Vốn khi nhìn thấy dáng người nàng thì nam nhân sẽ có rất nhiều ảo tưởng nhưng vừa thấy sắc mặt nàng, những ý nghĩ kia liền không thể tồn tại được nữa.

Nam tử Tây Châu kia chừng hai mươi bốn tuổi, mái tóc vàng được buộc đuôi ngựa phía sau đầu, trên môi còn có đôi ria kiểu râu cá trê, trông rất tức cười.

Kỳ lạ nhất chính là trên tay phải hắn còn cầm một cuốc sách da trâu, tay trái cầm một chiếc bút lông, có vẻ rất có học vấn.

Trong tiệc rượu này, thị vệ và tùy tùng bình thường đều không thể đi cùng chủ nhân. Như thế thì hai người mà Chi Ni Nhã mang theo này cũng khiến mọi người khó phán đoán, không biết thân phận là gì đây?

- Chư vị, xin được giới thiệu, vị này chính là Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã tới từ Thánh Đóa Lan Quốc, khách nhân tôn quý nhất của chúng ta. Mọi người hoan nghênh một chút nhé.

La Kiệt cười nói, khó che đậy nổi vẻ đắc ý của mình.

Một loạt tiếng chào khách sao vang lên. Đám nam nhân vờ vịt tới bắt chuyện đều dùng ánh mắt mê đắm nhìn vào nửa bộ ngực của Chi Ni Nhã. Lại nói, nếu so với bộ ngực của nàng thì cặp mông cũng không nổi bật bằng, nhưng đường cong gợi cảm trên đó và vẻ vểnh cao của nó cũng khiến cho bọn họ giật mình, trong lòng không khỏi có ý này nọ.

- Các bằng hữu Tú Quốc đừng nên khách sáo. Ta là một người rất thích kết bạn, bạn của ta cũng biết ta là người rất thoải mái, ha ha. Vậy ta xin giới thiệu với mọi người chút, đây là đại sứ văn hóa Thánh Đóa Lan Quốc của chúng ta.

Ngón tay Chi Ni Nhã chỉ về phía nam tử tóc vàng bên cạnh mình.

- Hắn tên là A Đức Lặc Hi Đạo Phu. Căn cứ vào tập quán của Tây Châu chúng ta, các bạn Tú Quốc có thể gọi hắn là Đạo Phu.

A Đức Lặc Hi Đạo Phu này chính là Phó Thư Bảo, còn đại sứ văn hóa A Đức Lặc Hi Đạo Phu thật thì đã chết dưới tay linh vương Lý từ lâu rồi.

- Vị này chính là đoàn trưởng đoàn Hồng giáp vệ của ta, tướng quân Thản Ny Á.

Chi Ni Nhã lại chỉ về phía nữ tử Tây Châu bên cạnh.

Người giả trang đoàn trưởng đoàn Hồng giáp vệ chính là Độc Âm Nhi. Đoàn trưởng chính thức tất nhiên cũng chết dưới tay linh vương Lý. Sở dĩ nàng dịch dung vẻ mặt tuyệt đẹp của mình thành cái dạng thảm không đành nhìn hiện này chính là không muốn khiến người khác chú ý, tiện hành động mà thôi.

Lần này tiến vào Thính Phong Cư, Chi Ni Nhã đã điều một ít thị vệ từ sứ quán của Thánh Đóa Lan Quốc tại Hồng Cảng thành nhưng những người đó không thể vào. Trong đó có Thanh Thủy giả làm một thị vệ bình thường. Dù đã chuẩn bị rất kỹ nhưng khi làm việc vẫn phải đề phòng một chút.

- Ta không giỏi nói chuyện nên để cho đại sứ văn hóa của chúng ta thay mặt chúng ta nói hai câu nhé.

Độc Âm Nhi cũng lười biếng, bỏ củ khoai nóng bỏng tay này cho Phó Thư Bảo.

Thật ra ngay khi nàng nói chuyện, ánh mắt của Phó Thư Bảo đã nhanh chóng đảo qua tất cả tân khách trong phòng nhưng không phát hiện ra Ngả Mễ Đại Na, chỉ thấy đôi oan gia Băng Oánh và Tú Cát. Chuyện ngoài ý muốn như vậy khiến hắn kinh ngạc, nhưng hắn lại trấn định rất nhanh.

- Ha ha, ta đã nghe nói từ trước rằng Tú Quốc nước rộng người đông, nhân kiệt địa linh. Trên mặt đất Tú Quốc có rất nhiều văn nhân mặc khách. Những tác phẩm bọn họ lưu lại đều là những tác phẩm kinh điển. Cá nhân ta cũng đã đọc qua không ít, cho nên cũng muốn tìm một số bằng hữu văn học để luận đàm một chút.

Phó Thư Bảo cười ha hả. Hắn khẳng định là đám người giả vờ trang nghiêm kia sẽ không đàm luận văn học gì với hắn, bởi vì ánh mắt cả bọn đều không rời nổi ngực với mông của Chi Ni Nhã. Cho nên hắn cũng không e dè gì mà đưa ra mấy thứ văn học chó má gì đó, tăng cường bổ sung cho thân phận giả mạo của hắn.

Quả nhiên, vị đại sứ văn hóa này chẳng được đám người Tú Quốc coi vào đâu, chỉ đáp lại vài câu qua loa là xong. Trong lòng hắn cũng không thèm để ý. Hắn đúng là muốn mọi người đều không chú ý, như vậy lại càng tiện cho hành động sau này.

- Ha ha, Chi Ni Nhã công chúa, xin mời. Ta xin giới thiệu với ngươi, vị này là Tú Cát thuộc vương thất Tú Quốc. Đây là hôn thê Băng Oánh tỷ của hắn...

La Kiệt nhiệt tình giới thiệu khách khứa với Chi Ni Nhã, mà mọi người cũng nhiệt tình mỉm cười chào lại.

Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi đi theo Chi Ni Nhã tiến vào khách đường. Từ sau khi tiến vào, Phó Thư Bảo cũng không thay đổi sắc mặt, liếc Độc Âm Nhi một cái, ý bảo nàng là Băng Oánh và Tú Cát đang ở đây. Độc Âm Nhi thầm hiểu, gật gật đầu.

Mọi người cùng đang bận chào hỏi bắt chuyện với Chi Ni Nhã, chẳng ai có hứng thú đi nói chuyện với đại sứ văn hóa và đoàn trưởng đoàn thị vệ chó má gì. Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi bị bỏ mặc giống như mong ước, lại tự tìm lấy một cái bàn mà ngồi xuống.

- Tiện nhân Ngả Mễ Đại Na kia còn chưa tới.

Ánh mắt Độc Âm Nhi đảo qua phòng khách rồi nói nhỏ.

Phó Thư Bảo gật gật đầu, cũng dùng tiếng nói chỉ mình nàng nghe được đáp:

- Đừng lo, ả sẽ xuất hiện thôi.

Ngay lúc hai người đang thì thầm bàn bạc xem nên tiến hành bước tiếp theo thế nào thì có mấy người khách tiến tới. Đám khách này chính là quý tộc tới từ kinh đô, tùy tiện chỉ một người cũng là công tước hay hầu tước, thân phận cực kỳ tôn quý. Khách đường lại không tránh được một phen náo nhiệt.

Chẳng qua trong đó có một ông lão trông mặt rất gầy gò, không biết tước vị của hắn thế nào mà cũng không chủ động chào hỏi ai. Thậm chí người khác tới nói chuyện với hắn, hắn vẫn lộ vẻ mặt từ chối người từ ngoài ngàn dặm.

Trong đám quý tộc tới từ kinh đô, thân phận cao quý nhất không ai hơn được Tú Cát, con trai của Thái Bình Vương Tước. Tước vị của hắn là công tước nhưng hắn lại thích người khác gọi hắn là Cát công tử, không thích người khác gọi hắn là công tước đại nhân.

Ngoài lão già gầy gò kia ra, mấy quý tộc vừa tới khi phát hiện ra Tú Cát ở đây thì hiển nhiên không tránh khỏi một phen xu nịnh. Kết quả là cả khách đường biến thành nơi tụ hội của đám chính trị gì, bàn luận đều về mấy chuyện quyền thế và hưởng lạc, làm cho người ta chán nản.

- Ông lão kia có vấn đề gì không?

Độc Âm Nhi cũng phát hiện ra ông lão kỳ quái nọ.

- Hắn có điểm khả nghi, nhưng có phải là hắn hay không thì phải chờ Ngả Mễ Đại Na tới mới xác định được, đừng hành động lỗ mãng.

Phó Thư Bảo nhắc nhở nhỏ.

Đang nói thì lại thấy Băng Oánh đang đi về hướng này.

- Không xong rồi! Chẳng lẽ nàng phát hiện ra điều gì sao?

Phó Thư Bảo tự dưng lo lắng.

Độc Âm Nhi cười lạnh một tiếng:

- Trực giác của nữ nhân là đáng sợ nhất. Nếu thật là thế thì có muốn ta hạ độc diệt khẩu ả không?

- Giết người diệt khẩu ở ngay chỗ này à?

Phó Thư Bảo thấy lòng lạnh ngắt, không hiểu sao nàng lại nghĩ ra được ý kiến này.

- Vậy thì tự ngươi giải quyết đi nhé.

Độc Âm Nhi không ngờ cầm ly rượu, chuyển qua một bàn trống khác, lộ vẻ như là người chuẩn bị xem kịch hay vậy.

Phó Thư Bảo lườm Độc Âm Nhi một cái, sau đó cũng không thể không đối mặt với Băng Oánh đã đi tới trước mặt. Nhìn khuôn mặt trắng nõn quen thuộc kia, thần sắc vẫn lạnh lùng như băng, đôi mắt đen láy ẩn hiện vẻ u buồn, trái tim hắn không khỏi loạn nhịp một chút. Biểu hiện ai oán như vậy, chẳng lẽ thật sự nhận ra điều gì rồi sao?

Bước nhẹ đi tới, ngay khi Phó Thư Bảo đang lo lắng, nghi ngờ thì Băng Oánh đã tới trước mặt hắn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play