Lần thứ hai tiến hành chữa trị, Phó Thư Bảo vẫn đem số lượng khống chế ở một biên độ cực nhỏ. Sau khi giao phó mọi chuyện xong, Mặc Lan Lý Sự cũng không có đến xem xét, tựa hồ đối với chuyện tình Phó Thư Bảo làm rất yên tâm. Xung quanh Thần Miếu, Phó Thư Bảo cũng không có phát hiện thân ảnh của đám nữ chiến sĩ của nàng ta. Chẳng qua lần này hắn vẫn biểu hiện vô cùng cẩn thận, dùng những vật liệu đá bỏ đi đắp nặn thành hình của các Chiến sĩ Thạch Tượng giả, sau đó mới rời khỏi Thần Miếu.
Quay trở lại doanh địa của Quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa, Tiểu Thanh ra ngoài thu thập tin tức tình báo đã trở về. Lần này đây nàng mang về tin tức khiến cho Phó Thư Bảo có chút ngoài ý muốn.
- Chủ nhân, mấy ngày hôm trước còn sóng yên gió lạng, các Luyện Lực sĩ đến từ các nơi trên thế giới không ngừng đi thăm dò thế giới mới sinh ra này, biểu hiện ra hứng thú phi thường nồng đậm. Nhưng mà mấy ngày sau, những người này rõ ràng đã không còn hứng thú như trước nữa, nghĩ muốn tìm biện pháp đi ra ngoài.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Thậm chí ngay cả chúng ta cũng đều không thể đi ra ngoài, đám Luyện Lực sĩ này làm thế nào có thể ra ngoài được chứ? Nếu có đường đi hoặc là phương pháp nào đó mà nói, chúng ta còn ở lại nơi này nữa sao? Thật sự là rất buồn cười!
Tiểu Thanh tiếp tục nói:
- Quả thật là không ai có thể đi ra ngoài cả. Nhưng mà một vài Luyện Lực sĩ đều mang theo những người của mình tự chiếm đóng địa bàn, hơn nữa đã đem một mảnh địa phương to lớn Di Vong Chi Khư này chia đất chiếm lĩnh. Một vài vương tôn quý tộc lại lấy ra cờ hiệu bổn quốc của bọn họ, xác định ranh giới, giống như phiến thổ địa đó chính là quốc thổ của bổn quốc bọn họ vậy. Người nào muốn đi vào cũng đều không được!
Chuyện tình khôi hài tìm đường đi ra ngoài nghe được lúc trước tựa hồ như chỉ là một món đồ ăn khai vị mà thôi, ở bên trong thế giới mới này mở rộng cương thổ các nước mới chính là chuyện tình khôi hài nhất.
- Tiểu Thanh, như vậy tình hình hiện tại, có bao nhiêu Luyện Lực sĩ chiếm lĩnh địa, tự phong thành quốc gia?
Tiểu Thanh đáp:
- Đám vương tôn quý tộc đến từ các quốc gia trên thế giới này cơ hồ ai nấy cũng đều khai mở các quốc gia của riêng mình. Đến thời điểm ta trở về, đã có tổng cộng mười hai quốc gia được thành lập rồi, nói vậy sau này sẽ còn có càng nhiều quốc gia hơn thành lập a!
- Ha ha ha…
Phó Thư Bảo rốt cuộc cũng bật cười thành tiếng:
- Đám vương tôn quý tộc này thật là quyền lực làm mờ mắt! Ở trong phiến địa phương mà sự sinh tử cũng đều bị người khác khống chế, không ngờ lại cuồng vọng đến mức chiếm lĩnh thổ địa, tự phong thành Vương, cái này quả thật là tự đào mộ cho chính mình a!
Hồ Nguyệt Thiền xen miệng vào nói:
- Ta nghĩ ngươi hẳn là muốn bắt chước bộ dáng của bọn chúng rồi, chiếm lĩnh một mảnh thổ địa, tự phong thành Vương này nọ a! Phải biết rằng, với thực lực của chúng ta, ngoại trừ ba vị Lý sự ra, chúng ta rõ ràng là mạnh nhất rồi!
Phó Thư Bảo lắc lắc đầu, nói:
- Chỉ trong một đêm từ một phiến sa mạc biến thành ốc đảo, sinh ra một cái thế giới không có thú, không có người, phương diện này chẳng phải là rất có vấn đề hay sao? Thậm chí ngay cả tình huống này vẫn còn chưa thể làm cho rõ ràng, thành lập một quốc gia, thống trị ai đây chứ? Thật sự là khôi hài a!
Cho dù là một cái quốc gia chân chính đưa cho Phó Thư Bảo đi thống trị, đi quản lý, hắn cũng sẽ chẳng thèm làm, huống chi là cái loại quốc gia không có chút xíu ý nghĩa thực tế nào như thế này.
Dừng lại một chút, Phó Thư Bảo mới tiếp tục nói:
- Chẳng qua, đám vương tôn quý tộc đến từ các quốc gia kia có đầy đủ lý do để làm như vậy. Bọn họ ở trong bổn quốc của mình hoặc là Vương tử, hoặc là đệ tử quý tộc, ở bên trong cái thế giới tân sinh này chiếm lĩnh thổ địa, tự xưng làm Vương, về sau khi cái lồng lớn này bị phá vỡ, bọn họ có thể hướng bổn quốc bẩm báo, hoặc là đem di cư chuyển tới, hoặc là điều đến quân đội, đến lúc đó liền trở thành chiếm giữ có tính thực chất. Cho dù không thể thật sự trở thành Vương, cũng là một hồi đại công lao. Mà chúng ta thì miễn đi, đối với quyền lực này nọ, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy hứng thú!
Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền thở dài một hơi, âm thầm nói:
- Ngươi thì chỉ cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân mà thôi. Vốn tưởng rằng có thể chiếm lấy một cái ngôi vị Nữ vương gì gì đó, để cho Hồ Tộc có thể quang mang vạn trượng, không nghĩ tới ngươi lại chẳng có hứng thú như vậy… Haizzz… đúng là một tên nam nhân không biết cầu tiến a!
Trong lòng của Độc Âm Nhi thì lại là một loại cảm giác hoàn toàn khác. Nàng ta lén lúc liếc mắt nhìn Phó Thư Bảo một cái, trong lòng vui mừng nói:
- Thậm chí ngay cả sự hấp dẫn của chức vụ Quốc vương cũng không thể đánh động được hắn, xem ra ta cùng với Chi Ni Nhã ở trong cảm nhận của hắn chính là quan trọng nhất a! Thật sự là không nhìn lầm người mà!
- Chủ nhân, Quy Vân Tông cũng đã chiếm lĩnh một mảnh thổ địa rộng lớn, tự phong thành Quy Vân Quốc!
Tiểu Thanh bổ sung thêm một tin tức tình báo.
Phó Thư Bảo hoạt kê bật cười, nói:
- Quy Vân Tông hiện tại là do Mạc Sầu nắm trong tay, Mạc Khinh Vân kỳ thật đã biến thành một con rối! Bà ta căn bản là người sắp sửa xuống mồ, chẳng lẽ còn nghĩ đến leo lên ghế đòi là Nữ vương hay sao?
Tiểu Thanh nói:
- Cũng không phải Mạc Sầu làm Nữ vương, cũng không phải Mạc Khinh Vân xưng Vương, mà là Băng Oánh làm Nữ vương!
- Cái gì?
Phó Thư Bảo có chút sửng sốt. Trong ấn tượng của hắn, Băng Oánh là một nàng nữ nhân hoàn toàn không hề có chủ kiến. Quan hệ cùng với Tú Ngọc lúc trước liền cũng chính là như vậy. Một người như vậy, như thế nào mới có thể trở thành Nữ vương được?
- Chủ nhân, còn muốn điều tra nữa không?
Tiểu Thanh hỏi.
Phó Thư Bảo trầm ngâm nói:
- Đương nhiên là phải điều tra! Đám vương tôn quý tộc tự lập xưng Vương này tự nhiên phải điều tra. Cái gì mà Quy Vân Quốc của Quy Vân Tông kia lại càng phải điều tra kỹ hơn. Bây giờ ngươi phải đem tất cả các tin tức đã điều tra được toàn bộ viết hết ra trên giấy, sau đó đưa lại cho ta.
- Vâng, chủ nhân!
Tiểu Thanh khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Tiểu Thanh rời đi không lâu, thời điểm khi mà Phó Thư Bảo chuẩn bị tiến vào trong Sinh chi Không gian Trữ vật sửa luyện các Chiến sĩ Thạch Tượng, thì một cái thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên trong thiên không. Trong nháy mắt đạo thân ảnh kia liền lợi dụng tốc độ cực nhanh đáp xuống bên ngoài doanh địa của Quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa. Không ngờ lại chính là một trong Tứ Đại Thủ Vệ Giả của Quy Vân Tông, kẻ có được Băng Sương Chi Dực, Cung Thác!
- Phó công tử, hóa ra ngươi ở trong này! Quy Vân Quốc chúng ta tổ chức đại điển khai quốc, Nữ vương Băng Oánh cố ý để vi thần đến thỉnh Phó công tử ngày đó đến tham gia lễ mừng.
Cuối cùng khi nhìn thấy đám người Phó Thư Bảo, Cung Thác cao giọng nói.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Cung Thác, ngươi tự xưng là vi thần, nói như vậy cái nàng Nữ vương kia của các ngươi đã ban thưởng cho ngươi một cái chức quan gì rồi a? Không biết là chức quan gì vậy?
Cung Thác đáp:
- Nữ vương Băng Oánh đã phong ta là một trong Tứ Đại Trấn Quốc Tướng Quân, Trấn Tây Tướng quân!
Trong bụng Phó Thư Bảo nhất thời buồn cười đến run rẩy cả người. Nhìn bộ dáng dương dương đắc ý của Cung Thác kia, trong lòng vô cùng buồn cười, miệng thì nói lời tổn hại người:
- Trấn Tây Tướng quân phải không? Ngươi sẽ không sợ ta dẫn dắt đại quân tiến vào Quy Vân Quốc của các ngươi, làm một vài chuyện tình mà người khác không biết hay sao?
Cung Thác một chút cũng không phẫn nộ, không kiêu không nịnh nói:
- Phó công tử, Nữ vương Băng Oánh nói, bất luận như thế nào cũng phải thỉnh Phó công tử người đi. Ngươi có mang quân đội của ngươi theo hay không cũng không quan hệ!
- Ngươi quay về đi! Ta sẽ không đi đâu!
Phó Thư Bảo căn bản là chẳng có chút hứng thú nào. Trong suy nghĩ của hắn, Quy Vân Tông lập quốc, cũng chẳng phải là cơ hội phát triển an toàn ngàn năm mới gặp một lần gì cả, mà chỉ là một trò chơi của đám tiểu hài tử bình thường mà thôi.
Thế nhưng Cung Thác lại vẫn như trước không hề có ý tức rời đi, chỉ là nói:
- Phó công tử, ta biết giữa chúng ta quả thật có rất nhiều chuyện hiểu lầm. Nhưng mà Quốc sư nói, lần này nếu như không thỉnh được ngươi đến, thì ta hãy mang đầu mình về phục lệnh. Cho nên, nếu như Phó công tử không chịu đi, phiền toái ngươi hãy đích thân ra tay giết chết ta đi! Ta cũng sẽ không có nửa câu oán hận nào!
Quả thật đúng là phiền phức!
- Quốc sư? Quốc sư của Quy Vân Quốc các ngươi là ai?
Phó Thư Bảo đột nhiên hỏi.
Cung Thác nói:
- Đương nhiên là Quốc sư Mạc Sầu!
- Được rồi! Ta đi!
Phó Thư Bảo nhàn nhạt nói.
Có một số sự tình nhất định phải đối mặt giải quyết. Từ lúc bắt đầu tại Hổ Thành Tú Quốc, Phó Thư Bảo liền cùng với Quy Vân Tông có một cái duyên phận không giải được. Tuy rằng cái loại duyên phận này cũng là nghiệt duyên mà thôi, nhưng mà phát triển cho đến ngày hôm nay, đã trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện tình, hắn thủy chung cũng cần phải giải quyết một lần. Bởi vì, ở trong lòng của hắn, đã dùng cây bút lông phá hư trinh tiết của Băng Oánh, trong lòng hắn thủy chung vẫn tồn tại một chút cảm giác có lỗi. Bảo hắn mở miệng nhận sai hoặc là phải chịu trách nhiệm gì đó, hắn khẳng định là mặc kệ, nhưng nếu chỉ là cấp cho nàng một cái mặt mũi, tham gia một chút đại điển khai quốc của nàng, như vậy cứ xem như là một chút bồi thường đi.
- Có muốn chúng ta đi cùng ngươi hay không?
Độc Âm Nhi hỏi.
Phó Thư Bảo lắc lắc đầu:
- Không cần thiết! Quy Vân Tông mà nói, hiện tại ta đã không để ở trong mắt nữa rồi! Huống hồ, cho dù Quy Vân Tông nghĩ muốn gây bất lợi cho ta, cho dù không tính tới chuyện thực lực của bản thân ta đi nữa, thì Thất Luyện Mãng ở bên trong Sinh chi Không gian Trữ vật cũng không phải là kẻ tầm thường. Mà ngay cả Mặc Lan Lý Sự, Diệt Luân Lý Sự cùng với Vân La Lý Sự cũng sẽ không để cho ta xảy ra chuyện gì đâu.
- Được rồi! Vậy thì ngươi cẩn thận một chút!
Độc Âm Nhi dặn dò. Nàng từ đầu đến cuối vẫn chưa từng bao giờ nghi ngờ qua quyết định gì của Phó Thư Bảo cả. Đây cũng chính là một cái ưu điểm rất lớn của nàng.
An bày một chuyện tình bên người, Phó Thư Bảo một mình một người đi theo Cung Thác rời khỏi đoanh địa của Quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa.
Cái gọi là Quy Vân Quốc, chẳng qua cũng chỉ là một phiến địa phương nằm ở phía mặt Đông ngoại thành của Di Vong Chi Khư khoảng cách chừng hai trăm dặm mà thôi. Phiến lãnh thổ mà Quy Vân Quốc chiếm cứ là một mảnh đất hẹp dài, hai bên đều có sông lớn chắn ngang. Bên trong lãnh thổ một nước cũng có bình nguyên thổ địa phì nhiêu, có núi cao chập chùng, còn có rừng cây rậm rạp nữa. Chỉ tính về mặt tài nguyên mà nói, thì cũng tương đối phong phú.
Quy Vân Quốc không có Đô thành, cũng không thể có được. Nhưng mà ở bên trên một ngọn núi lớn tên là Thiên Tháp Sơn, bọn họ đã tu kiến lên một tòa cung điện bằng đá tương đối giản dị, còn có một phiến quảng trường tương đối rộng lớn cùng với những địa phương mà đệ tử Quy Vân Tông sinh sống. Lần này đi đến Di Vong Chi Khư, Phó Thư Bảo chỉ thấy được những nhân vật trung tâm nhất của Quy Vân Tông. Thời điểm đi lên Thiên Tháp Sơn, hắn mới phát hiện, lần này Quy Vân Tông đi đến đây, không ngờ lại mang theo đến một ngàn đệ tử tinh nhuệ của mình. Trong đó có cả lực lượng trung tâm nhất của bọn họ, Luyện Lực Sĩ Đường của Quy Vân Tông cũng ở trong đó.
Mấy gã đệ tử này nam nam nữ nữ đều có, độ tuổi cũng không quá lớn lắm.
Hiện tại xem ra, kỳ thật Quy Vân Tông cũng không phải là nhất thời nóng đầu lên, chơi đùa trò chơi của đám tiểu hài tử bình thường kia. Nếu như cái chụp hộ tráo bao phủ trên đại địa kia vĩnh viễn cũng không biến mất, như vậy, những đệ tử mà Quy Vân Tông đem đến đây kết hợp với nhau, dần dần có thể phát triển lớn mạnh lên thành một cái quốc gia chân chính. Mặt khác, trên đường đi đến đây, Phó Thư Bảo cũng phát hiện ra, ở bên trong cái thế giới mới sinh ra này, linh năng phân bố khắp nơi trong thiên địa thật sự vô cùng dư thừa, so với thế giới bên ngoài kia quả thật còn nhiều hơn gấp mười lần. Một cái hoàn cảnh như vậy, chính là thích hợp cho Lực sĩ tu luyện nhất.
Tất cả dấu hiệu cũng đều cho thấy, ở bên trong cái thế giới mới sinh ra này, hết thảy mọi thứ cũng đều có thể.
- Mời đi theo ta, Phó công tử!
Cung Thác khiêm tốn nói.
Cái gã ở bên trong Quy Vân Tông vốn dĩ có địa vị cực cao này, lúc này đột nhiên biểu hiện ra dáng vẻ vô cùng khiêm tốn cùng với hữu hảo, cái này thật đúng là khiến cho Phó Thư Bảo có chút không quen. Đi theo Cung Thác tiến vào trong quảng trường, bên dưới lúc này đã sớm đứng đầy người. Hơn một ngàn gã đệ tử Quy Vân Tông chỉnh tề đứng ở bên trên quảng trường, hô to:
- Nữ vương Bệ hạ vạn tuế!
Băng Oánh mặc một kiện hoàng bao hơi có chút đơn sơn, lẳng lặng ngồi trên một chiếc vương tọa bằng hoàng kim. Có thể nhìn ra được, chiếc vương tọa bằng hoàng kim kia chính là gần đây mới luyện chế ra. Ở bên người của Băng Oánh, phân biệt đang đứng Mạc Sầu cùng với Mạc Khinh Vân. Thời điểm khi Phó Thư Bảo đi lên quảng trường, tầm mắt của hai người đều lập tức tụ tập lên trên người của Phó Thư Bảo.
Nghi thức đến thời điểm này tựa hồ đã tiến hành đến giai đoạn quan trọng nào đó, Mạc Sầu cùng với Mạc Khinh Vân cũng không có đi tới, Băng Oánh cũng không có đi tới.
Người chủ trì nghi thức lên ngôi Nữ vương hôm nay không ngờ lại chính là người đứng đầu trong Tứ Đại Thủ Vệ Giả của Quy Vân Tông, Cương Đông. Cái tên gia hỏa này lúc trước đã bị Phó Thư Bảo đánh cho bị trọng thương. Thời điểm khi Phó Thư Bảo tiến đến, hắn tự nhiên là cũng nhìn thấy. Nhưng mà điều khiến cho Phó Thư Bảo cảm thấy kỳ quái chính là, bên trong ánh mắt của tên gia hỏa này không ngờ cũng không hề có chút cừu hận nào. Mà không chỉ không có cừu hận, ngay cả một tia ánh mắt phức tạp cũng đều không hề có.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT