Có một loại tình huống cực kỳ không hay ho chính là nhà dột lại gặp mưa đêm, thật bất hạnh chính là, Phó Thư Bảo đã gặp phải nó. Nếu như là dưới tình huống bình thường, ở thời điểm này, có thể sử dụng Tỵ Thủy Châu an toàn đi lên khỏi Hải Để Thâm Uyên tuyệt đối không có vấn đề gì.

Nhưng mà hiện tại màn hào quang của Tỵ Thủy Châu lại ngoài ý muốn lăn vào trong một cái hang động!

Lại nếu như không phải đúng lúc gặp phải quái thú đuổi theo, thời điểm này cũng có thể lợi dụng năng lực của Tỵ Thủy Châu, đi ngược theo dòng nước ra ngoài, sau đó rời khỏi Hải Để Thâm Uyên. Nhưng mà hiện tại quái thú đang đuổi theo, nếu như đi ra ngoài, không hề nghi ngờ gì chính là tự tìm đường chết. Mà đi sâu vào bên trong phân động, cũng có khả năng sẽ bị lạc đường. Nhưng nếu đứng lại tại bên trong cái hang động lớn này, đến lúc quái thú tiến vào, đó khẳng định cũng là kết cuộc phải chết không thể nghi ngờ.

Đi ra ngoài là chết, lưu lại là chết, tiến vào bên trong phân động rất có thể bị lạc đường, cuối cùng cũng là chết, đây chính là một cái tình huống không xong như vậy!

Phải lựa chọn như thế nào đây?

- Phó đại ca… nó, nó lại đuổi tới rồi, làm sao bây giờ?

Hữu Nãi Ngư sốt ruột hỏi.

Phó Thư Bảo đảo mắt một vòng, ánh mắt rất nhanh tập trung về phía một cái phân động đường kính khoảng chừng mười lăm thước bên cạnh chủ động, giơ tay lên chỉ thẳng về phía đó, nói:

- Nhanh, thu nhỏ lại màn hào quang của Tỵ Thủy Châu, đi vào bên trong cái phân động kia!

Hữu Nãi Ngư đã mất đi hết thảy chủ kiến, Phó Thư Bảo nói như thế nào nàng liền làm như thế đó. Nàng lập tức đem hào quang của Tỵ Thủy Châu thu hồi lại một phần ba, sau đó thao tác màn hào quang của Tỵ Thủy Châu hướng về phía cái phân động mà Phó Thư Bảo vừa chỉ di động tới.

Đối với Phó Thư Bảo mà nói, tình huống trước mặt rất là không xong, cả ba loại lựa chọn, kỳ thật cái nào cũng rất khó có thể quyết định. Lưu lại là chết, đi ra ngoài cũng là chết, mà trốn đi, ngoại trừ rất có khả năng sẽ chết ra, cũng còn có khả năng sinh tồn. Theo lẽ thường đương nhiên, hắn sẽ lựa chọn khả năng cuối cùng này.

Màn hào quang của Tỵ Thủy Châu rốt cuộc cũng tiến vào bên trong cái phân động kia. Đường kính của màn hào quang sau khi thu hồi một phần ba là khoảng chừng mười hai, mười ba thước, mà đường kính của cái phân động kia khoảng chừng mười lăm thước, vừa vặn có thể tiến vào được.

Ngay khi quang cầu vừa vào bên trong phân động, tại lối vào của chủ động liền phóng vọt vào một đầu quái thú khổng lồ. Cặp mắt lục quang sâm u đảo mắt liên hồi, tìm kiếm con mồi.

Nấp ở bên trong phân động, Phó Thư Bảo cùng với Hữu Nãi Ngư ngay cả thở mạnh cũng không dám. Hữu Nãi Ngư nhất thời khẩn trương, bàn tay quơ qua, liền nắm được bàn tay của Phó Thư Bảo. Phó Thư Bảo phát hiện, bàn tay của nàng đã ướt đẫm mồ hôi.

- Ngao ô!

Một tiếng rống quái dị từ trong miệng quái thú phát ra. Đột nhiên một hạt châu lớn cỡ nắm tay từ trong miệng của quái thú bay ra, một mảnh quang mang chói mắt liền xuất hiện bên trong hang động to lớn. Ánh sáng phát ra từ khỏa hạt châu kia cũng không phải là ánh sáng của ngọn lửa, mà là một loại hồng quang giống như là ánh sáng của Hồng bảo thạch vậy.

Quang mang vừa xuất hiện, trái tim Phó Thư Bảo nhất thời trầm xuống. Hắn đột nhiên nhớ tới, Thiết Bát đã từng nói qua, Thủy Tộc dưới đáy Vô Căn Chi Hải có thể tu luyện ra Thú châu. Khỏa Thú châu nà không chỉ có thể giúp Thủy Tộc sống lâu, còn có thể hỗ trợ Thủy Tộc tu luyện lực lượng, cũng có thể dùng để chiếu sáng trong thủy vực hắc ám nữa.

Đầu quái thú trước mắt này tự nhiên chính là Thủy Tộc của Vô Căn Chi Hải, cũng có được Thú châu. Hiện tại nó phun ra cũng không phải là vì muốn tu luyện, mà là muốn dùng để chiếu sáng, tìm kiếm con mồi!

Thú châu vừa mới xuất hiện, Phó Thư Bảo đang ẩn nấp bên trong phân động rốt cuộc cũng có cơ hội quan sát diện mạo chân chính của nó. Thân thể của nó dài ít nhất hơn năm mươi thước, đường kính ít nhất cũng khoảng mười ba, mười bốn thước. Bốn cái chân to ngắn tráng kiện, bàn chân to lớ có ba ngón. Ở trên người của nó bao phủ đầy một lớp lân giáp cỡ khoảng một bàn tay, một mảnh nối tiếp một mảnh, đem thân thể của nó hoàn toàn bao phủ lại. Hiển nhiên lớp lân giáp này phi thường chắc chắn. Bằng không nó căn bản không thể nào sinh tồn được trong dòng nước ở Hải Để Thâm Uyên này.

- Nó, nó…

Nhìn thấy đầu quái vật kia, trái tim Phó Thư Bảo nhất thời rung động, sửng sốt suốt nửa ngày, cuối cùng mới phun ra được một chữ:

- Long!

Long, ở tại cái thế giới nguyên bản của Phó Thư Bảo chính là tượng trưng tinh thần của muột quốc gia rộng lớn. Người của quốc gia kia thậm chí còn tự xưng là truyền nhân của Long nữa. Long ở thế giới kia đã bị Thần hóa, biến thành Thủ Hộ Thần của cả một quốc gia. Chẳng qua, Long ở thế giới kia cũng không có tồn tại, mà chỉ là một sinh vật trong hư cấu mà thôi, là một loại ký thác về mặt tinh thần.

Nhưng mà trước mắt, Phó Thư Bảo lại nhìn thấy một đầu Long chân thật. Hình thái của nó, bất luận là thân thể rất dài, hay là những địa phương khác, tất cả các điểm đặc thù cũng cùng với Long bên trong các hình vẽ của thế giới nguyên bản của hắn là hoàn toàn giống nhau.

- Long? Phó đại ca, chẳng lẽ ngươi từng gặp qua rồi? Như thế nào lại có một cái tên kỳ quái như vậy chứ?

Hữu Nãi Ngư kinh ngạc nói.

Phó Thư Bảo rất nhanh bịt chặt miệng nàng lại, sau đó khẽ thì thầm bên tai của nàng:

- Không được lên tiếng! Nhanh rời khỏi nơi này!

Đường kính của phân động là khoảng mười lăm thước, thân thể của đầu Long kia còn nhỏ hơn một chút, nếu cố gắng một chút liền có thể chui vào được. Thời điểm đó sẽ có kết cuộc như thế nào, không nói cũng biết.

Thừa dịp đầu Long kia còn đang tìm tòi ở các phân động khác, Hữu Nãi Ngư điều khiển màn hào quang, lặng lẽ không một tiếng động đi sâu vào bên trong cái phân động mà hai người đang nấp.

Càng đi sâu vào trong, tỷ lệ lạc đường sẽ càng lớn. Chẳng qua thời điểm này làm gì quan tâm nhiều chuyện như vậy?

Cùng với Long chiến đấu, cho dù ở phiến thủy vực an toàn, Phó Thư Bảo cũng căn bản không thể chiến thắng nổi. Bởi vì ở trong cái thế giới nguyên bản của hắn, hắn chính là một thành viên của cái quốc gia tự xưng là truyền nhân của Long kia. Cho nên hắn đối với Long trời sinh có sự kính sợ sâu trong nội tâm. Loại kính sợ như thế này, trong thời điểm quyết đấu sinh tử, sẽ mang đến cho hắn những ảnh hưởng mang tính trí mạng.

Trong cái động lớn kia có đến cả trăm cái phân động, mỗi một cái đều vô cùng hắc ám. Muốn tìm từng cái lại từng cái phân động, cần phải có một khoảng thời gian nhất định. Như vậy ít nhất cũng cấp cho Phó Thư Bảo cùng với Hữu Nãi Ngư một khoảng thời gian cùng cơ hội đào tẩu. Ngay tại thời điểm khỏa Thú châu kia bay vào trong các phân động để tìm kiếm, thì Hữu Nãi Ngư đã thao tác màn hào quang xuôi theo dòng nước, tiến vào sâu bên trong.

Ở địa phương mà địa hình hoàn toàn giống nhau này, vách tường cũng đều trơn nhắn bóng láng, dùng trí nhớ căn bản là không thể nào nhớ nổi đường đi. Phó Thư Bảo chỉ đành phải đem cánh tay phải bị thương của mình thò ra ngoài màn hào quang, vận dụng Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa, ở trên vách động bóng loáng lưu lại ấn ký. Hắn chỉ hy vọng những ấn ký này lưu lại đủ thời gian, để cho hắn cùng với Hữu Nãi Ngư có cơ hội rời khỏi nơi này.

Không biết di chuyển khoảng cách bao xa, đột nhiên cái phân đọng nhỏ hẹp chợt dần dần trở nên rộng rãi hơn.

Ầm!

Màn hào quang đột nhiên rung động lên một chút. Theo dòng nước tiến vào bên trong một mảnh thủy vực rộng lớn. Bên dưới màn hào quang, Phó Thư Bảo rõ ràng phát hiện ra, dòng nước tại phiến thủy vực này không ngờ lại hình thành nên một dòng lốc xoáy thật lớn. Dòng nước luân chuyển không ngừng rót vào trong dòng lốc xoáy kia. Lực hấp xả thật lớn do nó phát sinh ra không ngờ khiến cho màn hào quang cũng phải rung động lên một trận.

- Không nghĩ đến dòng nước của Hải Để Thâm Uyên lại hướng về phía sâu trong lòng đất. Điều này quả thật quỷ dị khó lường a!

Trong lòng Phó Thư Bảo cảm khái.

- Phó đại ca, chúng ta đi lên trên hay là đi xuống dưới?

Tập trung tinh thần giữ cho màn hào quang không bị vỡ vụn, trong lòng của Hữu Nãi Ngư cũng vẫn không có chút chủ ý nào cả.

- Ngu ngốc! Đương nhiên là đi lên trên. Cái lốc xoáy như vậy, áp lực dưới đáy sẽ lớn đến mức nào? Cho dù là Tỵ Thủy Châu cũng không thể nào chống lại nổi. Đi xuống cũng chỉ có con đường chết mà thôi!

Phó Thư Bảo nói.

- A! Vậy chúng ta đi lên trên!

Tại trường hợp này có người thay mình ra quyết định, đối với Hữu Nãi Ngư mà nói kỳ thật chính là một chuyện tình vô cùng hạnh phúc.

Màn hào quang dưới sự thao tác của Hữu Nãi Ngư, nghịch lưu tiến về phía trước, chậm rãi bay lên.

Một hiện tượng phi thường quỷ dị xảy ra. Sau khi bay lên đến một độ cao nhất định, lực trùng kích của dòng nước không ngờ lại dần dần yếu bớt. Càng ngày càng yếu hơn. Mãi cho đến khi bay lên khoảng chừng mười phút, dòng nước vốn dĩ chảy xiết không ngờ lại biến thành tĩnh lặng, giống hệt như một thủy vực an toàn của Vô Căn Chi Hải vậy.

- Chúng ta… đã an toàn rồi sao?

Hữu Nãi Ngư kinh ngạc nói.

Phó Thư Bảo kích động nói:

- Nhanh! Đi lên trên đi! Chúng ta rất có thể đã vô tình đi vào một phiến thủy vực ngầm trong lòng núi rồi!

Thủy vực sâu bên trong lòng núi, cũng chính là nói đã thoát ly khỏi Hải Để Thâm Uyên. Tuy rằng vẫn đang bị nhốt bên trong lòng núi, nhưng mà chỉ cần tìm được đường thích hợp, hoặc là nghĩ ra biện pháp chính xác, vẫn như cũ có thể đào thoát được!

Răng rắc!

Màn hào quang của Tỵ Thủy Châu đột nhiên phát ra một tiếng nứt vỡ, cũng không đợi Hữu Nãi Ngư làm ra thao tác gì, màn hào quan vẫn tự động vỡ nát, không còn tồn tại nữa. Xuất hiện tình huống như vậy khiến cho Phó Thư Bảo sửng sốt một chút, chợt hiểu ra nguyên nhân. Hắn vội nắm lấy tay của Hữu Nãi Ngư, hai chân vẫn mạnh trong nước, mang theo Hữu Nãi Ngư rất nhanh bơi lên cao.

Lại thêm một tiếng nước chảy, bọt nước văng bắn khắp nơi, hai đạo nhân ảnh phá vỡ mặt nước, xuất hiện bên trong một mảnh không gian không có nước! Sau lưng Phó Thư Bảo chấn động, Băng Tuyết Lực Lượng Chi Dực trong khoảnh khắc ngưng luyện ra, để cho thân thể hắn cùng với Hữu Nãi Ngư huyền phù bên trong hư không.

Vô Căn Chi Hải là biển ngầm dưới mặt đất, không có ánh mặt trời chiếu rọi. Bên dưới thủy vực cũng không có phiến địa phương nào không có nước. Nhưng mà, ở trước mắt, Phó Thư Bảo lại nhìn thấy một phiến không gian rộng lớn. Phạm vi của nó ít nhất cũng lớn cỡ Cảng Khẩu Chi Thành vậy. Lòng núi trên đỉnh đầu cao tới vài trăm thước, vô số các bảo thạch giắt bên trong các khe hở trên núi, phát ra ánh quang hoa nhàn nhạt. Bởi vậy bên trong không gian lòng núi tràn ngập một loại quang mang mông lung nhàn nhạt, cũng không quá tối tăm.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Phó Thư Bảo nhất thời sinh ra một loại cảm khái như được tái sinh vậy. Vừa rồi bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, hiện tại lại ngoài ý muốn tìm ra được không gian có thể hô hấp bình thường, rời xa hoàn cảnh tự nhiên khủng bố, rời xa đầu Ác long kia. Trong cuộc sống còn có chuyện gì đáng giá cho người ta cao hứng, làm cho người ta kích động hơn chuyện này nữa chứ?

- Oa ha ha! Chúng ta được cứu rồi!

Hữu Nãi Ngư trong lúc kích động, đột nhiên bổ nhào vào trong ngực Phó Thư Bảo, thậm chí thân thể mềm mại của nàng cũng khẽ rung lên một chút.

Phó Thư Bảo rốt cuộc cũng bật cười thành tiếng, tay hắn nhẹ nhàng vỗ vai Hữu Nãi Ngư, an ủi người đồng dạng cũng vừa mới được tái sinh! Bàn tay của hắn cũng rất nhanh một đường đi xuống. Đầu tiên là vỗ bả vai an ủi, sau đó là vỗ eo thon an ủi, cuối cùng lại là vỗ mông an ủi. Mười đầu ngón tay của hắn, nhẹ nhàng chậm chạp vỗ loạn, mềm mại di động, thập phần thích thú hưởng thụ cảm giác mềm mại tuyệt với, sự co dãn tuyệt vời, cùng với hình dạng chỉnh thể tuyệt vời. Tóm lại kỹ thuật cực kỳ lão luyện, thủ pháp vô cùng thành thạo, sớm có phong phạm đại tông sư, tiếu ngạo giang hồ.

- Phó đại ca, ngươi… làm gì vậy?

Vốn dĩ chỉ vài cái vỗ an ủi cũng không có gì đáng chỉ trích, nhưng mà về sau nó lại biến thành vuốt ve, thậm chí là khiêu khích. Cho dù là loại gà mờ không có kinh nghiệm nam nữ như Hữu Nãi Ngư, nhưng mà thân thể của nàng cũng nảy sinh một chút phản ứng kịch liệt. Cái cảm giác tuyệt vời kia, khiến cho trong lòng nàng chợt có chút bối rối.

- A… ta chỉ là muốn an ủi ngươi một chút mà thôi! Đừng lo lắng, nhắm lại cặp mắt của ngươi, cảm thụ một chút sự an ủi của ta đi! Ngươi sẽ khoái hoạt như lên thiên đường vậy. Ngươi tưởng tượng đi, bàn tay của ta chính là một ngọn gió xuân ấm áp, nhẹ nhàng thổi quét qua trên ngực của ngươi! Đúng rồi! Phiền toái ngươi một phen đem bộ ngực lộ ra, bằng không bàn tay của ta sẽ không thể thổi quét tới được! Nhanh lên, chẳng lẽ ngươi không thích cái loại cảm giác gió xuân thổi quét hay sao? Ngươi ở cái loại địa phương quỷ quái Vô Căn Chi Hải này, căn bản không thể cảm nhận được đâu!

Hữu Nãi Ngư trừng lớn cặp mắt Mỹ nhân ngư:

- Ân?

Cái dạng loạn thất bát tao gì đây?

Có một vài bức tường thủy chung vẫn luôn rỉ nước.

Có một vài con chó thủy chung vẫn luôn thích ăn phân.

Phó Thư Bảo chính là loại người như thế. Một khắc trước hắn còn ngụp lặn trong sinh tử, một khi thoát ly, hắn liền thói cũ phát tác, lừa gạt tiểu muội muội Mỹ nhân ngư người ta.

Mặc kệ thế nào, sống sót trong cõi chết, đều đáng giá để chúc mừng a!

Như vậy, thả lỏng thả lỏng, có cái gì không đúng đâu chứ?

Chẳng qua, Hữu Nãi Ngư chính là không hay ho rồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play