- Viên đan dược này chính là Bách Thú Đan mà ả tiện nhân Tú Chi kia muốn mang cho Lạc Dương.

Phó Thư Bảo nói:

- Theo như lời Dương Mộc nói, viên Bách Thú Đan này vô cùng quý giá với Thanh Dật Vương Tước, mãi mà vẫn không mang ra phục dụng. Lực Sĩ bình thường sử dụng thì có thể tăng một đại cảnh giới tu vi lực lượng. Nếu Luyện Lực Sĩ như ta phục dụng thì chỉ có thể tăng một tiểu cảnh giới tu vi lực lượng. Nhưng nếu ngươi phục dụng thì lại có thể tăng một cảnh giới!

- Hiệu dụng lớn như vậy sao?

Âm thanh Hồ Nguyệt Thiền hơi run rẩy, nói.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Trên thế gian này có rất nhiều người khuếch đại dược hiệu của linh dược. Như ngươi vậy đó, giờ ngươi đang ở cảnh giới cấp Chính Linh, ăn viên linh dược này vào là có thể đạt tới cảnh giới cấp Thánh Linh. Ngươi nghĩ xem, điều này có thể à? Ta thấy phân nửa là khuếch đại. Nhưng cũng không thể phủ nhận phẩm chất của nó là rất tốt được.

- Viên Bách Thú Đan này là do Tú Chi mang về cứu mạng Thành chủ Anh Thạch Thành. Phó đại ca, ngươi định xử lý thế nào đây?

Trong lòng cảm thấy phức tạp nhưng lúc nói chuyện, ánh mắt của Hồ Nguyệt Thiền vẫn không rời khỏi viên Bách Thú Đan này một chút nào.

Từ tài liệu luyện chế Bách Thú Đan này mà nói, phải dùng một trăm viên Linh Thú Lực Đan và một trăm phần tinh huyết linh thú. Tài liệu chủ đạo như vậy, khẳng định có tác dụng rất lớn với linh thú. Là người gánh vách sứ mạng hưng suy Hồ tộc, Hồ Nguyệt Thiền nhìn thấy mà không động tâm mới chính là chuyện không bình thường.

Nhìn thấy ánh mắt đầy khao khát, khẩn cầu của Hồ Nguyệt Thiền, Phó Thư Bảo sao lại không hiểu tâm tư của nàng chứ? Hắn liền đùa với nàng, nói:

- Xử lý thế nào đây? Đương nhiên là đưa cho Lạc Dương rồi. Người ta còn chờ viên đan dược này cứu mạng mà. Ta cũng không thể làm ra chuyện độc chiếm linh dược, bỏ đá xuống giếng được.

- Thật sao?

Ánh mắt Hồ Nguyệt Thiền nhất thời trở nên mất mát và lờ mờ. Nàng thở dài một tiếng, trầm mặc nói:

- Mặc dù cảm thấy rất đáng tiếc nhưng ta vẫn ủng hộ quyết định của ngươi. Nhưng Phó đại ca, lúc đưa đến thì ngươi sẽ dùng cớ gì vậy? Ngươi giải thích thế nào về việc ngươi mang viên Bách Thú Đan này đến đấy?

- Ha ha... Ta chẳng qua chỉ đùa giỡn với ngươi một chút thôi, sao ngươi lại thấy mất mát như vậy?

Phó Thư Bảo không đành lòng trêu đùa Hồ Nguyệt Thiền nữa. Hắn cười nói:

- Đoàn trưởng Lạc Chấn Thiên của quân đoàn Hổ Uy đã gửi mật đàm đến cho Đồ Thổ, yêu cầu Đồ Thổ giết ta và người của ta. Hôm qua Tú Chi lại sai Dương Mộc giết ngươi và ta. Cừu hận như vậy, ta mà không tìm hắn tính sổ thì coi như đã khiến hắn thất vọng rồi. Sao ta lại phải mạo hiểm an nguy tính mạng để đưa bảo vật tới cho nhi tử của hắn chứ?

Hồ Nguyệt Thiền kiều mỵ liếc nhìn Phó Thư Bảo một cái, nói:

- Chuyện này mà cũng đùa với ta, đúng là đồ xấu xa không thay đổi, chẳng đúng đắn một chút nào.

Phó Thư Bảo cầm hộp ngọc lên rồi đưa tới trước mặt Hồ Nguyệt Thiền, nói:

- Ngươi phục dụng thứ này là thích hợp nhất. Cách xử lý của ta chính là cho ngươi đó.

- Cho ta?

Hồ Nguyệt Thiên nhất thời sững sờ. Mặc dù nàng rất muốn lấy được viên Bách Thú Đan này nhưng hắn đưa cho mình như vậy, Phó Thư Bảo không phải là vất vả không công rồi sao?

Phó Thư Bảo nhún nhún vai, nói:

- Coi như là ta bồi thường Huyễn Tâm Bồ Đào mà ngươi tổn thất vậy.

- Ngươi ngoài mặt không đứng đắn chút nào, lại vô cùng háo sắc nhưng cũng là người hào sảng thiên hạ hiếm thấy. Bảo vật như vậy mà ngươi có thể cho ta, chỉ sợ Hoàng Đế của một nước cũng không làm được điểm này đi?

Hồ Nguyệt Thiền tươi tỉnh trở lại, cười lên một tiếng.

- Nhưng chúng ta đã có ước định. Nếu ngươi muốn cho ta thì ta cũng chỉ lấy một phần ba thôi.

Vừa nói nàng vừa lấy thanh chủy thủ ra, muốn cắt Bách Thú Đan.

Thanh chủy thủy đặt vào khoảng một phần ba của Bách Thú Đan. Như vậy thì nàng sẽ được một phần ba, Phó Thư Bảo sẽ được hai phần ba. Nhưng lúc nàng dùng sức, đang muốn ấn xuống thì Phó Thư Bảo liền bắt lấy cánh tay mềm mại của nàng rồi chuyển thanh chủy thủ đến vị trí một phần hai.

- Nếu như vậy thì hai chúng ta mỗi người một nửa đi.

Hồ Nguyệt Thiền hơi sững sờ, chợt nhe răng cười một tiếng:

- Như vậy thì sau này, khi chúng ta lấy được cực phẩm linh tài thì cũng mỗi người một nửa à?

Phó Thư Bảo liền xua xua tay, nói:

- Cái đó làm sao có thể chứ?

- Khanh khách... ta cũng biết ngươi sẽ nói như vậy mà.

Tiếng cười trong trẻo dễ nghe như chuông bạc vang lên. Hồ Nguyệt Thiền liền ấn thanh chùy thủ xuống, một viên Bách Thú Đan nhất thời biến thành hai nửa đều nhau. Nàng vừa cầm một nửa, vừa đưa cho Phó Thư Bảo một nửa.

Phó Thư Bảo nói:

- Ta dùng trước cho. Nếu như không có vấn đề gì thì ngươi sử dụng.

Thần sắc Hồ Nguyệt Thiên lộ ra vẻ lo lắng, nói:

- Chẳng lẽ Bách Thú Đan này có độc à?

Phó Thư Bảo cười nói:

- Linh tính và linh năng của viên Bách Thú Đan này vô cùng tinh khiết, không có độc đâu. Lúc trước ta đã dùng Luyện Linh Lực kiểm tra rồi mà. Nhưng mọi việc vẫn phải cẩn thận một chút.

Lúc này Hồ Nguyệt Thiên mới yên tâm bỏ tảng đá trong lòng xuống, nói:

- Được rồi. Lát nữa ta sử dụng sau, giờ ta thủ vệ cho ngươi.

Lúc này Phó Thư Bảo mới bỏ nửa viên Bách Thú Đan vào trong miệng. Nửa viên Bách Thú Đan vừa vào miệng, nhất thời hóa thành một dòng nước mát chảy xuống hầu, nhanh chóng tràn vào lục phủ ngũ tạng. Trong chốc lát, linh năng và linh khí của Bách Thú Đan tan ra giống như một dòng suối ấm chảy qua cơ quan nội tạng, huyết mạch, xương cốt, cho tới mỗi một tế bào trong cơ thể hắn, cuối cùng liền hội tụ lại giữa thứ vũ trụ của hắn.

Cảm giác nóng rực đột nhiên truyền đến, lấy thứ vũ trụ làm trung tâm. Nhiệt độ cao tới mức khiến không ai có thể thừa nhận được. Cảm giác này cũng không kém bao nhiêu so với lúc luyện hóa hỏa tinh túy kia.

- Dược tính thật mạnh!

Phó Thư Bảo cả kinh, cũng không dám chậm trễ, mau chóng vận chuyển tâm pháp Luyện Thiên Thần Quyển, từ từ hóa giải luồng khí nóng kia.

Sau khi vận chuyển tâm pháp Luyện Thiên Thần Quyển, cảm giác nóng rực liền giảm bớt không ít nhưng vẫn ở mức độ mà người thường không thể nào chịu được. Cũng may đã có kinh nghiệm luyện hóa hỏa tinh túy, có sức chống cự nhiệt độ mạnh mẽ, Phó Thư Bảo dám cắn răng tiếp tục kiên trì.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bên ngoài nhìn thấy Phó Thư Bảo yên lặng bất động như giếng nước yên tĩnh nhưng trên người hắn đã tỏa ra đầy hơi nước. Ánh nắng chiếu xuống, hơi nước từ từ bay lên. Mồ hôi to như hạt đậu lại càng không ngừng xuất hiện trên làn da của hắn, làm ướt y phục của hắn rồi lại bốc hơi bay đi. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, tuần hoàn liên tục.

Hồ Nguyệt Thiên kinh ngạc nhìn đủ loại biến hóa của Phó Thư Bảo, lại nhìn nửa viên Bách Thú Đan trong tay, trong lòng vừa vui vừa buồn.

- Dược tính của viên đan dược này hiển nhiên là vô cùng mạnh mẽ rồi. Phó đại ca lợi hại như vậy mà cũng khó chịu, nếu ta ăn vào thì chẳng phải sẽ không thể nào thừa nhận được sao?

Thời gian nửa canh giờ lại trôi qua, hơi nước trên đỉnh đầu Phó Thư Bảo từ từ biến mất nhưng mồ hôi lại càng ngày càng nhiều. Hơn nữa mồ hôi đã chuyển từ trong suốt sang màu đen nhánh, mơ hồ còn có mùi hôi thối.

Đây mới là lúc dược tính của Bách Thú Đan phát huy tác dụng chân chính. Nó không chỉ giúp Luyện Linh Lực của Phó Thư Bảo trở nên tinh thuần và cường hãn hơn mà nó còn giúp hắn loại trừ tạp chất và độc tố còn lưu lại trong thân thể. Những giọt mồ hôi đen nhánh kia chính là hỗn hợp tạp chất và độc tố.

Có dược tính thần kỳ như vậy cũng không kỳ quái chút nào. Chỉ cần nghĩ đến một viên Bách Thú Đan nho nhỏ như thế mà lại phải dùng tới một trăm viên Linh Thú Lực Đan để luyện chế thì sẽ biết được dược hiệu của nó thôi.[/CHARGE]

Nguồn: Vipvandan

Lúc mồ hôi màu đen bốc mùi hôi thôi không toát ra nữa, Phó Thư Bảo đột nhiên mở mắt. Hắn há miệng ra. Nhất thời một hơi thở thơm mát tỏa ra từ trong miệng hắn. Lúc này, cho dù là thân thể hay tinh thần của hắn cũng đều rực rỡ hẳn lên, sinh mệnh lực tràn đầy đến trình độ kinh người.

- Phó đại ca, ngươi...

Ngơ ngác nhìn Phó Thư Bảo xảy ra biến hóa cực lớn, Hồ Nguyệt Thiên vất vả lắm mới thốt lên được một câu nhưng vẫn không thể nào nói xong được.

Cẩn thận kiểm tra và quan sát tất cả biến hóa trên người, Phó Thư Bảo mới cười nhạt một tiếng:

- Quả thật hiệu nghiệm! Viên Bách Thú Đan này không hổ là linh dược quý giá của Thanh Dật Vương Tước.

- Như vậy... tu vi lực lượng của ngươi đã tăng lên một tiểu cảnh giới à?

Hồ Nguyệt Thiền kích động nói.

Phó Thư Bảo lắc đầu:

- Theo lời Dương Mộc nói, nếu một Luyện Lực Sĩ như ta nuốt vào một viên Bách Thú Đan thì có thể tăng lên một cảnh giới nhỏ. Lúc trước ta còn hoài nghi lời của hắn có vẻ khoa trương đáng nghi nhưng giờ ta thấy lời hắn nói là thật. Nhưng nửa viên Bách Thú Đan thật sự không đủ để ta tăng lên một tiểu cảnh giới, tối đa cũng chỉ tăng lên một nửa tiểu cảnh giới thôi. Giờ Luyện Linh Lực của ta đã đạt tới cường độ rất cao. Ta đoán hẳn là ta sắp đột phá, tiến vào cảnh giới thứ hai rồi.

- A...

Hồ Nguyệt Thiền không nhịn được mà phát ra âm thanh sợ hãi. Mới chỉ hơn mười tám tuổi mà hắn đã là một Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực rồi, hơn nữa lại là cảnh giới thứ hai. Đây không phải là thiên tài bình thường nữa mà quái vật trong thiên tài!

Phó Thư Bảo như có điều suy nghĩ, nói:

- Còn nữa, ta đoán Dương Mộc cũng chưa nói hết. Mặc dù Bách Thú Đan này có dược tính thần kỳ nhưng vẫn có giới hạn cao nhất. Giới hạn cao nhất chính là một Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực như ta sử dụng một viên thì quả thật có thể tăng lên một tiểu cảnh giới. Nhưng nếu Luyện Lực Sĩ cao cấp hơn, ví dụ như Luyện Lực Sĩ cấp Luyện Vĩnh Hằng thì hiệu quả khi sử dụng sẽ không mạnh như vậy, chắc chắc là có tăng thêm nhưng không phải một tiểu cảnh giới, có thể chỉ là một phần năm, thậm chí chỉ là một chút thôi. Nếu không, một Lực Sĩ cấp bậc bất kỳ nào sử dụng một viên mà cũng tăng thêm một cảnh giới thì linh dược này khẳng định là thần dược rồi, chỉ sợ cho dù là Thanh Dật Vương Tước cũng sẽ cất đi, cũng khiến những cao nhân lánh đời cũng sẽ ra tay cướp đoạt.

- Giới hạn thấp nhất thì sao?

- Giới hạn thấp nhất chính là người sử dụng viên Bách Thú Đan này có tu vi lực lượng càng thấp thì dược hiệu càng lớn, trình độ tăng cao cũng càng lớn hơn. Về phần ngươi, cho dù là nửa viên thì ngươi cũng không thể sử dụng toàn bộ trong một lần được, tốt nhất là hãy chia làm ba lần rồi phục dụng đi.

Phó Thư Bảo nói.

Hồ Nguyệt Thiền gật đầu, thầm cảm thấy may mắn, nói:

- May mà Phó đại ca phục dụng trước, biết được dược tính rồi. Nếu ta nuốt vào nửa viên trong một lần thì không biết sẽ xảy ra hậu quả nghiêm trọng gì nữa?

Trong lòng cảm kích, nàng liền chia đều nửa viên Bách Thú Đan kia làm ba phần, chỉ sử dụng một phần.

Phó Thư Bảo yên lặng canh giữ bên cạnh Hồ Nguyệt Thiền, vừa bảo vệ cho nàng, lại vừa chú ý đến tất cả các loại biến hóa của nàng.

o0o

Đỉnh núi yên tĩnh một vùng. Mặt trời dần dần bò lên không trung, kim quang vạn trượng.

Cây cuối trong rừng sương mù xuê, che hết tia nắng, dù không có gió thổi nhưng vẫn khá mát mẻ.

Ăn một phần ba viên Bách Thú Đan, biến hóa của Hồ Nguyệt Thiền lớn phi thường. Đứng ở cạnh nàng, rõ ràng có thể cảm nhận nhiệt lực tỏa ra từ người nàng. Quần áo hơi mỏng đã hoàn toàn bị mồ hôi làm ướt sũng, gần như dán trên da thịt nàng. Một vùng cảnh xuân bộc lộ ra, chỗ thấy rõ, chỗ không rõ, tổ hợp lại cực kỳ mê người.

Cũng giống như hắn lần trước, ban đầu lỗ chân lông toát ra mồ hôi trong suốt, nhưng không bao lâu sau mồ hôi của nàng liền biến thành đen kịt, tỏa ra mùi hôi thối. Mồ hôi này bị nhiệt lực sinh ra bởi Bách Thú Đan chưng khô, lại đọng lên da nàng, thành một lớp bột màu đen.

Mồ hôi đen cũng ngừng bốc lên. Ngay lúc Phó Thư Bảo nhận thấy lần dùng thuốc này đã kết thúc, cổ họng Hồ Nguyệt Thiền đột nhiên truyền ra tiếng rên rỉ đau đớn. Một luồng sáng tỏa ra từ trên da nàng.

Phó Thư Bảo cũng không xa lạ gì với ánh sáng kỳ dị này. Lần trước Hồ Nguyệt Thiền dùng linh dược hắn luyện chế từ Viêm Hỏa Linh Tham, hoàn thành biến thân cũng tỏa ra ánh sáng này. Sau đó Hồ Nguyệt Thiền biến ra hình thái huyền hồ, ánh sáng này cũng xuất hiện. Nhưng lần này khi nó xuất hiện, hắn lại hơi mơ hồ. Cuối cùng là tu vi lực lượng tăng tới mức nào rồi thì mới xuất hiện ánh sáng, không khống chế được dược lực, tự động huyễn hóa ra hình thái huyền hồ sao?

Ánh sáng mềm mại như lụa phủ trên người Hồ Nguyệt Thiền. Tinh thể màu đen trên người nàng nhanh chóng rơi xuống, làn da khôi phục vẻ trắng nõn mịn màng, sáng lấp lánh, trông như mới sinh, vô cùng mũm mĩm.

- Nguyệt Thiền, ngươi...

Phó Thư Bảo đang định hỏi nguyên nhân, lời vừa ra khỏi miệng thì hắn chợt phản ứng kịp. Lúc này là lúc quan trọng nhất khi dược lực phát huy tác dụng, nếu gây rối nàng thì nhất định sẽ là chuyện nguy hiểm phi thường.

Ngay trong lúc Phó Thư Bảo nghĩ như vậy, ánh sáng trắng trên người Hồ Nguyệt Thiền lại càng mạnh mẽ, phải gấp đôi so với hai lần biến thân trước. Cặp mông nàng cũng đột nhiên hiện ra một cái đuôi hồ ly màu vàng, đung đưa nhẹ nhàng. Một luồng linh năng kỳ dị tỏa ra, làm cho các một vùng rừng rất lớn xung quanh cũng bị bao phủ.

- Quả nhiên là hình thái huyền hồ. Nàng không cách nào tiêu thụ hết dược tính quá mạnh, tự động biến hóa ra hình thái này, tiêu hao một bộ phận dược lực.

Trong lòng đã rõ, Phó Thư Bảo vội vã ngồi xuống trước người nàng, đặt tay phải lên bụng nàng, dùng Luyện Linh Lực, với thủy Nguyên Tố làm lực lượng chủ đạo, từ từ rót vào cơ thể nàng.

Hai nhánh của thủy Nguyên Tố là tụ và cương. Lúc này Phó Thư Bảo tất nhiên sử dụng tụ, giúp Hồ Nguyệt Thiền tụ tập linh năng tán loạn không cách nào không chế của Bách Thú Đan trong cơ thể nàng, cũng giúp hắn hấp thu lực lượng trong đan dược. Trong quá trình này, luyện lực lượng của hắn giống như là một dòng nước suối trong mát, làm mềm lại đôi môi khô ráo của Hồ Nguyệt Thiền, cuốn đi đau đớn do khô nóng, lưu lại sự mát mẻ và thoải mái.

Qua hơn nửa canh giờ, Hồ Nguyệt Thiền mới từ từ mở hai mắt. Ngay trong tích tắc này, một luồng ánh sáng yêu mị lóe lên trong mắt nàng, giống như hai hạt phỉ thúy phát sáng vậy, khiến người ta có cảm giác xanh mướt. Mà bị ánh mắt quỷ dị của nàng nhìn chăm chú, tâm thần Phó Thư Bảo đột nhiên chấn động, tư duy cũng trở nên chậm chạp hơn.

Ánh mắt không nhịn được mà rơi lên khuôn mặt Hồ Nguyệt Thiền. Mặt nàng hoàn mỹ không chút khuyết điểm, hình hạt dưa khéo léo, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân. Đó là một vẻ đẹp khiến người ta phải than thở kinh ngạc. Dường như nàng chính là một người đẹp trong tranh, không phải là người thật vậy. Toàn thân trên dưới nàng đều khiến người có cảm giác như đang trong mộng huyễn, lực hấp dẫn mạnh tới mức khiến người ta khó có thể kháng cự.

- Phó đại ca, ta có chút vấn đề...

Mở hai mắt ra, đột nhiên phát hiện Phó Thư Bảo đang si mê nhìn mình, hơn nữa một tay còn để trên bụng mình. Chẳng qua chuyện này cũng không phải thứ khiến Hồ Nguyệt Thiền lo lắng. Nàng nói xong câu đầu tiên mới phát hiện ra vấn đều mơ hồ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play