Tuyển Trạch Chi Thủ của Khởi Nguyên Chi Thụ huyền phù ở trên đỉnh đầu của một gã thiếu niên. Nó làm ra động tác đột nhiên như vậy, quỷ dị như vậy, làm cho người ta như thế nào cũng không thể nghĩ tới.
Gã thiếu niên này, chính là Phó Thư Bảo, trong tay vẫn còn đang cầm một cái muỗng dài.
Có thể là A Ngưu, có thể là A Miêu, thậm chí có thể là A Cẩu nào đó, nhưng mà vì cái gì cuối cùng lại là tên Phó Thư Bảo này đây chứ?
Mà ở trên mặt đất ngay trước mặt của hắn, vẫn còn hoàn hảo lưu trữ bộ dáng hai cái nhũ hoa bằng cát lớn kia, chúng nó nhìn qua chói mắt như vậy, hạ lưu như vậy.
Tất cả những sự tĩnh mịch, tất cả toàn bộ lặng yên, cũng chỉ đều là bởi vì tên gia hỏa hạ lưu này.
- Ách! Cái này… như thế nào lại có thể?
- Nhất định là sai lầm rồi a?
- Đúng! Khẳng định là sai lầm rồi!
- Cái tên tiểu tử kia như thế nào có thể là người được Khởi Nguyên Chi Thụ lựa chọn cơ chứ?
- Chẳng lẽ… Khởi Nguyên Chi Thụ kia thật sự muốn dùng cái muỗng kia múc canh uống, mà trong thời gian hơn cả vạn năm trôi qua, thế nhưng lại không có bất cứ một Luyện Lực sĩ nào lĩnh ngộ được ý tứ… hoặc là nguyện vọng của Khởi Nguyên Chi Thụ hay sao?
Thanh âm nghị luận giống như là thủy triều không ngừng lan tràn ra bốn phía xung quanh. Người có biểu tình phức tạp nhất, trong lòng suy nghĩ quái dị nhất, tự nhiên chính là hai người tự cho chính mình đã thành công, Tư Thản Sâm cùng với Trư Hoàng kia. Đương nhiên, còn có hai gã minh hữu của bọn họ, Diệt Luân Lý Sự cùng với Vân La Lý Sự nữa.
Đúng lúc này, Phó Thư Bảo tựa hồ như mới tỉnh thần lại. Hắn khẽ phất phất cái muỗng lớn trong tay mình, vừa hét lớn lên:
- Ngươi không phải là đang đùa giỡn với ta đó chứ?
Khởi Nguyên Chi Thụ là tồn tại tối cao đến thế nào, như thế nào có thể sẽ đùa giỡn với hắn cơ chứ?
Phốc!
Tình huống lần này cùng với những gì Tư Thản Sâm cùng với Trư Hoàng trải qua cũng không giống nhau. Tuyển Trạch Chi Thủ của Khởi Nguyên Chi Thụ chỉ dừng lại trên đỉnh đầu của Phó Thư Bảo một khoảng thời gian khá ngắn, ngay tại thời điểm Phó Thư Bảo đang nghi ngờ có phải nó là đang nói giỡn hay không, thì Tuyển Trạch Chi Thủ đột nhiên đã rơi thẳng xuống, quấn lấy cái muỗng Luyện Lực Khí của Phó Thư Bảo.
Cái động tác như vậy, chính là hướng mọi người biểu hiện công khai, Khởi Nguyên Chi Thụ cũng đã lựa chọn xuất hiện kiện Luyện Lực Khí thích hợp, cũng chọn lựa ra Luyện Lực sĩ thích hợp.
- Không, không… không có khả năng!
Tư Thản Sâm giận dữ thét lớn một tiếng, khuôn mặt vặn vẹo. Nữ nhân mà hắn yêu thích, Công chúa Dật Hương, bị Phó Thư Bảo cướp mất. Ngay cả cơ hội hắn hao hết tâm tư mới kiến tạo ra được, hiện tại cũng đã bị Phó Thư Bảo cướp đoạt đi mất, cái này làm sao khiến cho trong lòng hắn không phẫn nộ được đây?
Trư Hoàng thở dài một hơi, thần sắc vô cùng phức tạp nhìn chằm chằm Phó Thư Bảo, tựa hồ trong lòng đang cân nhắc cái gì đó, nhưng mà cũng không có biểu đạt ra ngoài miệng.
Tâm tình đột nhiên từ chỗ buồn bực nhất trở nên tốt nhất, tự nhiên chính là Mặc Lan Lý Sự. Xuất hiện loại tình huống này, ngay cả nàng nằm mơ cũng đều không có nghĩ đến.
Thời điểm này Tuyển Trạch Chi Thủ của Khởi Nguyên Chi Thụ lại xuất hiện động tác mới. Ngay sau khi cuốn xong cái muỗng Luyện Lực Khí của Phó Thư Bảo, Tuyển Trạch Chi Thủ của nó lại nhẹ nhàng gác xuống trên mặt cát ngay trước mặt của Phó Thư Bảo, sau đó thế nhưng lại giống như bàn tay của con người bình thường khẽ vẫy vẫy mấy cái.
Phó Thư Bảo ngây người nhìn Tuyển Trạch Chi Thủ, nghi hoặc nói:
- Ý tứ của ngươi chính là đứng lên trên ngươi, sau đó đi theo ngươi hay sao?
Vốn chỉ là một câu nói vô tâm mà thôi, chỉ là thuận miệng hỏi một chút, lại không nghĩ tới Tuyển Trạch Chi Thủ lại thật sự vẫy vẫy nhẹ mấy cái. Cái động tác này liền giống như là nghe hiểu được lời nói của Phó Thư Bảo, bảo hắn đứng lên trên mình vậy!
Trong lòng Phó Thư Bảo thầm nghĩ:
- Nếu như ta cự tuyệt, như vậy không thể nghi ngờ gì là lập tức cùng với Mặc Lan Lý Sự trở mặt. Mà Diệt Luân Lý Sự cùng với Vân La Lý Sự thì lại cũng tìm được lý do để xuống tay động thủ với ta, mà đám thủ hạ của bọn chúng cũng sẽ như thế. Như vậy, ta liền nhìn xem cái gốc cây chết này cuối cùng là muốn làm cái gì!
Trong lòng đã hạ quyết định, hắn cũng không chút do dự nữa, nhẹ nhàng nhảy đứng lên trên Tuyển Trạch Chi Thủ. Đứng trên cái rễ cây lớn này, giống hệt như là đang đứng trên một chiếc thuyền độc mộc nguyên thủy vậy.
Nhìn bề ngoài cái rễ cây này vô cùng thô ráp mà cứng rắn, nhưng mà trên thực tế lại hoàn toàn tương phản. Hai chân Phó Thư Bảo đứng thẳng trên Tuyển Trạch Chi Thủ, cảm giác giống như là đang đứng trên cánh tay của một vị nữ nhân, có cảm giác vô cùng mềm mại.
Một khi đã là Tuyển Trạch Chi Thủ, nếu như thật sự là cứng rắn giống như một đầu gỗ vậy, như vậy thì còn lựa chọn cái rắm gì nữa?
Dưới sự chú mục của vạn người, gã thiếu niên Luyện Lực sĩ luyện chế ra cái muỗng Luyện Lực Khí, đứng thẳng trên Tuyển Trạch Chi Thủ, thẳng hướng thiên không mà đi. Chuyện tình cái muỗng thì thôi không cần phải nói đến nữa, đáng giận hơn nữa chính là, hiện tại hắn không ngờ lại giống như một nguyên thủ quốc gia vậy, đứng ở trên không trung không ngừng phất phất tay vẫy chào mọi người bên dưới, phảng phất như là đang kiểm duyệt quân đội hoặc là con dân của hắn vậy, cũng không biết khiến cho tâm phế bao nhiêu thanh niên tài tuấn bên dưới phải tức đến chết.
- Hắn… thật sự đáng giận! Sớm biết như vậy ta cũng sẽ luyện chế một cái gáo múc nước!
Nhìn thấy Phó Thư Bảo dần dần đi xa, trong lòng Độc Âm Nhi cực kỳ buồn bực.
Cái ý tưởng như vậy, lúc này cũng không biết đang có bao nhiêu Luyện Lực sĩ đang nghĩ tới. Phó Thư Bảo luyện chế một cái muỗng Luyện Lực Khí liền có thể thành công, bọn họ khó tránh khỏi hối hận muốn chết. Sớm biết như vậy, bọn họ liền luyện chế muôi múc cơm, tô, chén, đĩa này nọ, như thế nào cũng không đến phiên tên tiểu tử vô sỉ kia a!
Tuy rằng Phó Thư Bảo đã biến mất bên trong bầu trời hoàng hôn tối đen rồi, nhưng mà lại vẫn có một đám người đang ngơ ngác đứng sững ở nơi đó, nhìn chằm chằm lên thiên không. Tuyển Trạch Chi Thủ xuất hiện, lúc này đây Đại hội Luyện Lực sĩ Thế giới đã được giao cho những kỳ vọng rất cao, tựa hồ có cơ hội xuất hiện kỳ tích gì đó. Trước khi cái đó diễn ra, những người có mặt cũng sẽ không muốn bỏ sót bất cứ chi tiết nào trong đó.
o0o
Đối với Phó Thư Bảo mà nói, kết quả như vậy chính là hắn nằm mơ cũng đều không nghĩ tới.
Tiếng gió bên tai không ngừng gào thét, Tuyển Trạch Chi Thủ tựa hồ như có được năng lực co duỗi vượt quá sự tưởng tượng của mọi người. Từ dưới mặt đất chui lên, hiện tại lại đứng thẳng bên trong gió lốc, thủy chung vẫn không hề có cảm giác thiếu một đoạn mới đạt đến. Phó Thư Bảo đang đứng trên đỉnh của nó, bị nó đưa thẳng lên trên thiên không.
Thân cây của Khởi Nguyên Chi Thụ cao chọc thẳng thiên không, phần thân cây cũng to lớn khôn cùng đến mức gần như che lấp cả trời xanh vậy. Tuy rằng cũng không có lá cây, nhưng mà những cành cây trụi lũi lại nhiều đến mức không thể nào đếm được. Trong lúc Tuyển Trạch Chi Thủ xuyên qua bọn chúng mà bay lên, cảm giác giống hệt như là đang di chuyển bên trong một mảnh rừng cây rậm rạp vậy.
- Này, ngươi muốn đem ta đưa đến nơi nào vậy?
Lúc bắt đầy là một mảnh cảm giác mới lạ, tràn ngập chờ mong, nhưng mà thủy chung vẫn luôn đi xuyên qua trong đám tán cây khô rậm rạp, trôi qua một khoảng thời gian khá lâu, trong lòng Phó Thư Bảo cũng có chút nhàm chán. Ngẩng đầu lên nhìn về phía hư không rất cao bên trên, một tia dương quang cuối cùng cũng đã biến mất ở tại đường chân trời phía Tây. Bầu trời dần dần trở nên hôn ám, ánh sáng của rất nhiều những điểm tinh quang chiếu rọi xuống, hết thảy nhìn qua giống hệt như mộng huyễn vậy.
Thời điểm khi mà trong lòng Phó Thư Bảo đang không ngừng dự đoán, Tuyển Trạch Chi Thủ đột nhiên xuyên qua trên một mảnh nhánh cây cao nhất, tạm dừng lại bên trên một tán cây. Dưới chân là một mảnh tán cây hoàn toàn che phủ đại địa, trên thiên không là một mảnh hư vô bất tận. Những luồng gió rét lạnh căm căm không ngừng thổi quét. Đứng ở độ cao như thế này, nhìn thấy một mảnh cảnh tượng như vậy, trong lòng Phó Thư Bảo đột nhiên tiến nhập vào một mảnh cảnh giới không minh. Những ý tơprng lúc trước toàn bộ cũng đều đã tiêu thất, cái loại cảm giác này giống như là đi lên đến một đỉnh núi cao tuyệt đỉnh, nhìn xuống những ngọn núi nhỏ bên dưới. Một cỗ cảm giác hào hùng từ trong đáy lòng bắt đầu sinh ra, dần dần lan tràn ra khắp toàn thân của hắn.
- Ngao ô!
Tâm tình đột nhiên tiến nhập vào một hoàn cảnh hoàn toàn mới, Phó Thư Bảo một chút cũng không nghĩ tới việc áp chế sự hào hùng trong lòng của mình, dang rộng hai tay, hét lớn một tiếng như sấm động.
Tiếng gầm cự đại giống như tiếng sấm xé rách hư không, truyền đến những địa phương rất xa.
Đúng lúc này, Tuyển Trạch Chi Thủ đột nhiên thu hồi lại!
- Con mẹ ngươi! Á…
Sự dị động dưới chân lập tức bị Phó Thư Bảo cảm giác ra được. Tâm tình đang hào hùng vạn trượng như vậy, nhưng không đoán trước được lại xảy ra biến hóa như vậy. Thân thể của hắn theo sự co rút lại của Tuyển Trạch Chi Thủ rơi thẳng xuống dưới. Phản ứng của hắn cũng phi thường nhanh, tuy rằng chậm trễ một chút thời gian, nhưng mà hắn cũng có thể bù đắp lại được. Hai tay khẽ phẩy một cái, Băng Tuyết Lực Lượng Chi Dực đột nhiên duỗi thân đi ra, bày ra tư thế bay thẳng trời cao.
Độ cao như vậy, một chút cũng không hề làm khó được hắn.
Nhưng mà, ngay khi hai chân hắn dẫm mạnh xuống một cái, hắn mới đột nhiên phát hiện ra, bên trên Tuyển Trạch Chi Thủ tựa hồ như có bôi một tầng keo gì đó giống như nhựa cây vậy, lực dẫm mạnh của hắn tuy rằng đủ lớn, nhưng căn bản không có chút tác dụng nào cả, hai chân của hắn đã bị gắn dính chặt vào trong Tuyển Trạch Chi Thủ, không thể nào rút ra được.
Phốc!
Từ trên thân cây bên dưới tán cây đột nhiên mở ra một cái động khẩu tối om. Đó là một mảnh hắc ám căn bản không thể nào nhìn thấy được bên dưới có cái gì. Ánh sáng của trăng sao trên trời căn bản không thể nào chiếu xạ đi vào, ngay cả những luồng gió rét lạnh nhất cũng đều không thể nào thổi vào được. Sự xuất hiện của nó, nhất thời tản mác ra một cỗ lực hấp xả cường đại đến cực điểm. Cảm giác mà Phó Thư Bảo gặp phải chính là, nó giống như là một cái hắc động loại nhỏ chợt từ trong thân cây chui ra vậy!
Bên trong hắc động, ngay cả ánh sáng cũng không thể nào sinh tồn, chứ đừng nói đến các loại sinh vật gì đó.
Dưới tình huống nguy cấp vạn phần, Phó Thư Bảo không ngừng từng quyền từng quyền oanh kích về phía cái hắc động không ngừng luân chuyển bên dưới kia. Đầu Quyền thú dữ tợn rít gào, mang theo hỏa diễm có thể thiêu đốt hết thảy mọi thức không ngừng lao thẳng tới. Bản thể nắm tay của hắn thì lại chỉ chậm hơn một chút xíu, sau đó oanh kích thẳng lên trên bản thể của thân cây. Một quyền hai lần đả kích, cũng chỉ có cảnh giới luyện thành Quyền thú mới có thể làm được.
Vù vù!
Một mảnh hắc quang đột nhiên từ bên trong hắc động dần dần hiện ra, giống như là độc xà quấn qaunh Quyền thú của Phó Thư Bảo, cũng cuốn luôn nắm tay cùng với thân thể của hắn. Hết thảy những thứ này đều phát sinh phi thường nhanh, ngay cả suy nghĩ của Phó Thư Bảo cũng đều không thể nào theo kịp được, càng không cần phải nói đến tốc độ của hắn. Một người nhanh đến đâu đi chăng nữa, hắn cũng không có tốc độ nhanh hơn suy nghĩ của mình. Mà mảnh hắc quang này vừa toát ra, ngay lập tức liền cuốn lấy Phó Thư Bảo. Đột nhiên mảnh hắc quang kia chợt thu hẳn vào bên trong hắc động, mang theo Phó Thư Bảo cả người đang giãy dụa hút thẳng luôn vào trong hắc động.
Phốc!
Lại thêm một tiếng vang nhỏ, cái hắc động bên trên táng cây kia đột nhiên lại tiêu thất!
Hết thảy mọi thứ lại một lần nữa trở nên trầm tĩnh, phảng phất như chưa từng bao giờ phát sinh ra vậy.
o0o
Tất cả một màn phát sinh bên trên tán cây kia, những người bên dưới mặt đất căn bản không thể nhìn thấy. Thế nhưng thanh âm hò hét rít gào của Phó Thư Bảo lúc trước lại rơi vào trong tai của mỗi người ở bên dưới này. Nhưng mà sau đó, thậm chí ngay cả Tuyển Trạch Chi Thủ cũng nhanh chóng rút trở lại bên trong lòng đất, khe hở bên trong mặt đất cũng khép trở lại như ban đầu. Tất cả mọi người trên mặt đất đau khổ chờ đợi, đợi đến suốt nửa ngày cũng không có bất cứ động tĩnh nào mới xuất hiện.
- Lão công của ta, hắn… đã xảy ra chuyện gì rồi?
Đám người bên dưới đã mất đi hứng thú chờ đợi nữa, lần lượt quay trở về bên trong doanh địa của chính mình. Duy chỉ còn mỗi mình Độc Âm Nhi vẫn còn đang ngây ngốc đứng dưới chân của Khởi Nguyên Chi Thụ, ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm lên tán cây hắc ám to lớn khôn cùng của Khởi Nguyên Chi Thụ.
- Ta cũng không biết nữa!
Hồ Nguyệt Thiền đem một phần cảm giác lo lắng trong lòng mình che giấu lại thật tốt, cất tiếng khuyên giải:
- Hắn là một người phi thường thông minh, tính mệnh so với tảng đá còn cứng rắn hơn, không cần phải lo lắng, hắn khẳng định sẽ trở về mà!
- Không! Ta muốn lên trên đó xem!
Độc Âm Nhi nói.
Đúng lúc này, thanh âm của Mặc Lan Lý Sự đột nhiên từ phía sau truyền đến:
- Ngươi không thể đi! Khởi Nguyên Chi Thụ có thể đứng sừng sững ở nơi này ngàn vạn năm, ngươi cho rằng ai ai cũng đều có thể xâm nhập vào bên trong thân thể của nó hay sao? Đừng nói là ngươi, thậm chí ngay cả ta cũng không có biện pháp nào cả. Nếu như tùy tiện xâm nhập, thứ chờ đợi ngươi chính là vận mệnh bị hủy diệt! Thời điểm đó, ngươi chẳng những không thể nhìn thấy được Phó Thư Bảo, hắn lại càng mất luôn cả ngươi nữa!
Lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện phía sau lưng Độc Âm Nhi cùng với Hồ Nguyệt Thiền, mãi cho đến khi nàng mở miệng nói chuyện mới phát hiện ra sự tồn tại của nàng. Thực lực mà Mặc Lan Lý Sự phô bày ra quả thật đã không phải hai nàng nữ nhân Độc Âm Nhi cùng với Hồ Nguyệt Thiền có thể so sánh nổi. Một khi ngay cả nàng ta cũng đều không thể xâm nhập được, như vậy thì Hồ Nguyệt Thiền và Độc Âm Nhi ngay cả nghĩ cũng đừng hòng nghĩ đến.
- Yên tâm đi! Một khi Phó Thư Bảo đã là người được lựa chọn, như vậy hắn chẳng những sẽ không có nguy hiểm, còn có thể đạt được lợi ích lớn nữa. Ta khẳng định hắn sẽ rất nhanh trở về thôi. Hãy trở về chờ đợi đi. Ta và hắn là minh hữu, ta cũng sẽ không nói dối trong chuyện này đâu.
Mặc Lan Lý Sự nói.
Độc Âm Nhi suy nghĩ một chút, lúc này mối nói:
- Được rồi! Chúng ta tin tưởng ngươi! Chúng ta trở về đợi!
Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền thầm nghĩ:
- Thời điểm này lại nói là minh hữu, hẳn là bởi vì lão công ta chính là người được Khởi Nguyên Chi Thụ lựa chọn a? Hừ! Nếu như không phải, ngươi khẳng định là đã trở mặt rồi!
Độc Âm Nhi cùng với Hồ Nguyệt Thiền hướng về phía doanh địa của Quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa mà đi.
Mặc Lan Lý Sự ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía tán cây khổng lồ của Khởi Nguyên Chi Thụ, khóe miệng đột nhiên nhếch lên một tia cười đầy ẩn ý:
- Xem ra, lần này ta cũng không chỉ có thể để cho Luyện Hoa Nữ Thần sống lại, mà còn có thể đạt được những lợi ích lớn hơn nữa! Thật không nghĩ tới, không ngờ Khởi Nguyên Chi Thụ lại lựa chọn hắn… Ha ha ha…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT