Nhìn thấy nét mặt của Lục Châu, Đường Linh Sa trong lòng không khỏi có chút bất an, có lẽ Lục Châu cũng len lén thích hắn hay sao, bọn họ thường xuyên ở chung một chỗ, chung nhau một gian phòng, không phải khiến cho Lục Châu rất vui vẻ hay sao ?
Mà khi mình đi ?
Càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy khổ sở, vành mắt có chút đỏ lên, nang ra đời trong gia đình Vương gia, từ nhỏ đã thông thạo mọi loại lễ nghĩ, ngoài ra còn có võ nghệ cung tên cũng đều được học, sinh sống trong một nền giáo dục nghiêm khắc, nàng không còn tồn tại loại tính tình điêu ngoa đỏng đảnh của những thiên kim tiểu thư, mà thay vào đó chính là sự khiếm tốn, dũng cảm, lễ nghĩa.
Nhưng bởi vì sinh ra trong một gia đình gia giáo nghiêm khắc như vậy, nên nàng có rất ít bằng hữu, mặc dù có rất nhiều công tử xuất thân từ những đại thần dòng tộc quyền quý trong triều theo đuổi nàng, nhưng nàng không có một chút cảm tình nào đối với bọn họ, mà chỉ cảm thấy đó chỉ là một đám xu nịnh a dua dựa theo sắc mặt, bọn họ theo đuổi nàng bởi thân phận của nàng, bối cảnh gia đình của nàng, không có ai thật tâm coi nàng như bằng hữu tốt cả.
Khi nàng đến Lợi Châu, nàng đã đụng phải một người làm cho nàng tò mò, làm cho nàng luôn cảm thấy thần bí, hắn không có để ý tới nàng, đối với nàng cũng rất đạm bạc, nhưng nàng có thể cảm nhận được hắn đa đem tình cảm bằng hữu đối xử với nàng, ngay cả đối xử với Vương huynh cũng thế, hắn không bao giờ có cái bộ dạng nịnh nót a dua lấy lòng người khác, cũng chưa bao giờ chủ động nói chuyện, nhưng hắn lại đem đến cho mọi người rất nhiều điều ngạc nhiên, rất nhiều niêm vui, quang thời gian đi săn thú cùng nhau chính là những ngày tháng không thể nào quên được.
Ngày ngày qua đi, từng tính cách của hắn cùng dần được hé lộ ra, hắn thần bí, lãnh khốc, dũng cảm, cần cù...Giống như là mọi điểm ưu tú của nam nhân trên thế giới này đều hội tụ trên người hắn, hắn rát mờ ảo, nhưng lại thu hút người khác đến gần hắn, nghiên cứu hắn, thậm chí trong lòng nhớ nhung, bất tri bất giác đã thích hắn...
-"Muội muội, ngươi đang ngây ngốc ở đây làm cái gì đó ?"
Đường Linh Vũ huấn luyện chim ưng trở về, thấy Đường Linh Sa cùng Lục Châu đang đứng bên ngoài ngẩn người, khuân mặt đông lạnh phá chút hồng hồng, không rõ là đang có cảm giác gì, cho nên cất tiếng hỏi.
Nhưng thấy muội muội thần sắc ảm nhiên, khóe mắt đo đỏ ,ươn ướt, sắc mặt Đường Linh Vũ trầm xuống:
-"Muội muội, đã xảy ra chuyện gì, có phải tiểu tử Đồ Thiên Lạc kia hôm nay lại tới dây dưa với ngươi ?"
-"A...!"
Đường Linh Sa lấy lại tinh thần, nhìn thấy Đường Linh Vũ bông nhiên nước mắt không nhịn được, ào ạt chảy ra nói:
-"Ca ca, tiên sinh quyết định rồi, ngày mai chúng ta phải trở về kinh thành !"
-"Ngày mai ?"
Đường Linh Vũ kinh ngạc, trầm ngâm một chút nói:
-"Tại sao lại vội vàng như vậy, có lẽ kinh thành đã có đại sử xảy ra ?"
Thấy bộ dạng muội muội hao tổn tinh thần, Đường Linh Vũ cũng không suy nghĩ đến nhiều chuyện phức tạp, khó khăn lắm mới có được quãng thời gian vui vẻ tại Lợi Châu, hắn cũng không muốn kết thúc nhanh như vậy, liền nói:
-"Muội muội, ngươi đi tìm hắn ngay bầy giờ đi, chắc rằng ngày mai khi rời đi, tiên sinh cũng không cho chúng ta cơ hội để gặp hắn !"
.....
Võ đường họ Đồ.
Vân Thiên Hà đang trong phòng luyện cộng, toàn thân mồ hôi đầm đìa, trên mặt lộ ra thần sắc hết sức thống khổ.
"Uông....!"
Sử Trường Đức đứng bên cạnh giống như đang luyện tập đấm bao cát, mỗi quyền phát ra tràn đầy kình lực, mà đích đến chính là thân thể của Vân Thiên Hà, sau mỗi lần va chạm, thần sắc của Vân Thiên Hà lại thả lỏng xuống một chút.
Tu luyện "Tuyết ngọc tam thức " mặc dù gian khổ khó khăn dị thường, nhưng Vân Thiên Hà dứt khoát không buông tha, một mực kiên trì, mỗi khi thực hiện động tác chuyển sang thức thứ hai, thì cơn đau đớn mới giảm đi đôi phần, hắn mới nhờ tới Sử Trường Đức dụng quyền đấm bóp toàn thân để lấy lại sức mạnh, tiếp tục tu luyện thức tiếp theo.
Tời khi chuyển sang thức thứ ba ,thức cuối cùng độ khó khăn rất lớn, hắn lại để Sử Trường Đức biến quyền thành chưởng, nặng nền oanh tạc lên trên thân thể hắn, giúp thả lỏng gân cốt, cố gắng kiên trì vượt qua.
Mỗi một chưởng đánh xuống khiến cho cảm giác thống khổ giảm đi rất nhiều, có như vậy Vân Thiên Hà mới kiên trì luyện trọn bộ "Tuyết ngọc tam thức ".
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLLuyện xong một lần, mặc dù khí trời rét lạnh, nhưng Vân Thiên Hà mồ hôi vẫn tuôn ra như suối, toàn thân đau đớn tê dại, so với hôm qua không khác nhau là mấy.
Nghỉ ngơi một hồi, chuẩn bị tiến hành tu luyện lần thứ hai, lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Sử Trường Đức lập tức chạy ra mở cửa, bắt gặp Đường Linh Sa thần sắc u buồn đứng đo, vành mắt vẫn hồng hồng.
-"A, ngươi đi ra ngoài luyện công trước đi !"
Vân Thiên Hà thấy thần sắc của Đường Linh Sa, cũng đã biết nàng đến tìm mình, phỏng chừng có lời muốn nói, nên để cho Sử Trường Đức ra ngoài luyện công.
Sử Trường Đức gật đầu, để Đường Linh Sa vào trong phòng sau đó đóng cửa lại.
Trong khoảnh khắc cánh của đóng lại, Đường Linh Sa thoáng nở nụ cười, tần số trái tim của nàng bông nhiên tăng vọt, lần đầu tiên một mình ở bên cạnh hắn, nghĩ muốn rời đi, nhưng bước chân lại không làm theo.
Vân Thiên Hà thấy Đường Linh Sa đứng thẫn thờ ở đó, đi tới rót một chén nước, ngồi xuống, rồi mới lên tiếng:
-"Tìm ta có chuyện gì sao ?"
-"Ta..."
Đường Linh Sa suy nghĩ một chút, cắn răng nói:
-"Trước kia chúng ta đã lừa ngươi, ta và ca ca mang họ Đường, chúng ta..."
Vân Thiên Hà nghe thế, cười nhạt nói:
-"Điều này ta sớm biết, một vị là Vương gia, một vị là Quận chúa phải không ?"
-"Ngươi... ngươi làm sao biết được ?"
Đường Linh Sa có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn hắn:
-"Chẳng lẽ bởi vì thân phận của chúng ta, cho nên ngươi mới...."
Vân Thiên Hà cắt lời nói:
-"Thật ra khi cùng các ngươi nói chuyện, nhiều khí các ngươi cũng đã để lộ ra nhiều điều, qua đó ta cũng đã đoán ra được, nhưng không cảm thấy, cho dù biết được thân phận của các ngươi, nhưng ta vẫn đối xử như bằng hữu sao ?"
Nghe nói như thế, trong lòng Đường Linh Sa có chút ngọt ngào nổi lên, trong lòng âm thầm quyết định, nếu hôm nay không nói thì sau này sẽ không có cơ hội, cho nên hít một hơi dũng khí, ngẩng đầu nhìn thẳng nói:
-"Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi Lợi Châu trở về kinh, sau này người sẽ đến tìm chúng ra chứ ?"
-"Dĩ nhiên, mẫu thân ta đang ở kinh thành, ta sẽ trở về thăm người, lúc đó ta sẽ tới thăm các ngươi, chúng ta là bằng hữu !"
Vân Thiên Hà thản nhiên nói.
Hắn chỉ là con của một người vợ kế, địa vị thân phận đều không có, nhưng hai vị Vương gia và Quận chúa thân phận tôn quý này cũng không có thành kiến gì đối với hắn, chung đụng làm bằng hữu với hắn, khống giống những người trong Đồ phủ, mặc dù ánh mắt nhìn hắn đã trở nên khách khí rất nhiều, nhưng trong thâm tâm bọn họ vẫn dữ nguyên con mặt khinh thường của quá khứ.
Cho nên trong lòng Vân Thiên Hà đánh giá rất cao hai vị bằng hữu này, mặc dù thân phận hai bên không cân đối, nhưng một con người hiện đại như hắn, đối với cái gọi là hoàng quyền... tự nhiên sẽ không kính sợ.
Đường Linh Sa trong lòng vui mừng, ngắm nhìn khuân mặt kiên nghị đẫm mồ hôi kia, nàng rất muốn chạy đến lau giúp hắn, nhưng trong long căng thẳng, chỉ dám toát ra một nụ cười trên gương mặt sớm đã đở bừng.
Vân Thiên Hà đã sống hai kiếp người, trong ánh mắt đã hiểu rõ tâm tình trong lòng của vị thiếu nữ này, hiện giờ Đường Linh Sa mới chỉ là thiếu nữ ngây thơ, qua mấy năm nữa trưởng thành, thành thục, lịch duyệt cuộc sống tăng lên, thấm đẫm mùi vị chính trị của Đại Đường quốc, có hay không còn đơn thuần thánh khiết như vậy ?
Chuyện tương lai, đợi tương lai rồi tính sau, Vân Thiên Hà nói:
-"Ngày mai các ngươi rời đi lúc nào, ta tới tiễn ?"
-"Không biết, tiên sinh không nói tới !"
Đường Linh Sa có chút tiếc nuối, nàng phỏng đoán tiên sinh sẽ lén lút mang mọi người rời đi, không thông báo cho bất kì ai.
-"Nga, vậy ngươi trở về báo cho ca ca ngươi biết, ngày mai ta sẽ không tự mình tới tiễn được, ta sẽ để Vân Tường thay ta đưa tiễn mọi người một đoạn !"
Nói xong Vân Thiên Hà rời khỏi ghế trở về sân luyện công.
Đường Linh Sa vốn muốn ở cùng hắn lâu thêm một chút, nhưng lại thấy nét mặt nhàn nhạn của hắn, không có ý tứ muốn nói thêm, trong lòng có chút khổ sở, ngắm nhìn hắn vung quyền luyện công, từng giọt mồ hôi bắn ra như mưa.
Trong lòng mẫu thuẫn đến cực điểm, ban đầu trong lòng đã ảo tưởng ra đủ loại, nhưng đã bị thái độ nhàn nhạt này đánh vỡ, khiến cho nàng không cần thiết phải ở lại nơi này.
Nhưng lại không cam lòng, nếu như không nói, hắn làm sao biết được tâm ý của mình.
Cuối cùng mạnh mẽ quyết định, từ tròng lồng ngực lấy ra dao găm yêu quý, quay người đi tới trước mặt hắn, kiến cường nắm lấy cánh tay của hắn kéo ra, mạnh mẽ đặt dao găm vào trong lòng bàn tay hắn, nói:
-"Đây là tín vật của ta !"
Lúc này trái tim nàng rung động dữ dội, gương mặt như hỏa thiêu, đỏ cháy bừng bừng, nhưng gom hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn hắn nói:
-"Ta thích ngươi !"
Nói xong, nàng lập tức quay người chạy thật nhanh ra ngoài.
Vân Thiên Hà đứng yên tại chõ, nhìn ngắm bóng lưng mảnh khảnh của cô bé không ngừng xa dần, trong không gian vẫn không ngừng quanh quẩn thanh âm.
"... Ta thích ngươi... Ta thích ngươi..."