Vân Thiên Hà tra xét qua, thương thế Ô Lan rất nặng, trong đó còn có tàn dư của một cỗ lực lượng hủ thực.

Bất quá cũng may hắn dùng khôn diễm đóng băng huyết mạch của Ô Lan, tiêu trừ cỗ lực lượng hủ thực kia, lúc này mới không khiến thương thế thêm trầm trọng. Nếu như mang về đúng lúc để Bạch Nương Tử cùng Diệp Tiên Kiều cứu chữa, thì vẫn còn có cơ hội khôi phục.

Bất quá khi hắn quay sang, liền thấy Minh Ám đang dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn mình, Vân Thiên Hà cảm giác được, trong ánh mắt của hắn tràn ngập đố kị, tràn ngập không cam lòng, thậm chí còn có một loại khoái ý sau khi được giết chóc.

Vân Thiên Hà thấy Thứ Sát Giả cùng với Bộ Lược Giả, đám thủ hạ của Minh Ám đang cùng với những người thủ vệ thần điện đánh nhau chết sống, có vài người khi bị U Tà Chi Ảnh xâm nhập cắn nuốt tâm thần, đều lựa chọn cùng với địch nhân đồng quy vu tận. Lúc này nhãn thần hắn lạnh lẽo, trên mặt sát khí dào dạt, nếu như hắn có thể trở lại sớm một chút, như vậy những U Tà Chi Ảnh này căn bản không thể tạo thành thương tổn với bất kỳ ai.

Đồng thời, trong lòng Vân Thiên Hà cũng vô hạn thống hận những võ giả sử dụng loại phương pháp tà ác này.

Cho nên lúc này, Vân Thiên Hà lựa chọn trước tiên hạ gục Minh Ám. Hắn cấp tốc ra tay, trong lòng bàn tay một tiểu hỏa cầu lam sắc bốc lên tựa như pháo hoa, theo sự huy vũ của Vân Thiên Hà nhanh chóng tản ra bốn phía, tìm kiếm đám U Tà Chi Ảnh đang chạy trốn tán loạn.

Khiến người ta cảm thấy bất khả tư nghị chính là, những tiểu hỏa cầu lam sắc này tựa hồ có được sinh mệnh. Chúng sau khi được Vân Thiên Hà phóng ra, mỗi tiểu hỏa cầu lượn vòng xung quanh, đều vô cùng chuẩn xác tìm đến một U Tà Chi Ảnh đang chạy trốn, hơn nữa sau khi thiêu đốt lên thân thể nó thì bốc cháy càng thêm vượng, tựa nh U Tà Chi Ảnh chính là thuốc bổ để tiểu hỏa cầu trưởng thành.

Minh Ám thấy một màn này, nhất là khi nhìn thấy tiểu hỏa cầu lam sắc đuổi theo U Tà Chi Ảnh, U Tà Chi Ảnh không còn chút năng lực né tránh, trong nháy mắt đã bị thiêu đốt sạch sẽ. Hắn nhíu mày, mí mắt giật giật, cuối cùng cũng từ trong đố kị hồi phục lại tâm tình. Hắn biết, cao thủ Thiên Cảnh trẻ tuổi trước mắt kia, hắn căn bản không phải là đối thủ, chỉ chờ đến khi Minh Mặc chạy tới, hai người bọn họ liên thủ mới có cơ hội cùng hắn đánh một trận.

Thế nhưng hắn cũng không quên, chính là Minh Mặc dẫn Liên Tinh rời đi, hắn mới có cơ hội tấn công. Bằng không đến khi Liên Tinh trở về mà nói, kế hoạch lần này của bọn chúng sẽ triệt để thất bại. Dù cho có thể tiêu hao được lực lượng một phương thế lực tại Tạo Hóa Thần Điện, nhưng những U Tà Chi Ảnh này chính là tinh túy mà các trưởng lão Thiên U Ám Điện bồi dưỡng ra, nếu như toàn bộ bị phế ở nơi này mà nói, hắn cũng không đỡ nổi lửa giận của Tân Minh đại trưởng lão.

Chẳng qua, tất cả những chuyện này hắn căn bản không thể nào ngăn cản hay thay đổi.

Chỉ chốc lát sau, hơn mười con U Tà Chi Ảnh còn lại đã bị Khôn Lam Chi Diễm của Vân Thiên Hà phóng ra thiêu đốt hầu như không còn.

Tiểu hỏa cầu sau khi đốt sạch U Tà Chi Ảnh, lúc này Vân Thiên Hà vung tay lên, toàn bộ tiểu hỏa cầu liền ào ào bay trở về, một lần nữa trở lại trong lòng bàn tay của hắn, cuối cùng ngưng tụ thành một ngọn lửa, thiêu đốt hừng hực càng thêm thịnh vượng.

Đám người thủ vệ sơn cốc thấy Vân Thiên Hà sau khi tới đã dễ dàng giải quyết phiền toái quấy nhiễu họ hơn nửa ngày, không còn U Tà Chi Ảnh ở một bên rình rập, bọn họ cũng không cần phân tâm phòng bị nữa. Lúc này sĩ khí đại chấn, nhất thời khiến cục diện của trận chiến phát sinh chuyển biến lớn.

Phải biết rằng, những người này đại thể đều là người được đám lão tổ tông mang theo tới tham dự phong vị đại điển. Bọn họ đều là những nhân tài trẻ tuổi trong các đại tông phái, lão tổ tông chọn bọn họ đến đây tham dự phong vị đại điển cũng đều có dụng ý. Cho nên những người có thể đến được đây, đều dựa vào nỗ lực của bản thân đổi lấy.

Tuy rằng sau khi họ tới đây, không có tư cách tiến nhập vào Tạo Hóa Thần Điện thần kỳ, quan sát toàn bộ quá trình phong vị đại điển. Thế nhưng tại nghi thức thần thánh này, sau khi ánh sáng thanh mông chiếu rọi, bọn họ liền cảm thấy chuyến này tới đây không hề uổng phí, Tạo Hóa Thần Điện đã đem đến cho họ tương lai và kỳ ngộ vô hạn, bọn họ tự nhiên sẽ nỗ lực bảo vệ nó.

Cho nên hiện tại có kẻ thù bên ngoài xâm lấn, bọn họ thủ hộ Tạo Hóa Thần Điện cũng là nghĩa bất dung từ. Mặc dù có người bất hạnh bị U Tà Chi Ảnh đánh lén mà bỏ mình, nhưng cái chết của họ đều đáng giá, đều có ý nghĩa.

Vân Thiên Hà cũng nhìn ra được, những người trẻ tuổi này đến từ các địa phương bất đồng, các thế lực môn phái bất đồng, nhưng vào lúc này, sau khi trải qua một hồi ma luyện khổ đấu, đã trở nên đoàn kết chưa từng có, từ đó cũng có thể bộc phát ra một cỗ lực lượng cường đại, mạnh mẽ chặn đứng những kẻ địch xâm phạm không thể tiến lên.

Những kẻ cấp bậc Tông Sư hoặc Võ Thánh bên trong địch nhân đã có những người này đối phó. Đạt tới cảnh giới Thiên Cảnh Võ Tôn như hôm nay, Vân Thiên Hà muốn bóp chết những lâu la này thực sự quá dễ dàng, tự nhiên sẽ không tham dự vào việc của những người trẻ tuổi này. Chỉ có chiến đấu mới có thể kích phát tiềm lực của bọn họ, khiến cho cảnh giới võ đạo của họ tăng lên một tầng mới.

Cho nên sau khi giải quyết U Tà Chi Ảnh, Vân Thiên Hà liền đem ánh mắt phóng tới trên người Minh Ám.

Minh Ám cảm thụ được ánh mắt này, cảm giác như mình là con mồi đang bị rình rập, đồng thời không còn đường để trốn chạy.

Tuy rằng chỉ là một phân thân, thế nhưng lúc này hắn cảm nhận được một áp lực khiến hắn hít thở không thông đang dần ép tới. Đối mắt với ý cảnh cường đại như vậy, khiến hắn cảm thấy trong vạn vật, hắn chỉ là một phần tử hèn mọn nhỏ bé trong đó, căn bản không thể chịu đựng được lực lượng ý chí cường đại này, khiến tâm thần của hắn vô lực chống đỡ, gần như tan vỡ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đương nhiên Vân Thiên Hà khi đã xác định con mồi, tự nhiên sẽ không lưu ý bây giờ địch nhân đang nghĩ gì, hắn căm hận thủ pháp tà ác sử dụng tinh phách con người để luyện chế hồn khôi lỗi, đối với loại người này, hắn không hề có chút hảo cảm nào, tự nhiên là muốn nhanh chóng giết chết.

Minh Ám kinh hoảng nhìn Khôn Lam Chi Diễm không ngừng nhảy múa trong lòng bàn tay Vân Thiên Hà. Hỏa diễm kia mỗi lần nhảy lên, trái tim hắn cũng đập theo kịch liệt.

Hắn chưa bao giờ có tâm tình sợ hãi như vậy. Hắn vốn đã đem cái chết coi là một sự tình hết sức nhẹ nhàng bình thường, cho dù thân thể của hắn bị hủy, nhưng chỉ cần bản thân sử dụng một loại bí pháp khiến cho linh hồn tinh phách không tiêu tán, như vậy sau khi trở về, U La Vương sẽ có biện pháp giúp hắn mượn một thân thể khác trọng sinh.

Nhưng vào giờ khắc này, đối mặt với Khôn Lam Chi Diễm trong lòng bàn tay Vân Thiên Hà, sự sợ hãi trong nội tâm Minh Ám bị phóng đại vô số lần, tay hắn đã trở nên run rẩy.

Sở dĩ hắn kinh khủng sợ hãi, bởi vì khôn diễm là một loại hỏa diễm không gì không thiêu đốt được, không phải loại hỏa diễm bình thường có thể so sánh, đây là một tồn tại lăng lệ bá đạo, thế gian này cực kỳ hiếm thấy.

Loại hỏa diễm này bất luận trong hoàn cảnh nào cũng đều có thể thiêu đốt, hơn nữa nếu như nó bốc cháy trong cơ thể người, thì sẽ thiêu đốt nội tức, tinh khí cùng với huyết dịch.

Có thể nói, nếu như hỏa diễm này tiến vào trong cơ thể người, sẽ đem tinh phách, linh hồn cùng với cơ thể thiêu đốt thành tro bụi.

Nếu như thứ này chạm vào trên người hắn, như vậy hắn sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội trọng sinh sống lại. Đó cũng chính Khôn Lam Chi Diễm mà Nhan Ma Ước có được từ ngàn năm trước, tạo thành đả kích cực lớn, sau đó trở thành ác mộng của Thiên U Ám Điện. Bọn họ biết được sự đáng sợ của Khôn Lam Chi Diễm, coi nó là khắc tinh thiên địch, cho nên dùng hết tất cả biện pháp mới có thể diệt sát được hậu hoạn này.

Bởi vì bí mật to lớn kia của Thiên U Ám Điện, khi đứng trước Khôn Lam Chi Diễm đều không đáng giá nhắc tới.

Vậy mà thế gian hôm nay lại một lần nữa xuất hiện Khôn Lam Chi Diễm, hơn nữa chủ nhân có được Khôn Lam Chi Diễm này, lại chính là một cường giả Thiên Cảnh chưa tới ba mươi tuổi, điều này không thể không khiến kẻ khác cảm thấy kinh khủng.

Cho nên sự sợ hãi trong lòng Minh Ám lúc này ở đã khiến hắn nghĩ biện pháp chạy trốn, để quay về bẩm báo với U La Vương sự tình trọng đại này. Bởi vì sự kiện này, cũng đủ khiến cho U La Vương hay bất kỳ vị trưởng lão nào coi trọng, sự thất bại lần này của hắn, tự nhiên cũng sẽ không một ai nhắc tới, từ đó có thể tránh được một kiếp.

Tuy rằng suy tính của Minh Ám rất tốt đẹp, nhưng chẳng qua cũng chỉ là suy tính mà thôi, Vân Thiên Hà chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội đào tẩu. Trong từ điển của Vân Thiên Hà, hai từ "chạy trốn" không thể xuất hiện được trên người địch nhân. Mà ở trên người bọn chúng, chỉ có một từ duy nhất, "chết"!

Cao thủ Thiên Cảnh vừa động thủ, Minh Ám chỉ có Địa Cảnh tam giai tự biến bản thân không địch lại, khoảng cách giữa đôi bên là không thể nào vượt qua nổi.

Nhưng vào lúc này, Minh Ám đột nhiên phát hiện Minh Mặc đang đi tới nơi đây, hắn giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, bèn kêu lên:

- Minh Mặc trưởng lão, mau tới giúp ta... A...A...

Thế nhưng hắn vừa kêu lên, Vân Thiên Hà cũng vung tay, lúc này đoàn hỏa diễm trong lòng bàn tay hóa thành một tiểu tựa như viên đạn, mạnh mẽ cường thế bắn về phía Minh Ám.

Minh Ám trong lòng sợ hãi lập tức né tránh, tuy rằng tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng tốc độ của hỏa diễm còn nhanh hơn. Hắn vừa mới lăng không nghiêng người, đoàn hỏa diễm kia đã bắn vào bắp chân của hắn.

Phụt một tiếng, nhanh chóng thiêu đốt y phục hắn bốc cháy.

Lúc này một cảm giác vô cùng băng lãnh xâm nhập vào trong cơ thể, Minh Ám biết được uy lực của Khôn Lam Chi Diễm, lúc này càng thêm sợ hãi, kinh hoảng kêu lên một tiếng, cũng đã bất chấp tất cả, vung tay lên hung hăng chặt xuống bắp chân, đem cái chân bị dính Khôn Lam Chi Diễm chặt xuống, từ đó cũng ngăn trở Khôn Lam Chi Diễm đang có xu thế hướng tới bụng hắn thiêu đốt nội tức.

Đoạn chân đầm đìa máu tươi bị chặt rụng, lúc này sau khi khôn diễm thiêu đốt qua đi, chỉ còn lại những vật chất như những hạt thủy tinh lóng lánh, rồi sau đó vỡ tan thành bột phấn.

Vân Thiên Hà thấy Minh Ám dùng phương thức tự chặt chân chỉ để thoát khỏi Khôn Lam Chi Diễm, lúc này khóe miệng liền lộ một tia tiếu ý khó phát hiện.

Nhưng ở trong mắt Minh Ám, vẻ tươi cười thần bí này càng khiến hắn thêm kinh tâm động phách. Hắn cũng không muốn phải tiếp tục chặt đi một cánh tay hay một cái chân nào nữa.

Phương thức tự hại mình này cũng chỉ để hắn tranh thủ một ít thời gian, lúc này Minh Mặc trưởng lão cũng đã chạy tới, thấy tình cảnh hắn phải tự chặt một chân, tự nhiên cũng hiểu uy lực của Khôn Lam Chi Diễm, sắc mặt đại biến, thất thanh cả kinh nói:

- Đây chính là Khôn Lam Chi Diễm đã biến mất từ một nghìn năm trước!

- Mau mang ta rời đi, hội báo tin tức trọng yếu này với U La Vương!

Minh Ám thấy Minh Mặc đi tới, liền muốn tiến gần về phía hắn.

Thế nhưng hắn mới chỉ nhảy được hai bước tựa như ếch nhảy, lúc này Vân Thiên Hà một lần nữa xuất thủ. Chỉ là một ngón tay hời hợt, liền có một cỗ dao động thần bí nổi lên, dùng tốc độ cùng với phương hướng quỷ dị mắt thường căn bản vô pháp cảm nhận được, bắn thẳng vào trong cơ thể Minh Ám.

Thân thể Minh Ám lập tức cứng đờ, hắn còn chưa kịp cảm ứng được sự dao động tượng trưng cho tử vong kia, thì đã hoảng hốt cảm thấy trong cơ thể có một cây châm dài hẹp, coi thường thánh thể đã rèn đúc vô cùng cường đại, liền trực tiếp xuyên thấu qua tạng phủ như sắt thép mà đâm nát linh hồn hắn.

Đây chính là một sát chiêu Vân Thiên Hà trải qua vô số lần cường hóa vừa mới được thăng cấp, từ đó trở thành sát thủ bí mật giết người vô hình ngoài ngàn dặm - Thương Hồn Chỉ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play