Có thể đường đường chính chính, ngang ngược cho hai Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ lựa chọn hai đường như vậy, trong thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có một mình Phó Thư Bảo mà thôi.
- Ha ha... Phó Thư Bảo giỏi lắm. Á Đề Mạn rất ít khi bội phục người khác, nhưng hiện giờ ta bội phục một người đó là ngươi.
Á Đề Mạn cười to. Trong lòng hắn không cảm thấy mình lật thuyền trong mương mà là toàn bộ mọi người đều bị lật thuyền.
Tiếng móng chiến mã phi nhành càng lúc càng gần, chấn động khiến cát trên mặt đất chạy ào ào.
Nhưng trước khi quân đội tới đây lại có một số chiến sĩ vọt tới từ nông trường và Hạp Cốc Quan. Đó là chiến đội tinh nhuệ trăm người của Độc Âm Nhi, Đế Thiếu Vũ. Đây mới là lực lượng tinh nhuệ của Phó Thư Bảo, là vương bài hắn giữ lại trong tay.
Động tĩnh như dốc toàn lực thế này, dù Á Đề Mạn và Nam Vô Thiên có ở trạng thái mạnh nhất cũng tuyệt đối không thu được kết quả tốt, đừng nói tới lúc đang bị tiêu hao quá độ như hiện nay.
- Tốt lắm. Họ Phó kia, ta nhớ ngươi rồi. Chúng ta sau này hãy tính đi.
Nam Vô Thiên oán hận nói.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Kẻ thù của ta trải khắp thiên hạ, có thêm hai người các ngươi thật ra cũng không có gì.
Đúng là nghiêm chỉnh mà nói, hai đại phương cương vương của Tú Quốc cũng đều là kẻ đối đầu tới chết của hắn. Hai người Á Đề Mạn và Nam Vô Thiên này thật ra cũng không là gì.
- Họ Phó, ngươi chứ chờ Thiên Phạt Giả truy sát không ngừng đi! Chúng ta đi!
Á Đề Mạn ngừng cười, lưu lại một câu tàn nhẫn rồi chấn động Lực Lượng Chi Dực, vọt lên bầu trời, trong nháy mắt đã chỉ còn lại một điểm đen lờ mờ.
Nam Vô Thiên và Á Đề Mạn rời đi rồi, cuộc truy sát dằng dai rốt cục cũng kết thúc.
- Có thêm hai địch thủ cường đại là Kim Sa Bái Thiên Giáo và Bán Thú Nhân Tộc của Thanh Uyển Quốc này, thu được mười thị vệ Luyện Lực Sĩ, còn cả Kim Ti Hồ Lô, không biết là lời hay lỗ đây?
Nhìn vào bầu trời thoáng đãng, trong lòng Phó Thư Bảo thầm tính toán.
Có một số việc không cách nào tính rõ được mất nhưng phải làm như vậy. Trên cuộc đời xuất hiện những chuyện bất ngờ, không thể nào phỏng đoán được. Lấy hành trình đi tìm Kim Ti Hồ Lô như vậy, nếu không gặp phải Tây Hoa Dung, không ra tay cứu nàng thì cũng không tiến vào lĩnh đại của Bán Thú Nhân Tộc. Vậy thì tu vi lực lượng của hắn cũng không thể tăng lên nhanh như vậy. Sinh Luyện Lực Khí cổ xưa kia cũng không thể giúp hắn tiến vào cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực. Sau đó, Hồ Nguyệt Thiền cũng không thể bởi luyện hóa Kim Ti Hồ Lô mà nhẹ nhàng trở thành hồ ly tinh đồng cấp với Linh Vương.
Có được có mất. Một câu nói này đã bao trọn quy tắc biến thiên của vạn vật.
Nếu như có một lần lựa chọn nữa thì Phó Thư Bảo cũng sẽ không do dự làm như vậy, ra tay cứu Tây Hoa Dung, đối mặt với Bán Thú Nhân Tộc và Kim Sa Bái Thiên Giáo.
Người như Phó Thư Bảo, mặc dù bại hoại nhưng cũng có nguyên tắc của hắn. Cho dù là trời hắn cũng dám rống lớn ba tiếng, đứng ra đối mặt!
o0o
Mặc dù ít người từng thấy Ngũ Sắc Phi Thiên Dực của Phó Thư Bảo, chỉ giống như hoa quỳnh nở trong đêm nhưng đã truyền khắp Hắc Thạch Thành bảo, ai cũng đều biết. Giờ phút này mọi người đều đang bàn luận về đôi Phi Thiên Dực thần bí mà huyễn lệ của hắn.
Không giống với việc chiến sĩ đội trăm người bên ngoài bàn luận tới nước bọt tung bay, thần sắc Độc Âm Nhi lại nghiêm trọng. Có thần sắc giống nàng còn có Chi Ni Nhã.
- Âm Nhi tỷ tỷ, ngươi... Ngươi vừa nói là... Độc tố thần bí kia đã được giải trừ rồi sao?
Vẻ nghiêm trọng như vậy là bởi Chi Ni Nhã vẫn chưa thể tin chuyện này là thật.
- Chuyện như vậy, ta lại đi nói đùa với ngươi sao?
Độc Âm Nhi không vui nói:
- Mọi người bên ngoài đàm luận như vậy, nhiều người nhìn thấy như thế, còn có thể là giả sao?~Chào mừng đến với Webtruyen.Com~
Chi Ni Nhã thở dài một tiếng, dường như mới bị bệnh nặng, mặt ngọc tái nhợt.
- Thế này thì không xong rồi.
- Không thế thì sao? Trước kia dù hắn còn coi như nghiêm chỉnh nhưng hiện giờ độc tốc là thứ duy nhất khiến hắn an phận trung thực đã bị tiêu trừ rồi. Giờ phút này sợ rằng trong lòng hắn đầy chủ ý xấu, có ý đồ với chúng ta rồi.
Độc Âm Nhi đã nhìn xa từ trước, cảm giác đối với nguy cơ cũng rất mạnh.
- Sớm muộn gì cũng sẽ tới...
Chi Ni Nhã cười khổ.
- Nếu như hắn muốn làm vậy thật thì chúng ta có biện pháp gì đây?
- Ta sẽ không cho hắn chiếm tiện nghi như thế. Chưa tới ngày đại hôn, ta sẽ không cho hắn. Ý ta là như vậy. Hiện tại chúng ta là đồng minh cùng tiến cùng lui, không nên cho hắn có chút cơ hội thực hiện quỷ kế.
- Hả? Chẳng lẽ Âm Nhi tỷ đã có kế sách gì đối phó sao?
- Đương nhiên! Chẳng qua cũng cần ngươi phối hợp một chút. Bắt đầu từ đêm nay, chúng ta sẽ...
Hai nữ nhân thì thầm, nội dung bên trong là tuyệt mật. Cũng không biết Độc Âm Nhi truyền cho thứ gì mà ma nữ nói tới nước bọt tung bay, biểu hiện nghiêm túc. Dật Hương Công Chúa nghe thế gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
- Đã nhớ chưa?
Nửa giờ sau, Độc Âm Nhi cúi đầu nói thầm mới ngẩng đầu dậy.
Chi Ni Nhã gật gật đầu:
- Nhớ hết rồi. Chẳng qua... Thật sự chúng ta phải làm thế sao?
- Nói thừa! Đương nhiên rồi.
- Được rồi, ta sẽ phối hợp với ngươi.
Hai nữ nhân trong phòng con đang thương lượng, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một tiếng động cực nhỏ, giống như gió thổi qua hay một con chim bay qua thôi.
Tu vi lực lượng của Độc Âm Nhi hiện giờ, nhờ Phó Thư Bảo dùng linh tài cực phẩm trợ giúp đã đạt tới Luyện Linh Lực cấp hai hậu kỳ, cũng đang gặp chướng ngại, lúc nào cũng có thể tiến vào cảnh giới tầng ba, sau đó tới cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực lực. Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã tu luyện lực lượng Nguyên Tố đơn nhất cũng có tiến bộ thần tốc phi thường. Nhất là dưới sự trợ giúp của Băng Phách Thạch, tu vi của nàng đã tiến vào cảnh giới Luyện Linh Lực tầng hai hậu kỳ, gần như xuất phát sau mà tới trước, đuổi kịp bước chân tu luyện của Độc Âm Nhi. Tu vi như vậy là phi thường khó có được. Cho nên sau khi âm thanh rất nhỏ kia xuất hiện, hai nữ nhân gần như đồng thời phát hiện ra.
- Hắn tới rồi sao?
Chi Ni Nhã lộ vẻ lo lắng.
Mũi Độc Âm Nhi phát ra một tiếng hừ nhẹ, nói nhỏ:
- Không phải hắn thì còn ai nữa. Trên thế giới này ta còn chưa thấy ai có thân pháp khinh thân xuất sắc như hắn. Ta nghe một nữ thị vệ tên là Tây Hoa Dung mà hắn mới thu, hắn ngộ ra một loại thân pháp thần bí bên trong sa mạc Vô Thủy, hai chân chạy trên mặt đất không ngờ có thể oát khỏi Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ sử dụng Lực Lượng Chi Dực bay nhanh trên trời. Cho nên tiếng động đó ta có gan đánh cược, nhất định là hắn rồi.
- Vậy, vậy... Phải làm sao bây giờ?
Chi Ni Nhã càng hồi hợp hơn. Thân pháp kinh thân kinh khủng như vậy, nhất định không cách nào đề phòng được. Nếu hắn mạnh mẽ tiến tới, vậy thì nàng đúng là không có sức phản kháng!
Độc Âm Nhi dùng ánh mắt hận không thể luyện gang thành thép mà nhìn Chi Ni Nhã, không vui nói:
- Ta vừa mới dạy ngươi rồi, sao đã quên nhanh thế?
Chi Ni Nhã thoáng nghĩ một chút, bừng tỉnh đại ngộ:
- Ngươi nói hắn tới, nhất định trước tiên sẽ hạ độc chúng ta. Mà ngươi có giải dược, vậy chúng ta...
Độc Âm Nhi gật gật đầu, ra vẻ đối phương có thể dạy bảo, vừa đưa tay lên trên môi, ý bảo Chi Ni Nhã không nên nói nữa.
Ngay lúc này, tiếng động nhẹ như tơ vừa biến mất lại xuất hiện một chút, nhẹ nhàng như gió thổi qua cửa sổ. Lập tức, trên cửa sổ xuất hiện một lỗ nhỏ như ngón tay. Tạm dừng một chút, một luồng khói xanh liền bay ra từ trong cái lỗ đó.
Khói xanh kỳ quái phi thường, bay từ cửa sổ vào, lập tức hóa thành không khí vô hình vô sắc, dung hợp với khoảng không trong phòng, khó có thể nhận ra. Nó không có mùi vị gì, tiến vào tựa như chẳng trở thành thứ gì cả. Trong phòng lúc trước thế nào thì hiện giờ cũng vẫn như thế.
Khóe mắt vừa liếc thấy làn khói xanh kia, Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã cười một cái rồi nghiêng cổ ra, ngã xuống giường.
- Ai hạ độc thế?
Là đại sư chế độc, có sức chống độc mạnh mẽ nhưng chỉ nói được một câu đã nghiêng cổ ngã xuống rồi.
Cạch cạch. Một tiếng động kỳ lạ vang lên. Trên tường đột nhiên mở ra một cánh cửa sổ. Một người cười gian tiến vào. Hắn vừa tiến vào phòng, cửa sổ phía sau hắn lập tức biến mất. Vách tường lại trở lại nhưng ban đầu. Tất cả giống như chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra, trước thế nào thì sau vẫn thế.
Đối với Luyện Lực Sĩ, tất cả cửa lớn và vách tường cũng đều giống nhau cả.
Người tiến vào dáng vẻ mười tám tuổi, ăn mặc sang quý, cẩm y hoa phục, nhìn từ mặt trước hay mặt sau cũng đều thấy đây là nhân vật thiếu gia lắm tiền vừa ngốc lại vừa hoang phí. Đó không phải là Phó Thư Bảo thì còn là ai nữa?
- Ha ha ha... Thật không ngờ. Thật không ngờ Độc Âm Nhi đại tỷ của Độc Âm Nhi, toàn thân là độc, kể cả trong khố cũng có độc lại bị kẻ thường nhân chế độc như ta dùng độc đánh ngã. Nữ nhân trước mặt nam nhân của mình là ngốc nhất. Lời này đúng là rất chính xác.
Phó Thư Bảo cười ha hả.
Độc hắn dùng chính là độc hương do một tay Độc Âm Nhi chế tạo ra, lúc trước dùng để ám sát Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực Đồ Thổ. Ám sát chênh lệch cấp như vậy cũng đủ thể hiện ra khả năng chế độc lợi hại của Độc Âm Nhi.
Độc hương kia vốn có mùi hương nhạt nhưng trước mặt người có hương thơm thiên nhiên như Chi Ni Nhã thì có thể trực tiếp bị bỏ qua. Đó cũng chính là nguyên nhân hắn quyết định dùng độc này. Nếu như Độc Âm Nhi ở một mình trong phòng thì hắn tuyệt đối không dám múa rìu qua mắt thợ.
- Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã đồng thời ngã quỵ trên giường, góc độ trùng hợp, cũng coi như kế hoạch thành công rồi.
Trong lòng Phó Thư Bảo đang nghĩ ngợi lung tung, cảm thấy rất có ý vị.
Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã đều nằm im lặng trên giường. Ga giường trắng như tuyết càng tôn làn da trắng của bọn họ. Người nọ trắng hơn người kia, người kia lại mềm mại hơn người nọ, có cảm giác tuyệt vời vô cùng.
Độc Âm Nhi chính là một bữa tiệc lớn tràn ngập vẻ hoang dã, chinh phục được là có cảm giác thành tựu. Chi Ni Nhã lại là một bữa tiệc đầu mùi vị thơm mát của dị vực, chinh phục sẽ có cảm giác thỏa mãn. Như vậy, đứng trước hai bữa tiệc lớn thế này, nên ăn ai trước đây?
- Quản làm gì. Lão tử cứ dựa vào thứ tự, ăn bữa tiệc đầy dã tính Độc Âm Nhi này trước đã.
Trong lòng Phó Thư Bảo quyết định rất nhanh, đi tới bên cạnh Độc Âm Nhi. Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Hắn cũng không muốn vì suy nghĩ xem nên chọn xơi ai trước mà lãng phí thời gian.
Duổi tay tới, thoáng một cái đã nắm lấy thánh nữ phong của Độc Âm Nhi, còn chưa kịp vuốt thì Độc Âm Nhi vốn trúng độc hôn mê đã thản nhiên mở bừng đôi mắt:
- Người kia, ngươi đang làm gì đó?
Phó Thư Bảo nhìn tay mình một chút, lại nhìn khuôn mặt đầy ý cười của Độc Âm Nhi sát mình, trong lúc nhất thời không nói ra lời. Động tác của hắn cũng dừng lại.
Lúc này Chi Ni Nhã ở bên cạnh cũng mở bừng con mắt, hơi tức giận nói:
- Bảo ca, chúng ta là hôn thê của ngươi, sớm muộn gì cũng là người của ngươi. Ngươi sao lại nóng lòng như vậy chứ? Không ngờ lại hạ độc với chúng ta, làm ra chuyện như vậy. Ta thật sự thất vọng vì ngươi.
Hạ độc hương với vị hôn thê của mình để làm chuyện đó, đúng thật là rất hạ lưu. Trên thế giới này không có mấy người có thể làm được.
- Ngươi cho rằng ngươi không nói thì có thể qua chuyện được sao? Hừ hừ.
Độc Âm Nhi lại ép tới từng bước. Giờ phút này nàng bội phục nhất là bản thân mình. Bởi nàng đã tính trước là Phó Thư Bảo sẽ làm như vậy, quả nhiên Phó Thư Bảo làm như thế. Thế này là đoán trước đối phương, nắm được tiên cơ, có thể không kiêu ngạo sao?
Lúc này Phó Thư Bảo mới thu hồi cánh tay đang nắm ngọc nữ phong lại, ho khan một tiếng, rất bình tĩnh nói.
- Hóa ra các ngươi đã sớm biết là ta sẽ tới rồi.
- Đương nhiên rồi.
Độc Âm Nhi lại kiêu ngạo lần thứ hai.
- Thế là khi ta hạ độc hương thì các ngươi đã dùng giải dược rồi phải không?
- Nói những lời này không phải là thừa sao?
Độc Âm Nhi kiêu ngạo lần thứ ba.
- Vậy các ngươi đoán được tiếp theo ta sẽ làm gì không?
- Đầu tiên là xin lỗi, sau đó là chịu lỗi, khiến chúng ta vui vẻ. Chúng ta lúc đó mới bỏ qua cho ngươi.
Chi Ni Nhã đáp.
- Các ngươi sai rồi. Chuyện ta làm tiếp theo chính là hoàn thành chuyện ta chưa làm xong đó. Thuận theo đi!
Phó Thư Bảo đột nhiên túm hai chân Độc Âm Nhi, mở ra, cơ thể áp mạnh xuống.
- Đừng... Cái tên này!
Nói tới đây, đột nhiên miệng Độc Âm Nhi bị miệng Phó Thư Bảo bịt kín lại, muốn đẩy ra nhưng thực lực kém hẳn một bậc. Lực ôm càng lớn, lực khống chế lại càng lớn hơn. Chỉ trong nháy mắt, một chiếc lưỡi đã tiến vào trong miệng nàng, nhanh nhẹn giống như cá bởi vậy.
Bá vương ngạnh thương cung. Đây chính là chuyện Phó Thư Bảo muốn làm.
- Bảo ca, ngươi sao lại làm thế... Ngươi...
Chi Ni Nhã nhìn mà đỏ mặt tía tai, xấu hổ nhưng lại mong chờ. Dường nhưng lúc này nàng mong người bị Phó Thư Bảo ép xuống là nàng chứ không phải là Độc Âm Nhi.
Nữ nhân tranh giành nhau từng khắc một, ghen tị từng chút một. Vào giờ phút quan trọng này lại càng mạnh hơn.
Bị ôm rồi đè xuống, phòng tuyến cuối cùng bị đột phá mạnh mẹ, Độc Âm Nhi kinh hoảng rên lên một tiếng kỳ dị, hai bàn tay ôm chặt lưng Phó Thư Bảo...
Một khắc trước còn đoàn kết tác chiến, hiện giờ đã phải thần phục dưới sự chinh phục của đối phương, phát ra âm thanh khiến người ta ghét.
Độc Âm Nhi rất hưởng thụ, Chi Ni Nhã rất tức giận.
Chiến đấu xâm nhập, mỗi lần đánh tới lại kịch liệt phi thường, gay go phi thường, tráng lệ phi thường. Chuyện này rơi vào mắt Chi Ni Nhã đã trở thành mất mát và chua xót.
Nhìn như vậy không biết bao lâu.
- Ta... Ta đi. Các ngươi...
Chi Ni Nhã vốn muốn nói:
- Đôi cẩu nam nữ các ngươi.
Nhưng câu cuối cùng lại không thể phát ra miệng được.
- Aa...
Một tiếng rên rỉ kỳ dị phát ra từ trong cổ họng Độc Âm Nhi.
- Ngươi còn muốn chạy sao? Chạy đi đâu?
Phó Thư Bảo đột nhiên ôm lấy thắt lưng Chi Ni Nhã, thuận thế xoay người, bắt đầu chinh phục nàng như chinh phục Độc Âm Nhi.
Độc Âm Nhi đầy dã tính cũng bị thuần phục, càng huống chi là người dịu dàng ngoan ngoãn, không có kinh nghiệm chiến đấu như Dật Hương Công Chúa chứ?
- Đừng... Ngươi... a...
Âm thanh kỳ diệu, chiến đấu kỳ diệu. Ngoài điều này ra, những chuyện khác trong thiên địa đều có thể không cần quan tâm.
Hy vọng đã lâu, bữa tiệc lớn mơ ước rốt cục cũng thành hiện thực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT