gì đó. Nhưng trùng hợp chính là, Phó Thư Bảo không chỉ từng đụng qua mà còn giết qua. Trình độ quen thuộc của hắn đối với loại khí tức này có thể nghĩ rồi.
"Kỳ quái... trong vương đình Tân Luyện quốc gia sao lại có Long tộc tồn tại đây này?"
Một bên làm bộ trưởng quan tới, cuống quýt đứng dậy nghênh đón, một bên trong nội tâm hắn lại tự hỏi, nghĩ tới đủ loại khả năng.
Người đến, đúng là đứng ở phía xa quan sát rất lâu mới có quyết định hiện thân, Hộ Vệ quân đoàn quân đoàn trưởng, Thất thải nữ thần long Long Ngọc Nhị.
- Trong các ngươi, ai là A Long?
Bởi vì Phó Thư Bảo có thể che dấu được thực lực cùng khí tức của mình, nhìn qua hắn chỉ là một tồn tại Vĩnh Hằng chi lực, cho nên Long Ngọc Nhị chỉ hơi chú ý tới hắn một chút, cũng không phải là đặc biệt chú ý gì.
A Long đi tới, không kiêu ngạo không siểm nịnh thi lễ một cái.
- Ta chính là A Long, tướng quân có chuyện gì không?
Long Ngọc Nhị ngẩng đầu lên, đi tới đứng ở phía dưới cái bảng treo thiên văn chương kia của A Long nhìn nửa ngày mới lên tiếng, nói.
- Đây là thiên văn chương của ngươi? Lấy ra một chữ sai liền được thưởng một ngàn kim tệ?
A Long nhẹ gật đầu.
- Đúng vậy.
- Thiên văn chương này của ngươi, là dùng tới Giáp Xác văn viết ra hay sao? Trên Thánh đảo, một nửa số người đều dùng loại văn tự này.
Long Ngọc Nhị nhàn nhạt nói.
A Long lại nhẹ gật đầu.
- Đúng vậy, tướng quân các hạ.
- Ha ha... thiên văn chương này của ngươi dùng Giáp Xác văn viết ra xác thực không có sai, nội dung cũng không làm cho ai tìm ra chữ sai nào, nhưng mà, nếu dùng loại văn tự khác mà nói, thiên văn chương này không chỉ có chữ sai mà còn toàn bộ đều là sai! Cho nên...
Một chuỗi tiếng cười như chuông bạc từ trong miệng Long Ngọc Nhị vang lên.
- Cho nên, thiên văn chương này của ngươi trong mắt ngoại tộc ta từng chữ đều sai, như vậy, ta đương nhiên thu được tiền thưởng ngàn kim một chữ sai, lấy ra!
- Cái gì?
A Long lập tức sững sờ tại chỗ.
Tình huống như vậy xuất hiện, ngay cả cái ót của Phó Thư Bảo cũng đều toát ra một đám mồ hôi. Hắn đi vào thế giới này, tiền trên người cố nhiên là không ít, nhưng mà thiên văn chương này của A Long lại có hơn vạn chữ, nếu như cứ dựa vào một chữ một ngàn kim tệ mà nói, nữ tử tóc đỏ trước mắt này lại muốn phần thưởng ngàn vạn kim tệ a! Con số như vậy, nếu như hắn không đem Thiên Vũ thạch bán ra mà nói, thực sự là hắn không cách nào chi trả được.
Tại sao nàng ta không đi cướp cho rồi?
- Như thế nào? Không thể trả tiền sao? Không phải ngươi từng nói cái gì "dĩ thành kỳ nhân" sao?
Long Ngọc Nhị nhàn nhạt nói ra, khóe miệng của nàng cũng yên lặng trồi lên một vẻ tươi cười trêu tức.
A Long cãi lý, nói.
- Tướng quân, thiên văn chương của ta không có chữ sai, văn tự thiên hạ này ta tính ra cũng có chút gọi là tinh thông, có thể phiên dịch qua lại, vì cái gì liền nói thiên văn chương này của ta toàn bộ đều sai đây này?
- Ta nói sai chính là sai, dựa theo văn tự của chúng ta, những chữ này của ngươi... toàn bộ đều sai, không thể đưa ra phần thưởng mà nói... các ngươi cứ đợi ngồi tù đi! Người đâu, đều mang đi cho ta!
Long Ngọc Nhị không phải tới đây xảo trá tiền thường mà nguyên bản là tới đây muốn bắt người.
Y theo kế hoạch của nàng cùng Long Ngọc Nhất, truyền thánh chỉ để cho A Long cùng Phú Đại Quý quản gia tiến nhập Thiên Thánh thành không thể nghi ngờ là con đường mau lẹ nhất, nhưng mà không phải là không lưu lại dấu vết khiến cho Đế quốc luyện chi lực sĩ tổng hội hoài nghi. Ngay tại lúc quan sát lúc trước, Long Ngọc Nhị kỳ thật đã nghĩ ra muốn phá quán, ngay tại lúc nàng muốn phá quán thì trên người nàng kỳ thật còn mang theo một cái thánh chỉ giả.
Chụp tội danh lên đầu ai đó, đối với Tân Luyện quốc gia Hộ Vệ quân đoàn quân đoàn trưởng, đó cũng đâu phải là đại sự gì đâu này? Việc nhỏ, việc nhỏ mà thôi. Hơn nữa, nếu làm như vậy mà nói... những ánh mắt của Đế quốc luyện chi lực sĩ tổng hội kia sẽ không có quá nhiều hoài nghi gì.
Năm mươi Hộ Vệ chiến sĩ nhận được mệnh lệnh, một loạt từ trên xuống dưới, ai phá thì phá, đồ vật cần thu liền thu, người phụ trách bắt người liền bắt người, tất cả đã đều có phân công, một mảnh bận rộn. Gia nô Phó Thư Bảo mang tới bất quá chỉ là người bình thường dùng tiền chiêu mộ vào phủ, trước mặt Hộ Vệ chiến sĩ như lang như hổ nào dám có nửa điểm phản kích, đều ngoan ngoãn bó tay chịu trói.
Hoạt động tìm chữ sai nguyên bản vô cùng náo nhiệt, cuối cùng biến thành hoạt động dẫm đạp. Năm mươi hộ vệ chiến sĩ đem bình đài hủy đi, đem tất cả đồ vật đều dẫm đạp nhão nhoẹt ra, sau đó dưới khiển trách của Long Ngọc Nhị áp tải một đám người, hạo hạo đãng đãng mà hướng Thiên Thánh cung đi vào.
Với tư cách là kẻ mạnh nhất trong đoàn người, Phó Thư Bảo liền bị Long Ngọc Nhị cận thân áp tải. Cũng may, hắn một mực che dấu thực lực bản thân, che đậy linh khí tiết ra ngoài, nói cách khác, lập tức sẽ bị nhìn thấu. Một Thứ Thần cấp đi làm quản gia, loại chuyện này nếu lộ ra ngoài, kế hoạch kia chắc phải toàn bộ ngâm nước rồi.
Thời điểm sắp đi vào cửa cung, Phó Thư Bảo quay đầu lại thoáng nhìn về phía sau. Trong tầm mắt của hắn, vừa vặn cùng ánh mắt của Hữu Nãi Ngư đụng nhau một cái. Hữu Nãi Ngư trong đám người xem náo nhiệt nhẹ gật đầu một cái, một bộ thần sắc im lặng cầu nguyện.
Kế hoạch của Phó Thư Bảo, tới một bước này coi như tiến hành được một nửa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT