Tuyết Châu là một châu cuối cùng gần biên cảnh Đại Đường Quốc, cũng giống như cái tên của nó, nơi này gần biên cảnh Tây Vực, còn có băng tuyết hoang nguyên, cho nên hoàn cảnh quanh năm đều tương đối khốc liệt, mười phần lạnh giá.

Cũng giống như La La quốc, nhân khẩu nơi này rất thưa thớt, bách tính nơi đây đại thể đều sinh sống bằng nghề săn bắt thú hoang, nếu như không phải nơi này có dãy Hạ Lạp Tề Sơn cách trở, sợ rằng Tuyết Châu đã sớm trở thành lãnh thổ La Lan đế quốc.

Từ Tuyết Châu thẳng hướng đông bắc, đó là Biên Châu Đại Đường, mà đi về phía tây nam, có thể tới địa giới Khai Châu, nơi này thuộc về Bắc quân và Tây quân Đại Đường đồng thời quản lý.

Hoang dã nghìn dặm, hiếm thấy người ở, Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa phóng ngựa cấp bách phi nhanh trên đại địa Tuyết Châu mang mang, mãi cho tới khi gần tiếp cận Khai Châu mới nhìn thấy một chút màu xanh cây cỏ, cũng gặp được một ít thôn xóm bách tính sinh hoạt tại nơi hẻo lánh.

Trong hai ngày liên tục chạy nhanh vừa qua, thương thế của Mộng Ly không thấy chuyển biến tốt đẹp, Vẫn Thiên Hà chỉ dựa vào bàn long trấn trụ và cửu thải vân long châu kết hợp dẫn độ nội tức tinh thuần vào cơ thể nàng, một mực duy trì như vậy.

Mà thương thế của Tầm Nguyệt đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn không thấy tỉnh lại, lúc này càng làm cho trong lòng Vân Thiên Hà cảm thấy lo lắng cấp thiết, bọn họ chạy tới nơi giao giới giữa Tuyết Châu và Khai Châu, nhìn thấy một số địa phương có người ở nhưng Vân Thiên Hà vẫn chưa từng ngừng lại.

Đường Linh Toa cũng không giải thích được Vân Thiên Hà vì sao lại phải vội vội vàng vàng như vậy, rốt cuộc là muốn đi đâu, khi nàng tới một địa phương vắng bóng người, cuối cùng không nhịn được hỏi:

- Thiên Hà, rốt cuộc chúng ta muốn đi đâu? Chúng ta hãy tìm một chỗ nào đó giúp tỷ tỷ chữa thương!

Vân Thiên Hà nói:

- Càng là những địa phương có người ở càng phải cẩn thận, chúng ta trải qua bất cứ thành thị hay địa phương có người nào, chung quy đều có người giám thị hành tung, vì vậy dừng lại ở đây không thích hợp, ta dự định chạy tới Quỷ Hạp cách nơi này không xa lắm!

- Đi Quỷ Hạp?

Đường Linh Toa kinh hô:

- Thiên Hà, vì sao lại muốn tới địa phương này, nơi đó là một tử địa, thậm chí còn có một cỗ thế lực thần bí nằm trong vòng khống chế của hoàng đế, chúng ta tới đó sẽ an toàn hay sao?

- Địa phương này trước đây đối với ta mà nói quả thực tương đối nguy hiểm, thế nhưng hiện tại lại là địa phương an toàn hơn những chỗ khác rất nhiều, những địch nhân vẫn giám thị chúng ta tuyệt đối không nghĩ ra chúng ta sẽ tới nơi đó!

Nói tới đây, Vân Thiên Hà đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn Đường Linh Toa hỏi:

- Linh Toa, nàng vừa mới nói cái gì, một cỗ thế lực bí mật nằm trong vòng khống chế của hoàng đế?

Đường Linh Toa trả lời:

- Cỗ thế lực này từ khi Đại Đường khai quốc đã tồn tại, muội từng trong lúc vô ý nghe được phụ vương nói chuyện với một vị trưởng lão Thiên Môn nhắc qua, trước kia bọn họ đã từng muốn chiếm đoạt cỗ thế lực này, nhưng vị trưởng lão Thiên Môn hình như rất cỗ kỵ cỗ thế lực này, vẫn không đáp ứng, vì vậy phụ vương không còn tiếp tục nói đến nữa!

- Ngay cả Thiên Môn cũng phải cố kỵ, rốt cuộc đây là cỗ thế lực như thế nào, bọn họ tại địa phương hiểm ác như Quỷ Hạp lánh đời không ra, rốt cuộc có mục đích gì, huống hồ trong Quỷ Hạp còn có rất nhiều dị tộc bị nô dịch, lẽ nào cỗ thế lực này trói buộc những hậu duệ Linh tộc kia?

Trong lòng Vân Thiên Hà mười phần nghi hoặc.

Nhưng bất luận như thế nào, giúp Tầm Nguyệt và Mộng Ly chữa thương vẫn quan trọng nhất, Vân Thiên Hà tiếp tục thẳng phương hướng Quỷ Hạp điên cuồng phi nhanh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đại Đường Quốc hiện tại đã là vào xuân rồi, phương bắc tuy vẫn còn có chút lạnh lẽo, thế nhưng các hộ nông dân đã bắt đầu bận rộn vụ mùa xuân, mà các đại gia tộc cũng bắt đầu dự định đầu năm.

Khác nhau chính là, trong thành Lợi Châu, tại thời khắc mùa xuân tràn về này lại không có chút khí tức mùa xuân nào, vẫn một mảnh không khí trầm lặng như cũ.

Trên đường cái có chút rách nát, rất ít người qua lại, có vẻ mười phần quạnh quẽ, thỉnh thoảnh cũng có người đi ra làm việc, nhưng đều một cảnh tượng vội vội vàng vàng, hết nhìn đông lại nhìn tây, giống như những kẻ trộm sợ bị bắt, rất sợ người nào lưu ý phát hiện.

Lúc này, có một trung niên nhân với thân hình cường tráng khiêng theo một bao gạo vượt qua, rất nhanh đã đi tới cửa Đồ phủ.

Sau khi gõ cửa ba lần, sau khi cánh cửa lớn cực kỳ rách nát mở ra, một vị thanh niên trên người có băng vải, băng bó băng gạc mở cửa ra, nói:

- Hắc bá, người thế nào đã trở về, đám sát thủ có động tĩnh gì?

Hắc Bá nhìn trái nhìn phải một chút, trước tiên vào cửa, đóng cửa lại, nói:

- Thiên Nhai, thế nào cháu bị thương thành như vậy rồi còn dám ra đây, mau mau vào mật thất đi, bọn hài tử hiện tại đang trong thời điểm trưởng thành, không thể để chúng bị đói.

Sắc mặt Đồ Thiên Nhai có chút ảm đạm nói:

- Sát thủ lần này cường đại tới đáng sợ, hoàn hảo có các vị tiền bối trợ giúp chúng ta hoàn thiện một ít cơ quan bẫy rập, Đồ thị chúng ta lúc nào cũng có thể bị diệt môn, nhưng chúng ta lại không có bất cứ đầu mối gì. Hắc bá, lẽ nào chúng ta cứ phải uất ức trốn chui trốn nhủi trong cơ quan trận, trong bí thất như vậy hay sao?

- Hỗn trướng, người chỉ cần sống, chung quy sẽ có hi vọng!

Sắc mặt Hắc bá trầm xuống, sau khi phẫn nộ quát lớn một tiếng, liền vác bao gạo cấp tốc cùng Đồ Thiên Hà vượt qua mặt đất đã sớm bị hủy thành một đống hỗn độn, cả một mảnh phủ đệ bị suy bại, đi tới địa phương từng là tàng kinh lâu, trực tiếp tiến vào trong tàng kinh lâu.

Kỳ thực dưới tàng kinh lâu cũng không có bí thất gì, khi hai người tiến vào trong, thông qua bộ phận cơ quan trong tàng kinh lâu, từ trên mặt đất dần dần truyền tống đi, rất nhanh hai người đã được truyền tống vào trong một bí thất ngầm bên dưới tường thành sừng sững.

Sau khi trở lại bí thất, Đồ Chính Minh đi ra, liền hỏi nói:

- Chính Huy, tam thúc bên ngoài có tin tức gì?

Hắc bá nói:

- Tam thúc đã để lại mật hiệu, nói có rất nhiều hậu duệ Linh tộc tiến vào Đông vực, tựa hồ đã hấp dẫn sự chú ý của cỗ thế lực này, Linh tổ của bọn họ cũng theo tới, tam thúc lần này cùng với Lục Vô Yên tự mình mang theo rất nhiều vật tư tới tiếp ứng, tất cả thuận lợi!

Đồ Chính Minh vẫn là trung niên như trước, nhưng mái tóc đã có chút chuyển bạc, hơn nữa trong gia tộc đã trải qua vài lần sự kiện, bộ dáng có vẻ như già hơn rất nhiều, bất quá tinh thần vẫn tràn đầy như cũ. Từ lần trước Đồ thị gặp phải nguy cơ nghiêm trọng nhất, trước nay chưa từng có, thậm chí suýt chút nữa hoàn toàn diệt môn, may mà bọn họ có các di lão Huyền Môn trợ giúp xây dựng bí thất này, để những thành viên quan trọng và toàn bộ hài tử trốn trong bí thất, lúc này mới miễn cưỡng giúp Đồ thị vượt qua kiếp nạn, nhưng cho dù là như thế, nguyên khí vẫn đại thương như cũ, mấy chi nhánh Đồ thị hiện tại đã triệt để đứt đoạn huyết mạch.

Làm một tộc trưởng, Đồ Chính Minh có trách nhiệm bảo hộ một thế hệ thanh viên Đồ thị, còn có an nguy của các thiếu niên, cho dù cả ngày trốn trong mật thất, cũng không hề cảm thấy mất tôn nghiêm.

Hắc bá vác bao gạo vào trong phòng bếp, nữ quyến tiếp nhận bao gạo, liền bắt đầu làm cơm. Đồ Thiên Nhị mặt một bộ quần áo mộc mạc, mang khăn quàng cổ, tuy rằng trên mặt có vết bẩn, nhưng không thèm để ý, ngay tại một bên nấu nước.

Các thái thái, phu nhân, tiểu thư thường ngày sống trong cảnh an nhàn sung sướng, hiện tại gia tộc gặp phải tan nạn chưa từng có, nha đầu người hầu hoặc chết hoặc chạy trốn, tự bản thân lo liệu việc nhà, cũng không có một câu oán hận.

Những thiếu niên tuổi tác tương đối nhỏ cũng đều tương đối hiểu chuyện, biết Đồ thị hôm nay phải đối mặt với nguy cơ diệt tộc vô cùng nghiêm trọng, đều nỗ lực luyện công nâng cao thực lực trong phòng luyện công bí thất.

Tuy rằng loại nỗ lực tu luyện này đối với những địch nhân bên ngoài mà nói, có vẻ rất vô ích, thế nhưng các thiếu niên vẫn rất phấn đấu, không khí vô cùng kiên định, tại thời điểm trưởng thành này, đối với con đường của bọn họ sau này có trợ giúp rất lớn.

Huống hồ bọn họ nỗ lực như vậy, cũng có thể làm cho người lớn cảm thấy an tâm hơn một chút, chí ít không mất đi hi vọng.

Bất quá trong các thiếu niên, có một vị thiếu niên, tuy rằng tu luyện mười phần khắc khổ, nhưng trong miệng của hắn thường xuyên nhắc tới cái gì đó.

Thiếu niên này chính là An Nhạc.

Thời điểm Đồ Nguyên Tán dò xét, chung quy thấy An Nhạc nhắc tới cái gì, vì vậy liền hỏi:

- Nhạc nhi, cháu không luyện công cho tốt, lại nhắc tới cái gì?

- Đại gia gia, ta nghĩ chúng ta nhất định sẽ nhận được cứu trợ, rất nhanh có thể đi ra, Thiên Hà đại ca nhất định sẽ trở về cứu chúng ta, hắn nhất định sẽ giết chết hết đám người xấu này!

Đồ Nguyên Tán nghe được, liền mở miệng cười cười, nhưng sau khi cười vài tiếng, bởi vì xúc động tới vết thương, không khỏi ho khan, Đồ Chính Minh chạy tới, đỡ hắn nói:

- Phụ thân, thương thế của người mới chuyển biến tốt đẹp, nhất định không được động khí.

Đồ Nguyên Tán xua tay nói:

- An Nhạc nói, Thiên Hà sẽ trở lại cứu chúng ta thoát khốn. Bất quá hài tử Thiên Hà đã du đãng bên ngoài hơn ba năm rồi, cũng không nói sẽ trở về khi nào, An Nhạc mỗi ngày đều nhắc tới hắn, bất quá An Nhạc nhắc tới, ngược lại làm ta nghĩ tới một việc!

- Là chuyện gì?

Đồ Chính Minh nói.

Đồ Nguyên Tán nói:

- Năm ngoái tại thời điểm Thiên Môn bị tiêu diệt, Bắc Hầu phủ có mấy người nước ngoài tới, dẫn theo mẫu thân Thiên Hà bí mật rời đi, sau đó Túc Tĩnh Vương toàn lực điều tra nhưng không tìm được manh mối hạ lạc, cuối cùng Viêm Hoang Cục thoát khỏi Tập Dũng Bang, đưa trọng tâm chuyển về phương nam, sau đó ẩn nấp trong bóng tối, vẫn không qua lại tình báo với những tổ chức khác, tiến vào trạng thái ngủ đông, lão phu đến hiện tại vẫn không rõ ràng Thiên Hà làm như vậy rốt cuộc là có dụng ý gì?

Đồ Chính Minh nói:

- Lần này Đồ thị gặp phải kiếp nạn, Viêm Hoàng Cục cũng không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ có Lục bá chọn từ trong Sát Thủ Doanh và Võ Bị Doanh một ít tinh anh tới đây trợ giúp, những người khác đều ẩn nấp, theo con thấy, Thiên Hà làm như vậy, ngược lại là bảo hộ Đồ thị!

- A, sao lại nói như vậy?

Đồ Chính Minh nói:

- Phụ nhân, người ngẫm lại, Túc Tĩnh Vương thèm muốn Viêm Hoàng Cục không phải là ngày một ngày hai, thậm chí cho tới bây giờ vẫn thầm nhớ thương, bên phía Bắc Hầu phủ có hoàng đế che trở, hiện tại tạm thời an toàn.

- Mà bên phía Lợi Châu chúng ta, nhiều lần gặp phải ám sát, đầu tiên là những đệ tử nhi nhánh, cho tới hiện tại thực thi hành động ám sát toàn tộc chúng ta, nhưng bọn họ vẫn như cũ không chém tận giết tuyệt, điều này không cần nghi ngờ chính là tiếp tục tạo ra cho nhị thúc và Thiên Hà áp lực, mà Thiên Hà tại thời điểm trước mắt này, để Viêm Hoàng Cục đỉnh chỉ tất cả vận chuyển, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không cần nghi ngờ chính là chặt đứt mọi đầu mối truy tìm của Túc Tĩnh Vương.

- Cho dù lần này chúng ta gặp phải tập kích vô cùng nghiêm trọng, thế nhưng chúng ta cũng có phòng bị, thưởng tổn rất nhẹ, đơn giản là một ít vật tư bên ngoài mà thôi, chỉ cần Viêm Hoàng Cục không áp dụng bất cứ hành động gì, Túc Tĩnh Vương tạm thời không có cách nào đối với chúng ta, như vậy hắn không có khả năng tiếp tục kiên trì tiêu hao lớn như vậy đối với chúng ta!

- Dù sao hắn cũng đã lộ ra dã tâm muốn thượng vị, mà bên phía hoàng đế cũng tự có thủ đoạn ứng phó, cứ như vậy, Đồ thị chúng ta có thể chuyển nguy thành an, nếu như chúng ta có thể mượn cơ hội này rời đi, được sự trợ giúp của các di lão Huyền Môn, cũng có thể khiến cho thần không biết, quỷ không hay….

Đồ Nguyên Tán gật đầu, chỉ là trong miệng lẩm bẩm:

- Cũng không biết hài tử Thiên Hà này hiện đang làm cái gì, lẽ nào hắn muốn để Đồ thị rời khỏi nơi đây?

Đồ Chính Minh suy nghĩ một chút, nói:

- Có thể Thiên Hà đúng là ý tứ này, mẫu thân Vân Nương của hắn chính là một người đầu tiên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play