Bộ ngực sữa no tròn mà căng cứng, mang theo hai điểm anh đào nhỏ nhắn xinh đẹp, bày biện ra một tầng quang trạch phấn hồng, bảy phần mông lung, ba phần rõ ràng. Phần bụng bóng loáng mà bằng phẳng, vòng eo tinh tế, trơn nhẵn bóng mượt, cảm giác khiến cho người ta liên tưởng đến vòng eo của rắn nước. Cặp mông trắng có hình dáng vô cùng xinh đẹp, giống hệt như hai vầng trăng tròn trong thiên không vậy, no đủ oánh nhuận. Một đôi chân ngà voi thấp thoáng ẩn hiện bên dưới kiện quần áo mỏng manh, thon dài mượt mà, không có bất cứ tỳ vết nào. Ở giữa hai chân có một đạo bóng tối nhàn nhạt, xinh đẹp mê người.

Cho tới bây giờ cũng đều không nghĩ tới Băng Oánh lại sẽ làm như vậy. Bởi vì trong ấn tượng của Phó Thư Bảo, Băng Oánh thủy chung cũng đều là một nữ tử phi thường truyền thống cùng với bảo thủ, trong bản chất lộ ra sự thanh cao cùng với cao ngạo. Tình huống bình thường, liền thậm chí thoáng cúi lưng một chút, cũng đều phải che lại cổ áo, không để cho cái rãnh nhỏ kia lộ ra. Hiện tại nàng ta lại đột nhiên làm ra đến loại trình độ này, không chỉ là lộ ra một chút, mà thậm chí cái cảnh tượng nửa mông lung nửa thông thấu, đem toàn bộ hết thảy những thứ tuyệt vời trên người mình cũng đều hiện ra trước mắt hắn như vậy.

Liếc mắt nhìn thấy, máu huyết trong người Phó Thư Bảo nhất thời hội tụ lại một chỗ, chịu phải sự kích thích nhất định, ngay cả hô hấp cũng có chút dồn dập lên một trận. Bộ dáng này của Băng Oánh, khiến cho hắn nhịn không được lại nghĩ đến sự kiện bút lông đêm hôm đó. Cái thời điểm đó, tuy rằng hắn đã tận mắt nhìn thấy rõ ràng toàn bộ thân thể của Băng Oánh, nhưng mà thời điểm đó nàng ta cũng còn xa mới xinh đẹp, động lòng người như hiện tại.

Ở trong lòng mỗi một nam nhân cũng đều có một loại khúc mắt, đó chính là nữ nhân càng khó có thể chinh phục, hắn lại càng nghĩ muốn chinh phục. Chuyện chinh phục này cùng với việc có tình yêu hay không cũng không hề liên quan nhau. Đối với Phó Thư Bảo mà nói, Băng Oánh liền chính là loại nữ nhân như thế. Trước kia không thể chinh phục, tiếp nhận hết thảy sự xem thường của nàng ta, hiện tại tình huống đã hoàn toàn đảo ngược, vị trí thay đổi. Cảm giác cao cao tại thượng khiến cho trong lòng hắn cảm thấy hưng phấn. Đây chính là loại cảm thụ khi sự khúc mắt dần dần được giải khai.

Chân ngọc trắng noãn không có mang giày chậm rãi di động, không ngờ lại mang theo một cỗ vận luật chấn động lòng người, giống như là một loại vũ đạo kích thích người khác. Ánh mắt dừng lại trên cặp chân ngọc trong suốt kia của Băng Oánh, miệng của Phó Thư Bảo có chút khô đắng, nói:

- Ta nhớ rõ ngươi cũng không phải là loại như nhân như vậy mà? Mấy cái thứ này là học từ chỗ nào vậy?

- Bình thường ngươi vốn là một người thông minh tuyệt đỉnh mà, vấn đề như vậy cũng cần phải hỏi hay sao? Mỗi một nữ nhân trời sinh cũng đã có những cái này rồi, ta chỉ là trước kia đem chúng nó che giấu thật sâu mà thôi!

- Như vậy, ngươi nghĩ muốn làm gì đây?

Hai mắt của Phó Thư Bảo vẫn luôn bộn bề nhiều việc, không ngừng tham lam nhìn trộm những cảnh đẹp bên dưới tầng sa mỏng kia.

Băng Oánh cũng không có trả lời câu hỏi gần như ngu ngốc kia. Khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, tay ngọc nhẹ nhàng nắm lấy phần đai lưng của cái quần lụa mỏng, đột nhiên kéo một cái, nhất thời là một mảnh trắng noãn như tuyết. Mất đi một tầng lụa mỏng che lại, thân thể của Băng Oánh càng có sự hấp dẫn trực quan hơn, phi thường mãnh liệt. Da thịt của nàng non mịn đến cực hạn, cảm giác như là tinh tế vẽ lên trên đó một tầng mật đào trong suốt vậy, không thời khắc nào mà không phát ra một tầng mùi thơm thanh nhã, còn có một tầng chất lỏng ngọt ngào chảy xuôi ở bên trong da thịt như tuyết trắng của nàng vậy, dùng cặp môi nhẹ nhàng hút nhẹ một cái liền hút ra được loại hương vị khiến cho người ta mê say kia.

Kỳ thật, Phó Thư Bảo cũng không phải là đang giả ngu, mà là đang thử, hắn cũng không chỉ có thử tìm động cơ của Băng Oánh, mà còn có thử tìm giới hạn của nàng. Khi mà một tầng sa mỏng cuối cùng rời khỏi thân thể, hắn đột nhiên phát hiện ra, hóa ra Băng Oánh kỳ thật là không có giới hạn. Người ta hiện tại liền thậm chí nội y cũng đều không có mặc, như vậy thì làm sao còn có giới hạn gì nữa chứ?

Ở trong thế giới giữa nam nhân cùng với nữ nhân, có đôi khi quần lót chính là một cái giới hạn. Nếu như không có, như vậy liền có thể lớn mật mà tiến thẳng về phía trước, bởi vì đối phương đã cấp cho cơ hội cực kỳ rõ ràng rồi.

Chẳng qua, tuy rằng trong lòng khô nóng khó chịu, tâm viên ý mã, nhưng mà Phó Thư Bảo vẫn là cực lực khống chế được những phản ứng tất nhiên của giống đực trong người hắn xuống, chỉ là lẳng lặng thưởng thức thân thể của Băng Oánh, cũng không có vội vã nhào lên, áp dụng những hành động tiến thêm một bước nữa.

- Ta vốn tưởng cái tên gia hỏa háo sắc này, khi nhìn thấy thân thể của ta sẽ liền giống như sói đói mà lao thẳng tới, lại không nghĩ tới hắn so với hồ ly còn giảo hoạt hơn, so với cá sấu còn bình tĩnh hơn… Chẳng lẽ, phán đoán của ta là sai lầm rồi sao? Hắn nhìn qua rất háo sắc, kỳ thật là không có năng lực trong phương diện này? Làm sao bây giờ?

Trong lòng Băng Oánh thầm nghĩ. Trong ánh mắt nàng cũng hiện ra một chút bất an nhàn nhạt. Vốn dĩ trong kế hoạch của nàng, sau khi nàng cởi quần áo xong, Phó Thư Bảo hẳn là chịu không nổi, đánh lên mới đúng. Nhưng mà loại tình huống này cũng không có xuất hiện, cuối cùng đã phá vỡ kế hoạch của nàng.

- Cái này… ngươi còn có cái gì phải cởi nữa không?

Phó Thư Bảo rốt cuộc cũng lên tiếng.

- Ngươi… là có ý gì?

Băng Oánh theo bản năng liếc nhìn xuống thân thể mình một cái. Nàng ta hiện tại đã không còn mặc bất cứ thứ gì nữa, làm sao còn cái gì cần phải cởi nữa chứ?

- Nếu không có gì nữa, vậy thì hãy nói cho ta biết thứ mà ta muốn biết đi! Ai là Hy sinh giả của Thiên Không Nữ Thần?

Phó Thư Bảo nói.

- Khốn kiếp…

Trong lòng Băng Oánh thầm mắng một tiếng, nhưng đột nhiên lại bật cười một tiếng. Phó Thư Bảo vừa mới nhắc tới Hy sinh giả của Thiên Không Nữ Thần, điều này làm cho nàng hoàn toàn tỉnh ngộ. Trong tay nàng kỳ thật đã có vương bài tất thắng, nàng mới là người nắm quyền chủ động, chứ không phải Phó Thư Bảo.

- Ngươi cười cái gì? Nhanh nói đi! Hình dáng này của ngươi, cẩn thận cảm lạnh đó!

- Ta không phải đã nói rồi sao? Ngươi muốn biết đáp án, phải dựa theo trình tự của ta mà nói!

Trong lòng Phó Thư Bảo có chút lạnh lẽo. Hắn vốn dĩ là muốn dùng cái loại phương thứ bình tĩnh này mà xử lý sự tình, nhưng hiện tại xem ra, biện pháp này đã không có tác dụng rồi. Cười khổ một tiếng, hắn nói:

- Được rồi! Chúng ta đều là người thông minh. Ngươi nói ra trình tự của ngươi, có lẽ là nói ra điều kiện cùng với bảng giá của ngươi, ta trả một cái giá lớn, được không?

- Hừ! Ngươi cho là ngươi đang làm chuyện mua bán hay sao?

Băng Oánh càng ngày càng tự tin hơn. Cảm giác nắm trong tay hết thảy khiến cho nàng có chút hưng phấn, cũng lớn mật hơn rất nhiều. Ánh mắt nàng đảo qua trên người Phó Thư Bảo, lại nhẹ nhàng bình thản nói:

- Ta hiện tại đã cởi sạch quần áo trên người rồi, ngươi vẫn còn đang mặc quần áo thật dày a, không có một chút thành ý đàm phán nào cả. Trình tự đầu tiên để ta nói chính là… Ân! Ngươi cũng cởi đi! Giống như ta vậy!

Phó Thư Bảo:

- …

- Không muốn à? Được rồi! Ta cũng không miễn cưỡng ngươi! Ngươi đi đi!

- Con mẹ nó! Ta cởi!

Người ta là nữ hài tử cũng đã dũng cảm như vậy, cũng không chịu thiệt như vậy, hắn là một nam nhân cần gì phải để ý mấy cái này chứ?

Rất nhanh, Phó Thư Bảo đã biến thành trạng thái giống hệt như là Băng Oánh vậy. Cả hai người ở bên trong không gian phong bế thẳng thắn thành khẩn cùng chờ đợi. Cả hai người đứng thẳng người nhìn nhau, bộ dáng cực kỳ khẩn trương, phảng phất như giữa hai người có một thùng hỏa dược bất cứ lúc nào cũng phát sinh nổ mạnh vậy. Hoặc giống như là hai người đều tự mình không chịu thua vậy, thông qua cái loại phương thức này tỷ thí xem cơ ngực của ai càng lớn hơn một chút.

- Ngươi đã dùng bút lông phá thân của ta, thời điểm đó, ngươi là có cảm giác gì?

- Không có cảm giác gì cả! Ta chỉ là nghĩ muốn đâm ngươi một chút thôi! Nhanh nói chính sự đi! Ta không có hứng thú cùng ngươi đi nói cái loại chuyện nhàm chán này!

Phó Thư Bảo vô cùng trực tiếp, một chút cũng không khách sáo.

- Khanh khách… Trình tự thứ hai của ta chính là, đến đây đi, dùng thứ của ngươi… tiến vào thân thể của ta, sửa chữa lại sai lầm bút lông của ngươi!

Ánh mắt đảo một chút lên thân thể của Phó Thư Bảo, nhìn đến cái địa phương kia, Băng Oánh đột nhiên lại khẩn trương lên. Nàng làm cái loại sự tình này, không hề nghi ngờ gì chính là dụ dỗ một đầu sói đói đến nhấm nháp huyết nhục của nàng.

- Cái gì chứ?

- Không cần giả ngu!

- Con mẹ nó! Ngươi liền một lần nói ra hết đi! Ngươi muốn điều kiện gì mới cho ta biết những điều ta muốn biết? Đừng theo ta chơi đùa cái loại động tác vờ vịt đẹp mắt này nữa!

- Hừ! Ta không chỉ muốn cùng ngươi buộc chặt cùng một chỗ, ta còn muốn đi lên Tiếp Dẫn Chi Thuyền! Mà Quy Vân Quốc mới sinh ra, ngươi cũng phải bảo vệ!

Rốt cuộc Băng Oánh cũng đem điều kiện của nàng nói hết ra.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Chỉ là một cái bí mật, ngươi lại nghĩ muốn đổi lấy nhiều thứ như vậy. Sao ngươi không ra ngoài đi ăn cướp đi? Như vậy sẽ còn đạt được nhiều hơn nữa đó!

- Ngươi… ngươi cái tên hỗn đản này! Chẳng phải ngươi đã nhìn thấy thân thể của ta rồi sao? Ngươi là cái tên nam nhân ghê tởm như vậy, hiện tại ta cũng đã cam tâm tình nguyện kính dâng ra thứ quý giá nhất của ta, ngươi đã chiếm được tiện nghi thật lớn rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?

Đối mặt với sự vô sỉ mà cuồng vọng của Phó Thư Bảo, Băng Oánh rất nhanh bị chọc giận đến hộc máu.

- Hắc hắc… Lão tử mới không thèm a! Ngươi muốn kính dâng cho ai thì cứ việc kính dâng cho người đó đi!

Thời điểm nói ra câu này, Phó Thư Bảo vẫn không quên ở giữa hai chân của người ta liếc mắt nhìn tới nhìn lui mấy cái.

- Ba cái điều kiện, thiếu một cũng không được!

- Điều kiện đầu tiên, không thể đáp ứng, hai cái sau còn có thể suy nghĩ lại. Muốn thành giao, không cần phải đánh đổ như vậy. Ta theo những con đường khác cũng có thể biết được ai là Hy sinh giả của Thiên Không Nữ Thần!

Phó Thư Bảo tiếp tục công kích phòng tuyến tâm lý yếu ớt của Băng Oánh. Hắn đã mơ hồ cảm thấy, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa, không bị hấp dẫn mà nói, Băng Oánh sẽ làm ra thỏa hiệp, hoàn thành giao dịch.

- Được rồi! Ta đồng ý!

Băng Oánh hít sâu một hơi.

Trong lòng Phó Thư Bảo nhất thời thở ra một hơi. Vừa rồi mới còn suy nghĩ phải kiên trì thêm một chút thời gian nữa, không nghĩ tới nhanh như vậy Băng Oánh cũng đã không công tự phá. Trong lòng cảm thấy cao hứng, thế nhưng ngoài mặt Phó Thư Bảo vẫn như cũ một bộ dáng không hề quan tâm tới:

- Sớm như vậy mới tốt a! Nói đi, ai là Hy sinh giả của Thiên Không Nữ Thần? Còn nữa, chuyện tình Hy sinh giả của Thiên Không Nữ Thần, ngươi đến tột cùng là biết được bao nhiêu?

- Muốn biết mấy cái bí mật này sao? Ta biết nó đối với ngươi quan trọng như thế nào. Ở trong này, ngươi cùng với người của ngươi thời khắc nào cũng chịu sự uy hiếp của tử vong, nắm giữ càng nhiều tin tức tình báo, ngươi mới có thể làm ra những phán đoán chính xác, có phải không?

- Nhanh lên nhanh lên! Đừng nói lời vô nghĩa nữa, ta có an toàn hay không, không cần ngươi phải quan tâm!

- Vậy thì… dùng cái của ngươi… cùng ta hòa hợp một chỗ đi!

- Ngươi con mẹ nó… khốn kiếp!

Phó Thư Bảo đột nhiên phát hiện, vừa rồi hắn đã cao hứng quá sớm rồi. Băng Oánh đánh một vòng lớn, cuối cùng cũng đem buổi đàm phán quay trở về khởi điểm ban đầu.

Mà thời điểm này, là ba cái điều kiện, không phải là hai cái.

Trong suy nghĩ của Băng Oánh, Phó Thư Bảo tuyệt đối là loại người nói không giữ lời. Cùng với loại người như thế này giao dịch, muốn hắn thực hiện hứa hẹn, điều kiện đầu tiên là phải có, nếu không, hết thảy cũng đều là mây bay cả.

- Ngươi phẫn nộ à? Ngươi có biết đêm đó, khi ta tỉnh lại, phát hiện tại nơi đó cắm một đầu bút lông, đó là cảm thụ như thế nào không?

Phó Thư Bảo khẽ chớp chớp mắt, rất phối hợp lắc lắc đầu một cái. Chẳng phải nàng vẫn luôn dùng cây bút lông kia vẽ một bộ tranh hay sao? Đây chính là cảm thụ của hắn.

Băng Oánh sâu kín hít mạnh một hơi, nói:

- Quên đi! Bảo cái loại lưu manh ác đồ như ngươi nghĩ đến cảm thụ của ta lúc đó, đó không hề nghi ngờ gì chính là bảo một đầu ác lang hồi tưởng lại cảm thụ khi ăn thịt một con dê. Quá khứ hãy để cho nó trôi qua đi. Hiện tại ta nói cho ngươi biết một chút. Ta không chỉ biết được ai là Hy sinh giả của Thiên Không Nữ Thần, còn có thể liên lạc với nàng ta, còn để cho nàng ta xuất hiện trước mặt ngươi nữa. Đến lúc đó, ngươi sẽ biết chân tướng của sự tình. Thậm chí tất cả những bí mật của Thời đại Khởi Nguyên nữa.

- Con mẹ nó! Ngươi muốn làm cái loại sự tình này, lão tử sẽ thành toàn ngươi!

Lãng phí nhiều nước bọt cùng với tinh thần như vậy cũng đều vô ích, Phó Thư Bảo rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, không quan tâm đến chuyện sau này nữa, đột nhiên tiến lên, thô lỗ đem Băng Oánh như con dê con bé nhỏ ôm chầm lấy.

- Từ từ…

Băng Oánh khẩn trương run rẩy một chút.

- Ha ha… sợ rồi à? Nữ nhân thối, đây không phải là ngươi mong muốn hay sao?

Một đôi trư thủ của Phó Thư Bảo một chút cũng không thương hương tiếc ngọc, lung tung xâm nhập đến những địa phương non mềm của đối phương. Không cần phải khống chế nữa, sự hưng phấn của hắn rất nhanh liền dâng lên đến đỉnh điểm của giống đực.

Đúng lúc này, trong tay của Băng Oánh chẳng biết từ chỗ nào lấy ra được một viên thuốc màu trắng nhỏ, bỏ vào trong miệng, ngửa cổ lên liền nuốt luôn xuống.

- Ngươi vừa uống cái gì vậy?

Phó Thư Bảo một chút cũng không nhìn rõ. Hắn theo bản năng nghĩ đến là loại thuốc tránh thai này nọ gì đó.

- Thuốc này gọi là Sinh Nhi Hoàn, là do bà ngoại tự mình luyện chế cho ta. Bên trong hội tụ tổng cộng năm mươi bảy loại linh tài, có thể giúp cho ta dễ dàng hoài thai hơn một chút.

- Cái gì?

Cả người Phó Thư Bảo giống như bị sét đánh, vốn đã đút vào được một đoạn, nhất thời cũng tạm dừng lại.

- Cùng với loại người như ngươi hợp tác, không có lợi thế cầm trong tay, có trời mới biết ngươi sẽ thực hiện lời hứa hẹn hay không! Đến đây đi, cái tên nam nhân ghê tởm kia, ngươi là heo thối!

Cặp mông tròn trịa sáng sủa của Băng Oánh đột nhiên nhích lên một chút, cặp mày của nàng nhất thời vặn vẹo thành một đoàn.

- Ngươi con mẹ nó! Ngươi là tiện nhân! Nữ nhân thối…

Nhất thời lửa giận công tâm, Phó Thư Bảo mạnh mẽ tát thẳng một cái lên trên cặp mông tròn trịa hạo khiết như ánh trăng kia. Một tiếng ba giòn giã vang lên, bên trên tầng da thịt non mịn nhất thời hiện ra một dấu ấn bàn tay rõ ràng.

- Ư… a…

Biểu tình mê say cùng hạnh phúc không ngừng nở rộ trên cặp má ngọc của Băng Oánh, là thỏa mãn, là hưng phấn.

- Ách! Thật sự là tiện nhân a! Ngoài mặt thì băng thanh ngọc khiết, thanh cao, cao ngạo, không nghĩ tới lại thích cái loại sự tình này! Quả thật là nữ nhân thích ngược đãi biến thái a!

Ba!

Lại là một cái tát mạnh mẽ trút xuống.

Hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là loại tình huống này. Phó Thư Bảo càng không nghĩ đến Băng Oánh lại là loại nữ nhân như thế này. Chẳng qua, điểm này cũng sẽ không ảnh hưởng đến bàn tay trừng phạt của hắn.

Trong lúc nhất thời, thanh âm bàn tay đánh ra cùng với thanh âm kêu rên xen lẫn cùng một chỗ với nhau, mê loại không chịu nổi, hưng phấn đến điên cuồng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play