Hắn nhất thời nghĩ tới U Tà Chi Ảnh đã từng gặp phải tại Thiên Môn, cũng đã từng hoài nghi lai lịch U Tà Chi Ảnh không giống như do Tà Ác U Sĩ cố ý tu luyện ra, ngược lại giống như chế tạo để đổi trắng thay đen.

Nhưng hiện tại cần phải cứu trị những người này trước tiên, để bọn họ khôi phục bình thường mới được, vì vậy liền hỏi Bạch Nương Tử, nói:

- Vậy có phương pháp nào giải cứu bọn họ hay không?

- Loại bệnh trạng này ta đã tỉ mỉ phân tích qua, tuy rằng có phương pháp giải cứu, thế nhưng độ khó tương đối lớn!

Bạch Nương Tử do dự trong chốc lát, lại nói:

- Muốn điều tra giải dược cần có khá nhiều dược liệu, mà trong đó có một thành phần là Ngạc tổ chi lệ, thứ này tương đối khó tìm!

- Ngạc tổ chi lệ, đây là thứ gì?

- Đơn giản mà nói, đây chính là tài liệu lấy từ thân ngạc tổ, nói chung ngoại trừ nước tiểu, còn có nước miếng ẩn chứa kỳ độc, duy nhất nước mắt của nó có thể giải trừ được bất cứ thương tổn linh phách chung độc nào, thuộc về một loại tài liệu làm thuốc tương đối khó cầu.

Vân Thiên Hà vừa nghe những lời này, nhất thời nhức đầu, nói:

- Vậy ngạc tổ có phải là tổ tông cá sấu?

Bạch Nương Tử nói:

- Điều này cũng không có phân chia nghiêm ngặt, phàm là hoang ngạc đã ngoài trăm năm đều được, thế nhưng hoang ngạc trên thế gian này hầu hết đều tụ tập lại độc đàm thâm cốc, quanh thân nhất định có độc khí lan tràn, độc trùng trải rộng, cực kỳ khó tìm, vì vậy muốn cứu trị được những người này, ngoại trừ phương pháp ta biết, ngoài ra ta cũng vô lực!

- Những người này có thể tử vong trong thời gian ngắn hay không?

Bạch Nương Tử suy nghĩ một chút, nói:

- Khiên hồn chung độc trong cơ thể bọn họ chỉ khi phát tác mới tiến hành thôn phệ, còn lúc bình thường đều ẩn núp sâu trong cơ thể, mà chỉ khi người hạ chung độc dùng phương pháp đặc thù kích thích, liền lập tức bộc phát mạnh mẽ!

Lúc này, Ô Lan dẫn theo Ô Đạt và mấy người tới, cũng hỏi phương pháp giải cứu những người này.

Sau khi nghe được lời giải thích của Bạch Nương Tử, Ô Lan cũng hết đường xoay xở, bất quá vẫn kể ra tình huống mà Ô Đạt đã nói với nàng cho Vân Thiên Hà nghe.

Vân Thiên Hà nghe được những điều này liền đại khái hiểu rõ được vì sao lại thiếu mất một bộ phận người, những người này rất có khả năng là mệnh khiếu mở ra, hơn nữa bị hạ chung độc, thức tỉnh thiên phú, đã bị những người đó bí mật mang đi, thế nhưng cụ thể mang tới nơi nào, là ai mang đi, Ô Đạt hoàn toàn không biết gì cả.

Bất quá trong đầu Vân Thiên Hà kết hợp với lời nói của Bạch Nương Tử vừa rồi, hắn chung quy nghĩ sự thất tung của những người này rất có thể liên quan rất lớn tới U Tà Chi Ảnh, có thể là thế lực trong bóng tối thực nghiệm tàn nhẫn trên cơ thể sống.

Ô…

Đúng lúc này, bên ngoài cốc đột nhiên truyền tới thanh âm kèn lệnh, mà luật động thanh âm có vẻ mười phần cổ quái.

Trong lòng Vân Thiên Hà nghĩ kỳ dị, liền cảm ứng phương hướng thanh âm truyền đến, nhưng cũng đột nhiên cảm ứng được có chuyện không ổn phát sinh, vì vậy liền quay đầu nhìn mọi người bị trúng chung độc. Nguồn truyện: Truyện FULL

Chỉ thấy những người này sau khi nghe được thanh âm kèn lệnh, trong đôi mắt đột nhiên hiện lên hồng quang, thân thể mỗi người vang lên tiếng lách cách, hô hấp cũng bắt đầu gấp gáp, sau đó đôi mắt đỏ bừng, giống như dã thú đang ngủ say bị phát cuồng thức tỉnh.

Ô Đạt trưởng lão nhìn thấy tình cảnh này, hét lớn:

- Không tốt, chung độc trong người bọn họ lại muốn phát tác, không thể để bọn họ phát cuồng tính, bằng không bọn họ sẽ giết người lung tung, ngô…

Nói xong, thần sắc Ô Đạt liền biến đổi, sắc mặt trở nên vặn vẹo kinh khủng, hình như ngay cả hắn cũng bị ảnh hưởng, sắp phát tác tơi nơi.

Lúc này Lan trưởng lão hét lớn:

- Cơ Trường Không không phải phụ trách cảnh giới bên ngoài cốc hay sao? Mà kèn lệnh này từ phụ cận cửa cốc truyền tới, lẽ nào gặp phải cường địch!

Nói xong, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa cốc.

Vân Thiên Hà ý thức được tình thế không ổn, nghe được tiếng kèn lệnh truyền tới thanh âm cổ quái, nhưng hắn cũng không biết làm sao hơn, đột nhiên bộc phát nội tức toàn thân, đồng thời ngửa miệng rống lớn.

- Gầm…

Phảng phất như tiếng long ngâm từ viễn cổ, chấn động màng tai, một tiếng rống giận vang trời này của Vân Thiên Hà đã hoàn toàn cắt đứt luật động thanh âm kèn lệnh.

Một cỗ vận luật ba động cường liệt mạnh mẽ theo khí huyết trong cơ thể Vân Thiên Hà bộ phát truyền ra ngoài, phát sinh chấn động ầm ầm, khiến cho ba động thanh âm càng lúc càng truyền xa, triệt để trung hòa tiếng kèn lệnh thành vô hình. Mọi người bị trúng chung tộc nghe được tiếng kèn lệnh từ bên ngoài cửa cốc truyền tới đều bắt đầu phát tác, thế nhưng sau tiếng long sư hống, đồng thời khí huyết chấn động của Vân Thiên Hà làm tiếng kèn lệnh gián đoạn, quang mang phệ huyết trong mắt những người này dần dần biến mất, đại bộ phận đều ngây ngốc bất động, cũng có cá biệt mấy người tự chém giết lẫn nhau, nhưng đều bị Xích Ma Đô trưởng lão mạnh mẽ chế trụ.

Mà lúc này tại phụ cận cửa cốc, trên một thân cây, một vị hắc y nhân cầm chiếc kèn lệnh cổ quái, đang đưa lên miệng dùng sức thổi dài.

Nhưng mà khi cỗ ba động long ngâm ầm ầm truyền tới, còn mang theo luật động chấn động cường liệt, nhất thời hắn y nhân này trào máu tươi khóe miệng, vang lên tiếng kêu đau đớn, dừng thổi kèn, mà chiếc kèn hiệu trong tay hắn cũng phát sinh hiện tượng nứt nẻ.

- Đây là Long Sư Thiên Ba Hống của Kim Viêm trưởng lão Nhật Tông, đã thất truyền mấy trăm năm rồi, thế nào lại…

Trong lòng hắc y nhân kinh ngạc, nhưng thấy khiên hồn giác trong tay vỡ tan, khiên hồn âm cũng bị tiếng rống to kia mạnh mẽ phá hủy, tự biết tiên cơ đã mất, thân thể đạp nhẹ, nhanh chóng rời đi.

- Chạy đi đâu!

Ngay lúc hắc y nhân chuẩn bị rời đi, một tiếng quát lớn truyền tới, đồng thời một đạo quang mang màu lam nhạt giống như hư không hắc ám thiểm điện ập về phía hắn.

Hắc y nhân thấy thế, không khỏi kinh hô:

- Sao bọn họ có nhiều cường giả như vậy được?

Hắc y nhân cảm giác không ổn, quanh thân thể hắn bị một cỗ hơi nước bao vây, càng cảm thấy hơi nước trong cơ thể bị hút đi, rơi vào tình trạng suy yếu.

Kỳ thực người này coi như cá lọt lưới đúng đêm nay ra ngoài, trở về muộn một chút, khi hắn trở về cửa cốc, thấy bộ phận cơ quan tại vách núi đã mở rộng, bên trong có động tĩnh truyền ra, liền biết được không ổn, vì vậy thử dùng khiên hồn âm khống chế nô lệ bên trong phát sinh bạo loạn, tự giết lẫn nhau, để hắn có thể thừa lúc loạn lạc tiến vào thám thính, sau đó liền rời đi.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, hắn mới thổi kèn lệnh không lâu, khiên hồn âm liền bị mạnh mẽ cắt đứng, đồng thời còn chưa kịp rời đi, đã bị người tập trung khí cơ chế trụ.

Sau khi hắc y nhân bị cỗ bọt nước kia bao phủ bên trong, cảm giác hít thở không thông làm hắn điên cuồng giãy dụa, thế nhưng tu vi võ đạo của hắn mới chỉ đạt tới cảnh giới Võ Thánh, sao có thể là đối thủ của Võ Tôn Địa cảnh, không kịp chạy đi ra, đã bị cỗ lực lượng rõ ràng trói buộc, không thể động đậy.

Ngay lúc hắc y nhân cảm thụ được sinh mệnh kết thúc, hô hấp cũng gần như dừng hẳn, lúc này đột nhiên bên cạnh hắn xuất hiện một cái bóng, ngay sau đó hắn liền cảm thụ được chính mình có thể hô hấp, liền liều mạng thở dốc.

Còn chưa hô hấp được mấy hơi, đã bị một bàn tay to nắm chặt cổ.

Người tới chính là Lam La U, sau khi hắn bắt được hắc y nhân, cũng cảm ứng được xung quanh không có thân ảnh Cơ Trường Không, trong lòng không khỏi nghi hoặc, vì vậy liền bắt người này vào trong cốc.

Phịch…

Lúc đi vào trong cốc, gã hắc y nhân đã bị Lam La U phong tỏa nội tức, để hắn không thể nào vận công, sau đó bị ném trên mặt đất, ngã chổng vó trước mặt Vân Thiên Hà.

Vân Thiên Hà thấy Lam La U bắt một người về, hỏi:

- Thế nào không thấy Cơ trưởng lão?

- Lão phu cũng buồn bực, Cơ Trường Không không có tại cửa cốc.

Lam La U đi tới bên cạnh hắc y nhân, trực tiếp đá hắn một cước, nói:

- Ngươi là ai, các ngươi hạ chung độc lên những người này, có giải dược hay không?

Hắc y nhân mạnh miệng, lắc đầu không nói.

Lam La U đang muốn phát tác, lúc này đột nhiên nghe thấy thanh âm của Cơ Trường Không truyền tới.

- Lam trưởng lão, không cần phải ép hỏi nữa!

Mọi người quay đầu, liền thấy Cơ Trường Không cũng dẫn theo một người tới, nặng nề ném xuống mặt đất, cùng một chỗ với hắc y nhân. Sau khi hắc y nhân thấy rõ người nọ, sắc mặt biến đổi.

Chỉ thấy Cơ Trường Không chậm rãi đi tới, thản nhiên nói:

- Người này đã nói hết rồi, hai người bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, nhưng một người đến từ thế lực Thiên U Ám Điện, một người đến từ Trường Sinh Giáo, bọn họ cư ngụ tại một sơn động gần Quỷ Hạp, từ năm ngoái tới nay, chủ yếu tìm kiếm người có thiên phú đặc thù, bồi dưỡng tà ảnh khôi lỗi, trong một năm vừa qua, bọn họ đã bí mật vận chuyển gần ba mươi người!

- Nếu như tính thêm những người bị bí mật mang đi, như vậy so với con số lão đầu Niếp Ngôn kia nói đại khái tương xứng!

Vân Thiên Hà đi tới bên cạnh một người, ngồi xổm xuống, chỉ thấy khuôn mặt hắc y nhân giống như dùng bút than vẽ qua, có chút giống như thằng hề diễn hài kịch, đôi tặc nhãn càng không ngừng đảo qua lại đánh giá hắn.

- Ngươi đã tới từ Thiên U Ám Điện, vậy thành thật nói đi, vì sao các ngươi phải bồi dưỡng tà ảnh khôi lỗi, mà bọn họ bị đưa tới nơi nào?

Vân Thiên Hà thản nhiên nói.

- Tiểu tử, chưa đủ lông đủ cánh, đi học người thẩm vấn, muốn giết cứ giết, ngươi khinh lão tử là ngu ngốc, lão tử không ăn bộ dáng này của ngươi!

Hắc y nhân vẫn như cũ, rất mạnh miệng, không chịu nói.

Vân Thiên Hà cũng không giận, đứng lên nói với Cơ Trường Không.

- Cơ trưởng lão, ngươi có biện pháp để bọn chúng phải mở miệng?

Cơ Trường Không gật đầu nói:

- Trong các công pháp sở học của lão phu có một môn công pháp gọi là Khai Hoàng Điểm Túy Chỉ, khiến cho khí huyết trong người nghịch lưu, sẽ có đau đớn thấu xương, tăng mạnh khả năng bạo thân thể, yếu bớt khống chế, liền có thể trực tiếp phế bỏ toàn bộ tu vi!

Nói xong, Cơ Trường Không quay sang nhìn hắc y nhân, nói:

- Mấy chục năm khổ tu của ngươi, có thể tu luyện tới cảnh giới Võ Thánh, xác thực không tồi, thế nhưng ngươi cứng miệng, lão phu đành phải phế bỏ toàn bộ tu vi của ngươi, nếu như ngươi muốn nếm thử cảm giác bị phế công lực, mà sau đó còn bị đau đớn thấu xương, coi như con kiến hôi bị đạp chết, lão phu cũng không ngại cho ngươi thử xem!

Đòn công tâm này rất độc!

Hắc y nhân nghe xong lời này, sắc mặt biến đổi, nếu như giết hắn, hắn tuyệt đối không thèm nhăn lông mày một cái, thậm chí còn hi vọng bọn họ có thể hạ thủ sớm một chút, thế nhưng muốn phế bỏ toàn bộ tu vi võ đạo trong những năm gần đây của hắn, một khi trở thành phế nhân trói gà không chặt, chịu sự sỉ nhục của người đời, đây là việc mà bất cứ võ giả nào cũng không thể tiếp nhận, tuyệt đối so với giết người còn cảm giác sợ hãi hơn nhiều!

Lúc này Cơ Trường Không đột nhiên giơ tay, chỉ ngón tay, đầu ngón tay lóe ra một cỗ quang mang nhàn nhạt, hắn không nói cái gì nữa, cho hắc y nhân thời gian mấy lần hô hấp suy nghĩ, thấy hắn không chịu nói, lúc này liền điểm xuống.

Hắc y nhân thấy một ngón tay của đối phương điểm xuống, tức thì cảm giác khí huyết trong cơ thể nghịch lưu, hơn nữa xương cốt toàn thân giống như có độc châm châm chích, loại đau đớn này giống như cắn xé linh hồn hắn, khiến hắn không thể chịu đựng nổi, cho dù hắn có là người cứng rắn như sắt thép, chỉ sợ không thể chịu nổi lăn qua lăn lại như vậy.

Dưới sự đau đớn khó nhịn, hắc y nhân rốt cuộc kinh khủng kêu to:

- Cầu các ngươi cho ta cái chết thống khoái, ta nói, những người đó một năm phân thành ba đợt, một nhóm được gửi tới Thiên Tháp Bắc vực, một nhóm được gửi tới Thần Thụ Quốc hải ngoại, nhóm thứ ba vận chuyển tới Kiền Châu Đảo biên cảnh Đông Bắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play