Chạng vạng, tà dường khuất bóng đằng Tây. Ráng chiều đỏ rực như máu phủ kín bầu trời.

Một ngày sau khi tiếng nổ lớn làm náo loạn Thanh Long sơn, rốt cục cũng trở lại yên tĩnh, như một tầng lụa màu xanh thấp thoáng, khôi phục lại vẻ thần bí ở nơi đây.

Vân Thiên Hà ngồi trong một gian thụ ốc do Sát Thủ doanh đặc biệt an bài cho, bên cạnh bàn đặt một ít tin tình báo do Tình Báo doanh đưa tới, bên cạnh còn có một chén trà nhiệt khí bốc lên nghi ngút.

Cạch cạch!

Ngón tay liên tục gõ lên bàn, ánh mắt Vân Thiên Hà một mực dán trên mấy cái tin tình báo, rơi vào im lặng suy nghĩ liên miên.

Lúc này, cánh cửa từ từ mở ra, Vân Thiên Hà ngẩng đầu lên. Thấy là Liên Tinh bước đến, trong lòng có chút bất ngờ, nhưng là cũng nằm trong dự liệu.

Liên Tinh đi tới bên cạnh bàn, cũng không ngồi xuống, chỉ đứng vuốt những sợi tóc trằng như tuyết, trong đêm tối mái tóc của nàng giống như một đạo lưu quang, mà dưới ánh đèn, thậm chí lại có phần sáng chói mắt, càng làm tôn lên da thịt trong suốt của nàng.

Vân Thiên Hà không nói gì, đôi mắt đẹp của Liên tinh liếc mắt nhìn những bức thư trên bàn, liền cầm lấy một phong nhìn qua, mới cất tiếng nói:

- Thiên Hà, vì sao ngươi lại tìm Sắc Vi Thôn?

- Ừm, theo như tin tình báo thu được, Sắc Vi Thôn chính là một tồn tại trong truyền thuyết của khu vực Thanh Long sơn, không một ai biết hạ lạc cụ thể của nó ở nơi nào!

Vân thiên hà gật đầu nói.

Liên Tinh cắn cắn môi, do dự một lúc lâu, mới nói:

- Kỳ thực ta biết Sắc Vi Thôn này nằm ở đâu, chính như ngươi suy đoán, nơi đó xác thực là nơi sư huynh ra đời!

Vân Thiên Hà nghe nói, mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn Liên Tinh nói:

- Có phải cô biết được điều gì?

Liên tinh nói:

- Sắc Vi Thôn này, từ thời kỳ đại tan biến đã bị san thành bình địa, đồng thời cũng từng bị đào sâu ba tấc đất để tìm kiếm thứ gì đó, địa điểm của nó chính là trung tâm Long Sơn quận.

Vân Thiên Hà vừa nghe lời này, nhất thời mầm mống hi vọng vừa dâng lên đã lại chìm xuống.

Liên Tinh đem biểu tình của Vân Thiên Hà thu vào trong mắt, lại nói:

- Tuy rằng thôn kia đã bị diệt, cũng từng bị lật tung lên, nhưng không một ai biết, kỳ thực có một người trốn thoát, người này họ Âu, hai chân tàn tật!

Nghe thấy vậy, Vân Thiên Hà đem tư liệu tìm được xem một chút, lẩm bẩm nói:

- Họ Âu, họ này chúng ta điều ra ở Nam Sơn thôn thì có, là một người làm tửu bảo cho một tửu lâu ở trong thành, tên Âu Đức, nhưng tổ tiên hắn cũng không phải là người què a!

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa rất có qui luật, Vân Thiên Hà ra hiệu nói:

- Vào đi!

Người vào chính là Tinh Mông khiến Vân thiên Hà có chút bất ngờ.

Tinh Mông hành lễ với hắn, lại liếc mắt nhìn Liên Tinh, thấy Vân Thiên Hà lắc đầu, lúc này mới đem một phong thư tình báo đưa lên:

- Thiếu chủ, đây là tin tức mới nhất về tên tửu bảo kia, chúng ta cho hắn một nghìn lượng bạc, hắn liền giao ra tất cả, mặt khác chúng ta tra xét toàn bộ hồ sơ của Long Sơn quận, Tổ tiên gia tộc họ Âu này vào thời kỳ Ngụy triều đã từng làm quận thủ Long Sơn quân.

Vân Thiên Hà cầm lấy thư, mở ra nhìn một chút, trên mặt nở nụ cười tươi, nói:

- Một số bí mật về gia tộc của hắn và Nam Sơn thôn do Âu Đức giao, ông cố hắn có ba huynh đệ, cả ba đều tinh thông nghề điêu khắc, truyền thừa lại ba thanh khắc đao, có người nói trong ba thanh khắc đao này có cất dấu một kiện bảo bối, nhưng không ai biết nó là gì. Vì vậy phụ thân Âu Đức đã từng lén đem ba thanh khắc đao trộm đi, phát hiện ba thanh ghép lại thì hình thành nên một đồ án cổ xưa. Tổ tiên bọn họ làm quan, khi sửa chữa mộ hắn đã thấy trên bia mộ cũng có đồ án này, lúc đó phụ thân hắn nổi lên tâm tư, từng chạy đến lăng mộ tổ tiên để điều tra, kết quả bị người trong thôn phát hiện bắt trở về, bị gia qui xử phạt một trận đòn, không lâu sau bạo bênh mà chết. Đối với việc này Âu Đức vẫn luôn canh cánh trong lòng, nên thủy chung không chịu học nghề điêu khắc, đối với người trong thôn vẫn còn oán hận, sau đó liền rời đi vào trong thành làm tửu bảo."

Liên Tinh nghe những lời này, bèn nói:

- Xem ra bí mất kia hẳn là ở trên thanh khắc đao và lăng mộ.

Vân Thiên Hà trầm tư trong chốc lát, nói:

- Hắn có nói lăng mộ kia ở đâu không?

Tinh Mông nói:

- Cái này thuộc hạ có tìm qua, lăng mộ tổ tiên hắn nằm ngay sườn núi phía sau Nam sơn thôn, nhưng là đã bị lũ làm sụp lở, lại trải qua tu sửa, ngày nay đã đổ nát không chịu nổi!

Vân thiên hà suy nghĩ một chút, nói:

- Ngươi đi báo cho trưởng lão Xích Thổ tộc, cùng với một vị Huyền Môn di lão, đêm nay chúng ta phải đến chỗ lăng mộ kia nhìn xem!

Tinh Mông vâng lệnh rời đi.

Liên Tinh nói:

- Thiên Hà, ngươi cho rằng lăng mộ kia có cất giấu thứ gì sao?

- Có thứ gì hay không thì ta chưa xác định được, nhưng ta có thể khẳng định một điều, lăng mộ kia nếu đã là của quan chức, mặc kệ đã từng bị trộm hay không, đã là đầu mối liên quan đến ba thanh khắc đao, nhất định có thể tìm ra vết tích!

Dứt lời Vân Thiên Hà quay sang nhìn Liên Tinh nói:

- Sư huynh của cô, có phải họ Âu hay không?

Liên tinh lắc đầu, do dự một lúc, lại nói:

- Có một số việc đã liên quan tới đầu mối điều tra Tinh Khung Bí Sách, nếu như ta nói ra, chắc hẳn sư huynh cũng không trách ta, sư huynh ta họ kép Nam Quang, tên là Nam Quang Tử Anh!

Trong lòng Vân Thiên Hà khẽ động nói:

- Hắn cùng với Nam Minh thế gia ở Thiên Đảo vực có quan hệ gì không?

Liên Tinh nói:

- Phu mẫu của huynh ấy từng từ Thiên Đảo vực di chuyển đến đây ẩn cư, cùng Vân Ly Huyền Thiên là bạn tri kỷ, mà khi hắn còn trẻ, từng kết bạn với bốn huynh đệ, một người tên là Nam Minh Quang Thiên, một người tên là Đông Lâm Tiêu, một người là Lỗ Cốt Huyền Kỳ, còn một người cuối cùng là…

Nói đến đây, thần sắc Liên Tinh có chút quái dị.

Vân thiên Hà thấy biểu tình quái dị của nàng, liền thản nhiên nói:

- Nếu cô không tiện nói thì thôi, ta cũng không ép, những người mà cô vừa nhắc đến, dường như đều là những di lão từng cùng sư huynh cô kiến lập Tinh Môn, bất quá sau đó vì điều gì mà bọn họ đều rời khỏi Tinh Môn, sáng lập môn phái của mình?

Liên Tinh cắn cắn môi, nước mắt vòng quanh, thống khổ không thôi, cuối cùng nói:

- Người cuối cùng kia tên là Liên Ngân La, là ca ca của ta, sau khi hắn kết giao cùng với đồ đệ cuối cùng của Tinh Tổ, bị tên lừa đảo kia mê hoặc, bán đứng sư huynh, cướp đi Tinh Môn, tên lừa đảo kia khiến ca ca trở thành một gã phản đồ vong ân phụ nghĩa, làm con rối của Tinh Tổ, cũng lợi dụng ca ca áp chế ta nói ra địa điểm tụ tập của các bộ tộc, đem Quỷ Cốc phong ấn lại, vây chết những người này, hu hu hu…!

Dứt lời, Liên Tinh nhịn không được mà khóc ào lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Vân Thiên Hà hoảng sợ!

Chuyện đau khổ nhất trên đời là bị huynh đệ, thân nhân của mình bán đứng, rốt cuộc Vân Thiên Hà cũng hiểu được tâm tình của Nam Quang Tử Anh, cũng hiểu được vì sao hắn nói với nữ nhân của mình những lời như vậy, càng không muốn người ta nhắc tới tên hắn, vì cái tên đó mang theo sự thống khố của quá nhiều người.

Tiếng khóc của Liên Tinh khiến Vân thiên Hà từ khiếp sợ khôi phục lại, thản nhiên nói:

- Cảm tạ cô đã tin ta mà nói ra những bí mật này, khi chuyện đó xảy ra, cũng không phải tất cả đều do cô sai, hiện nay đã qua nhiều năm như vậy, ta nghĩ những người khác sẽ tha thứ cho cô.

Liên Tinh khóc thút thít nói:

- Ở trong Quỷ Cốc, ta vẫn chịu đủ sự hổ thẹn và tự trách, vốn ta muốn chết, nhưng nghĩ đến có chết cũng không được tha thứ, nên ta phải hoàn thành tâm nguyện lúc lâm chung của sư phụ, ta muốn chuộc tội, ta muốn bắt những kẻ ác phải gặp quả báo…

Vân thiên Hà thấp giọng nói:

- Ai cũng đều từng phạm sai lầm, chỉ cần biết hối cải, sẽ không ai trách cứ sai lầm của cô. Nếu cứ một mực phạm tiếp tục phạm sai lầm, như vậy chỉ có con đường diệt vong, thiên lý bất dung!

...

Sau khi hội hợp cùng với một vị trưởng lão Xích Thổ Tộc và một vị Huyền Môn di lão do Tinh Mông mời đến, Tinh Mông đã sớm nói rõ ngọn nguồn với họ cho nên cả hai cũng không hỏi nhiều, liền cùng với bảy thành viên của căn cứ theo Vân Thiên Hà xuất phát.

Nam Sơn thôn nằm tại mặt phía Nam của Thanh Long sơn, cách Long Sơn quận cũng không quá xa, chỉ tầm bảy dặm, mấy người Vân Thiên Hà mất nửa canh giờ đã tới nơi.

Thôn này từng trải qua lũ quét, hiện giờ đổ nát vô cùng, đồng ruộng xung quanh đã bị đất đá bao phủ, đất đai vô cùng cứng rắn, căn bản không thể trồng trọt.

Khi mấy người Vân Thiên Hà trong đêm tối tiến vào trong thôn, cũng chỉ thấy trong thôn mơ hồ có mấy gian nhà còn nguyên vẹn, có thể cảm ứng được nơi này vẫn có người ở.

Cũng không hề quấy rối người trong thôn, Tinh Mông mang theo Vân Thiên Hà trực tiếp đến chỗ lăng mộ sau thôn.

Sau khi đi đến lăng mộ, Vân thiên Hà phát hiên xung quanh lăng viên đã bị vây lại, đều là những bức tường mới được xây dựng, phía trước còn có phòng ốc, trong phòng có một ngọn đèn lờ mờ. Không nghĩ tới nơi đây lại có người ở, chắc hằn là người trông mộ.

Mấy người lặng yên không một tiềng động đi qua căn phòng, không hề kinh động người bên trong, tường vây căn bản không thể cản bọn họ vào nghĩa trang.

Vân Thiên Hà để mọi người phân tán tra xét xung quanh lăng mộ một phen, cuối cùng tập hợp lại một chỗ, liền hỏi Huyền Môn di lão:

- Trương trưởng lão, lăng mộ này có bố trí cơ quan bí mật nào hay không?

Trương trưởng lão tinh thông cơ quan thuật, nơi này không có cơ quan nào, chỉ cần liếc mắt qua là co thể biết được đại khái cấu tạo của nó, nghe Vân thiên Hà hỏi, bèn nói:

- Bên ngoài của lăng mộ đã bị hủy hoại, kết cấu của cơ quản trận cũng theo đó mà tổn hại, ở phụ cận bia mộ không có cơ quan, chỉ là một ngôi mộ bình thường mà thôi!

Gật đầu, Vân Thiên Hà lại hỏi trưởng lão Xích Thổ tộc:

- Tạp Ba trưởng lão, vậy ngươi tra xét có tìm được manh mối gì phía dưới lăng mộ kia không?

Tạp Ba trưởng lão nói:

- Lão phu cảm ứng sâu xuống lòng đất, lăng một này chỉ dùng tinh thạch xây thành, diện tích khá lớn, rất kín đáo, cũng không có dấu hiệu bị nước vào, xung quanh bên ngoài đều có dấu vết bị đào bới, chỉ là đào đến mộ thất đã bị tường đá ngăn cản, hẳn là do kẻ trộm mộ gây nên, nhưng là cũng không có thành công!

Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, xoay về phía Huyền Môn di lão nói:

- Trương trưởng lão, theo như người thấy, nếu muốn thăm dò huyệt mộ này sẽ không kinh động người trong thôn chứ, có thể làm nguyên vẹn trở lại được không?

Trương trưởng lão đi lại xung quanh, đánh giá một chút, suy nghĩ lúc lâu, mới nói:

- Theo như lời Tạp Ba trường lão, mộ thất này khi tu sửa hắn là có cửa để vào, phương vị lối vào hướng về phía núi, như vậy tất nhiên sẽ có cơ quan kết cấu, để phòng ngừa có người dùng sức mạnh đào mộ, nếu như mạnh mẽ phá, sẽ khiến cho toàn bộ kết cấu của ngôi mộ bị hủy hoại!

Nói rồi, Trương trưởng lão vẽ vẽ trên mặt đất, tính toán một hồi, lúc này mới nhìn về một phương hướng nói:

- Tạp Ba trưởng lão, ngươi thử xuống đây nhìn thử xem, nơi này có cửa vào mộ không, trên cửa có gì đặc biệt?

Tạo Ba trưởng lão có chút nghi hoặc nhìn Vân Thiên Hà nói:

- Thiếu chủ, chúng ta phải trộm mộ sao, đây chính hành vi mà bản tộc không thể tha thứ a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play