Kinh Thành Đại Đường Quốc, phố xá Kinh Thành vô cùng phồn hoa.

Đoàn người Vân Thiên Hà tới cửa thành, Đồ Thiên Thanh xuống ngựa, từ bên hông lấy ra một tấm yêu bài, thủ thành vừa mới nhìn thấy tấm yêu bài này, không cần kiểm tra truy hỏi, trực tiếp cho tiến vào thành, thái độ có vẻ rất cung kính.

Vân Thiên Hà vừa mới vào tòa đô thành phồn hoa nhất thiên hạ này, cảm giác đầu tiên nảy sinh trong đầu hắn chính là cực kỳ đồ sộ, xa hoa.

Không hổ là thiên triều thượng bang, kiến trúc nơi này rất chỉnh tề, cũng rất dày đặc, hầu hết đều là mái nhà ngói đỏ, sơn son thiếp vàng, thậm chí có một số đình đài lâu các trong quan trạch ẩn lộ linh khí, nơi nơi lộ ra làn gió phú quý bàng bạc.

Đi trên đường phố thẳng tắp rộng lớn, lót đá xanh cứng chắc, liếc mắt nhìn quanh, cửa hàng bên cạnh như rừng, tiếng rao hàng sôi nổi, trên đường rộn ràng nhốn ngáo, ngựa xe như nước, dòng người không ngừng nghỉ, có quan viên mặc quan phục quý giá mang theo từng đoàn võ sĩ tùy tùng, có bách tính tầm thường mặc quần áo vải thô, có xe ngựa trang sức hoa lệ, có những thư sinh phong lưu nho nhã… Toàn bộ thành thị đều là phồn hoa thịnh cảnh tổ hợp lại một chỗ, giống như một bức họa thái bình thịnh trị toàn bộ thiên hạ hiện ra trước mặt, làm cho người xem có cảm giác mình vô cùng nhỏ bé dưới chân thiên tử.

Sử Trường Đức bình sinh tới tòa thành Đế Đô phồn hoa này lần đầu tiên, ở một nơi phồn hoa thịnh cảnh chưa từng thấy như thế này, mang tới cho hắn sự rung động vô cùng to lớn, lúc này hắn tựa như một con dê núi nho nhỏ lạc đường trong tòa thành phồn hoa đô hội, trừng mắt nhìn thịnh cảnh phồn hoa xung quanh, mắt trừng miệng há hốc, biểu tình này, người khác nhìn vào, tựa như một thằng nhà quê vừa mới lên tỉnh vậy.

Chỉ là không ai biết ý nghĩ trong lòng hắn lúc này, trong lòng hắn đang nói, một ngày nào đó, ta sẽ tại bên cạnh thiếu gia, cùng hắn nhìn cảnh tượng Đế Đê phồn hoa đô hội như thế này phủ phục dưới chân chính mình.

Mà trong mắt Vân Thiên Hà, so sánh với những thành thị phát triển hiện đại hóa kiếp trước hắn đã từng sinh sống, thịnh cảnh như thế này, không hề mang tới bất cứ gợn sóng nào đối với tâm tình bình tĩnh như nước mùa thu của hắn.

Ngoại trừ trên đường cái xung quanh người người người qua lại, còn có một ít cửa hàng tập hợp thiên hạ mỹ vị, kỳ trân dị bảo, rất nhiều trang phục đẹp đẽ quý giá, kiểu dáng tân kỳ khắp thiên hạ ra… Vân Thiên Hà vẻn vẹn chỉ giới hạn tại đảo mắt nhìn qua một lần, thứ mà hắn lưu ý nhiều nhất, chính là hướng đi đường phố, đặc điểm ngõ ngách khắp nơi, phân bố kiến trúc…

Trong thành đông Đường Kinh Thành, nơi đây là khu vực tụ tập các danh môn vọng tộc, quan to quý nhân, nơi này tấc đất tấc vàng, ngoại trừ những thế gia thương nghiệp truyền thừa ngoài trăm năm ra, những phú thương mới quật khởi, cho dù có nhiều tiền hơn nữa, nhưng muốn mua một tòa nhà nơi này, quả thực khó hơn lên trời.

Bắc Hầu Phủ, tọa lạc tại Đường Bắc trong thành đông.

Theo Đồ Thiên Thanh dẫn đường, đoàn người đi qua đường cái chính với dòng người qua lại tấp nập, khi đi tới thành đông, ngoại trừ một ít nhà giàu có hoặc quan viên quyền quý có gia đinh, người sai vặt, hạ nhân và những chiếc xe ngựa trang sức đẹp đẽ quý giá ra vào phủ đệ ra, nơi này không hề có tiếng động nhốn nháo như đường cái chính vừa rồi, cũng không hề có tiểu thương, người bán rong chào hàng thương phẩm, có vẻ tương đối thanh tĩnh.

Bắc Hầu Phủ và phủ đệ của Lại bộ thượng thư tiếp giáp với nhau, Đồ Thiên Thanh mang theo đoàn người bước qua cửa phủ đệ Lại bộ thượng thư, Đồ Thiên Thanh giải thích với Vân Thiên Hà:

- Thiên Hà, đây là phủ đệ Lại bộ thượng thư Lạc Khai Dương, Lạc thị tại Tuyên Châu cũng là một thế gia võ đạo có lịch sử hơn trăm năm, tại thời kỳ chiến loạn tiền triều đã bị suy sụp, bất quá từ sau khi Đại Đường đóng đô thiên hạ, trong Lạc thị có một chi hệ sinh ra khá nhiều người tài, có tài hưng bang trị thế, được tổ tiên hoàng đế rất coi trọng, Lạc thị nhân cơ hội này lại một lần nữa quật khởi theo hướng văn thần, cho đến hôm nay, võ đạo của bọn họ mặc dù xuống dốc, thế nhưng lại trở thành thế gia thư hương, xuất hiện rất nhiều văn nhân sĩ tử và học giả, trên văn đàn có địa vị rất cao, mặt khác còn có Thương thị mặc dù khác chữ nhưng trogn quân có khá nhiều đệ tử giữ các loại chức vụ tham mưu, trong triều chưởng quản bộ binh, mà văn võ đều xem trọng Ngư thị, ở trong triều văn thần võ tướng đều có, tam đại thế gia này có phủ đệ ngay sát Bắc Hầu Phủ, sau này đệ và các đệ tử của ba nhà này nên thường xuyên qua lại với nhau!

Vân Thiên Hà gật đầu, hắn biết ba thế gia này và Đồ thị đều là người cùng một phe phái, trong thư Đường Linh Vũ gửi cho hắn, đã sớm nhắc tới chuyện này, trước khi tới Kinh Thành, một ít tình thế cơ bản tại đây, hắn coi như biết đại khái.

Khi đi qua cửa trước Lạc phủ, lại tiếp tục đi về phía trước một đoạn, chính là cửa chính Bắc Hầu Phủ.

Bố cục kiến trúc Bắc Hầu Phủ so với những bố cục phủ đệ khác mà Vân Thiên Hà quan sát dọc đường đi, tương đối giống nhau, trước cửa chính có hai con sư tử đá uy vũ hùng tráng, còn có binh sĩ đứng gác, hai phiến cửa lớn sơn son thiếp vàng rất nặng phía trước, còn có một tấm biểu to lớn, trên mặt có ba chữ lớn cho đích thân hoàng đế viết: "Bắc Hầu Phủ".

Chỉ khác nhau chính là, vẻ mặt của thủ vệ canh giữ cửa chính đều nghiêm túc đau thương, càng rõ ràng hơn trên cánh tay bọn họ đều buộc một mảnh vải bố màu trắng, cộng thêm đèn lồng trước cửa cũng đã hoàn toàn thay đổi một tầng lụa màu trắng.

Đồ Thiên Thanh nhìn những biến hóa vi diệu này, thần sắc có chút tái đi, trở nên đau thương, hắn dẫn ngựa mang theo đoàn ngươi đi tới, những binh sĩ canh cửa nhìn thấy đều cúi người hành lễ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Lúc này, cửa phủ mở rộng ra, một lão giả mặc trường bào màu trắng, mái tóc bạc trắng, cái trán có quấn một mảnh khăn màu trắng đi ra, tuổi tác lão giả này ước chừng trên dưới sáu mươi, gương mặt như đao khắc có chứa một cỗ sát ý sắc bén nội liễm, đây là khí chất đặc biệt thường thấy trên người những quân nhân thiết huyết, nhất là đôi mắt sáng ngời đầy trí tuệ kia, mang theo một cỗ thâm thúy, rồi lại thần thái sắc bén, so với khí thế của bản thân Đồ Nguyên Khánh tỏa ra gần giống nhau.

Người này có thể là một vị chiến sĩ thiết huyết trải qua chiến tranh chém giết, từ trong biển máu núi thây ma luyện ra.

Lúc Vân Thiên Hà thoáng quan sát vị lão giả này, trong lòng nhất thời nghiêm nghị kính nể.

Bất quá đồng thời lúc Vân Thiên Hà quan sát vị lão giả, lão giả bước ra ngoài, ánh mắt đảo qua từ Đồ Thiên Thanh chuyển sang Lục quản gia và tám vị chiến sĩ Thiên Đồ, cuối cùng dừng lại trên người hắn, tỉ mỉ quan sát trên dưới, trong đôi mắt sắc bén kia nhất thời lóe lên một tia tinh quang.

- Thiên Hà, đây là Tín bá, cũng là quản gia quý phủ, không biết đệ có còn nhớ hay không?

Đồ Thiên Thanh hơi thu lại vẻ bi ai, xốc lại tinh thần, xoay người sang phía Vân Thiên Hà giới thiệu nói.

- Tín bá!

Vân Thiên Hà liền tiến lên hành lễ, tìm tòi trong ký ức, trong đầu không hề có ấn tượng gì đối với vị lão giả này.

Tín bá khẽ gật đầu, quay sáng nói với Đồ Thiên Thanh:

- Các ngươi mau đi vào gặp lão phu nhân và lão tướng quân đi, thiếu phu nhân tái phát tật cũ, không đợi được hài tử Thiên Hà này trở về, năm ngày trước đã đi rồi, thiếu tướng quân cũng sắp không duy trì được, bất quá còn cường ngạnh giữ lại một hơi thở, vẫn luôn nhắc tới hài tử Thiên Hà, mau đi đi, ta sẽ an bài những người khác cẩn thận!

Đồ Thiên Thanh nghe nói, lập tức kéo cánh tay Vân Thiên Hà theo.

- Thiên Hà, nhanh theo ta đi!

Vừa nói, hắn vừa kéo theo Vân Thiên Hà trước một bước chạy như bay hướng về phương hướng nội phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play