Đồ Suất mỗi ngày đều bị lão thái thái quản chế, chỉ được phép uống nửa hồ, nhiều hơn một chén cũng không được.

Mấy ngày nay thực sự thèm không chịu được, trong lòng đang muốn tìm một lý do gì đó thống khoái uống một hồi, đang lúc vò đầu bứt tai nghĩ không được là lúc Vân Thiên Hà mang về một tin tức tốt không gì thống khoái bằng.

Tiểu thiên tài võ đạo đời thứ ba trong Giang gia người chết, người trọng thương!

Tiêu diệt hai vị thiên tài ngay từ lúc còn trong nôi, điều này đối với Đồ Thị mà nói không thể nghi ngờ chính là tin tức vô cùng tốt.

Lão thái thái nghe xong tin tức này cũng không tránh được giật mình, kéo Vân Thiên Hà lại sờ sờ, lại nhìn một lượt, thế nào cũng không tin chính tôn tử mình, một gã tiểu hoạt đầu thế nào lại có thể khiến cho hai tên thiếu niên thiên tài được mười phần coi trọng ở Giang gia lăn qua lăn lại tới một chết một trọng thương.

Bất quá có thể vì Đồ Thị giải quyết hai mối đại họa ngầm mang tính uy hiếp rất lớn trong Giang Thị, chuyện này cũng đáng ăn mừng một chút, tiện làm thỏa ý lão soái, cho hắn uống thêm mấy chén được rồi.

Lão soái thấy lão thái thái đáp ứng, như thể được nhận ân điển, hưng phấn đỏ bừng nét mặt, hung hăng uống một trận cho đã nghiền.

Lúc này Vân Thiên Hà nói ra chuyện rời Kinh Thành mấy ngày, lão soái không hề nghĩ ngợi lập tức đáp ứng, Vân Thiên Hà lại nói ra mấy chuyện cần lão soái quan tâm rồi rời khỏi chủ viện.

Còn đang trên đường tới Linh Thiên Các, Vân Thiên Hà đã đụng phải Đồ Lục đang vội vàng báo cáo.

- Thiếu gia, tình báo doanh đã liên hệ với Tô Tuyết, địa điểm gặp mặt đã an bài, thiếu gia tùy thời có thể đi trước.

Đồ Lục nói xong lại thì thầm mấy câu bên tai Vân Thiên Hà.

Vân Thiên Hà gật đầu, sau đó nói:

- Ta rời phủ mấy ngày, tất cả cứ theo kế hoạch tiếp tục, có tin tình báo gì quan trọng cần phải ta xem qua, các ngươi cứ để lại chỗ vị trí ta chỉ, đến lúc đó Vân Tường sẽ trở về mang đi!

- Thuộc hạ minh bạch!

Đồ Lục tuân mệnh rồi ly khai.

Trở lại Linh Thiên Các, Đồ Thất và Đồ Bát đã chuẩn bị đầy đủ trang bị, hiện đang ngồi chờ.

Vân Thiên Hà vào trong bí thất lấy ra tất cả trang phục khí cụ, trải qua một phen hóa trang, ba người liền rời phủ từ cửa sau, rất nhanh biến mất trên nhai đạo.

Bên trong Thành Bắc tại Kinh Thành, nơi này trước nay vẫn là nơi long xà hỗn tạp, tam giáo cửu lưu các dạng nhân vật đều có xuất hiện.

Vân Thiền Hà cùng với Đồ Thất, Đồ Bát ba người thay đổi trang phục, tựa như những gã giang hồ du lục, lượn khắp đầu đường cuối ngõ trong khu thành Bắc.

Chỉ bất quá ba người bọn họ đều đi bộ, qua mỗi một chỗ đặc thù, kiểu như đến mỗi chỗ quẹo cơ hồ đều có một ký hiệu tưởng như do những tiểu hài tử nghịch ngợm vẽ bậy, cũng không hấp dẫn chú ý người khác, thế nhưng trên thực tế bên trong đó lại ẩn dấu những điểm huyền cơ.

Thử nghĩ những ký hiệu giống như tiểu hài tử vẽ loạn, bên trong còn có một vài chữ mật văn Viêm Hoàng, cho dù có người biết đây là một loại ký hiệu liên lạc nhưng liệu ai có thể giải mã ký loại mật văn vốn đến từ thời hiện đại đây?

Qua thời gian ước chừng một nén hương, Vân Thiên Hà căn cứ những ký hiệu trên đường, cuối cùng tìm đến một khu dân cư tối tăm nằm gần cửa Thành Bắc, sau đó gõ những tiếng tiết tấu nhất định lên cửa một nhà.

"Kẹt" một tiếng, cánh cửa mở ra, chỉ thấy một tiểu hài tử khả ái thò đầu ra, dùng đôi mắt to trong sáng nhìn lên ba người Vân Thiên Hà nói:

- Làm gì, tìm ai?

- Đường dẫn nước nhà ngươi đã bị hỏng, chúng ta đến sửa chữa!

Vân Thiên Hà nói.

- Đường dẫn nước nhà ta đâu có bị hỏng?

Tiểu nam hài ra vẻ không giải thích được, đúng lúc này trong viện lại có một trung niên nhân đi ra, kéo tiểu nam hài trở lại, ôm quyền thi lễ nói:

- Đường dẫn nước đã bị vỡ, mời!

Vân Thiên Hà gật đầu, trong lòng cũng âm thầm suy nghĩ, đây hẳn là sắp xếp của Viêm Hoàng tình báo doanh, cư nhiên còn dùng cả khẩu lệnh, bất quá hắn cũng không suy nghĩ nhiều, bước thẳng vào trong.

Trung niên nhân dẫn Vân Thiên hà vào bên trong ngọa thất, đi đến bên giường lật hết chăn đệm lên, mở chốt bí mật, nhất thời dưới giường lộ ra một cửa bí mật.

Vân Thiên Hà bước vào trong, đi chừng gần nửa nén hương thời gian đã tới cửa ra, phát hiện đây vẫn là trù phòng tại hậu viện của hộ gia vừa rồi, lúc này bên trong trù phòng đang có một vị phụ nhân ngồi đợi, Vân Thiên Hà nhìn lướt qua, thấy vị phụ nhân này cùng với tiểu nam hài có vài phần giống nhau, nhưng hắn có thể nhận biết đây là một vị nữ tử dị tộc, thoạt nhìn cùng với trung niên nhân kia là người một nhà.

Dưới sự chỉ dẫn của phụ nhân, ba người Vân Thiên Hà bước ra trù phòng, tiến nhập vào một hành lang kín, lúc này mới đi vào sân chủ viện.

- Ngao ô!

Vân Thiên Hà vừa tiến vào chủ thính đã nghe thấy tiếng kêu vui vẻ của báo tuyết đánh tới, dùng hết sức liếm lấy liếm để chân Vân Thiên Hà, bộ dáng mười phần thân thiết.

Tràng cảnh này khiến cho vị thị nữ kia mở to hai mắt giật mình, có vẻ rất kinh ngạc, cũng rất mê hoặc, thế nào báo nhi lại có thể thân thiết với người xa lạ như vậy, chuyện này là thế nào đây?

- Ngươi là ai?

Vinh nhi có chút hiếu kỳ nhìn Vân Thiên Hà hỏi.

Vân Thiên Hà thấy bộ dáng mục trừng khẩu ngốc của Vinh nhi, kéo mặt nạ bên ngoài xuống, Vinh nhi liền bất ngờ che kín miệng, lúc này mới lấy lại tinh thần, đỏ mặt xấu hổ nói:

- Nguyên lai là công tử, trách không được báo nhi lại như vậy, ta phải sớm nghĩ đến mới đúng!

Lúc này Tô Tuyết mặc quần áo màu xanh nhạt, từ trong thính phòng bước ra, nhìn thần sắc mừng rỡ của nàng, tựa như hoa cỏ chìm đắm trong gió xuân. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Tô Tuyết hơi cúi người mời Vân Thiên Hà ngồi xuống, cho Vinh nhi rót trà xong mới hỏi:

- Công tử khẩn cấp muốn gặp tiểu nữ không biết là có chuyện gì?

- Là có chuyện mười phần trọng yếu, người của ta dẫn năm hài tử từ tộc nàng mang đi, có bốn người hiện đã thức tỉnh thiên phú nhưng bọn hắn lại không thể khống chế sử dụng, hiện sự tình bên kia cần phải mau chóng giải quyết cho nên muốn tìm Tô tiểu thư thỉnh giáo một chút phương pháp làm sao khống chế cũng như sử dụng loại thiên phú này một cách hữu hiệu!

Vân Thiên Hà đi thẳng vào vấn đề nói.

- Cái gì, bốn trong năm hài tử đã thức tỉnh thiên phú?

Tô Tuyết mười phần khiếp sợ nói:

- Hài tử trong tộc ta hàng năm có thể thức tỉnh thiên phú đã thiếu lại càng thiếu, thế nào tới chỗ ngươi, thoáng cái lại có hiệu suất thức tỉnh cao như vậy?

Vân Thiên Hà nhướng mày nói:

- Tô tiểu thư, chúng ta hiện tại đang bàn luận thế nào có thể khống chế và sử dụng hữu hiệu loại thiên phú này, không phải là thảo luận vấn đề làm thế nào khiến thiên phú thức tỉnh!

Tô Tuyết hồi tỉnh, hai má đỏ bừng, gượng cười rồi áy náy nói:

- Công tử thứ lỗi, hài tử trong tộc ta sau khi thức tỉnh thiên phú thường được các vị trưởng lão chỉ điểm cùng dẫn đạo, trải qua rèn đúc mới có thể vận dụng thành thạo thiên phú huyễn tức, những phương pháp này nói ra quả thực không được giải thích rõ ràng lắm!

Vân Thiên Hà trầm tư suy nghĩ một chúy, liền ngẩng đầu nhìn Tô Tuyết nói:

- Đã như vậy ta đây muốn khẩn cầu Tô tiểu thư cùng ta đi một chuyến, không biết ý Tô tiểu thư thế nào?

Nói xong, Vân Thiên Hà lại nhìn ra ngoài một chút, nói tiếp:

- Chỉ còn nửa canh giờ nữa cửa thành sẽ đóng, mong Tô tiểu thư có thể nhanh chóng đưa ra câu trả lời!

- Nếu công tử khẩn cầu, tiểu nữ tự nhiên phụng bồi!

Tô Tuyết cũng không có do dự, trực tiếp đáp ứng, chỉ là nàng lại nói thêm:

- Có điều tiểu nữ xuất môn, nếu muốn người ta không chú ý cần phải cải trang một phen, nửa canh giờ sợ rằng không kịp.

Vân Thiên Hà đột nhiên ngắt lời nói:

- Việc này cấp bách, nếu Tô tiểu thư cần cải trang, không bằng để ta làm, để che mắt người ngoài nếu có chỗ nào mạo phạm, mong rằng thứ lỗi.

Tô Tuyết nghe vật, mặt nhất thời đỏ ửng tận mang tai, ngẫm lại chỉ có nửa canh giờ chuẩn bị bèn gật đầu đồng ý, trong lòng tựa như có một chú ếch con, không ngừng nhảy loạn.

Vân Thiên Hà thấy nàng đáp ứng, liền lập tức gọi Vinh nhi đem hộp hóa trang của Tô Tuyết đến, chính mình lấy ra từ trong lòng một bình nhỏ chứa đầy dịch thể bên trong, sau đó lại lấy ra một chiếc mặt nạ bên người, bôi lớp dịch thể vừa rồi vào phần trong mặt nạ, lúc này mới đưa cho Tô Tuyết đội thử.

Tô Tuyết lúc này thấy chính mình đang rất gần Vân Thiên Hà, tay hắn xoa xoa trên mặt khiến lòng nàng khẩn trương muốn nhảy lộn lên, nhất là khi đội chiếc mặt nạ kia lên, cảm giác một cỗ mát lạnh ôm trọn da mặt, thân thể không khỏi run lên nhè nhẹ nhưng vẫn chăm chú nhắm mắt, tùy ý cho hắn làm loạn trên mặt mình.

Qua chừng một thời gian nén hương, được một phen công phu của Vân Thiên Hà, nhìn ngắm lại một chút, lúc này mới nói:

- Được rồi, chúng ta có thể lập tức khởi hành!

Lúc này Tô Tuyết cảm giác mặt mình vừa tiếp xúc với dịch thể trên mặt nạ, liền thấy một cỗ sảng khoái, không hề thấy chút không khỏe nào, sau đó liền lấy một tấm gương xem thử.

Soi mình trong gương, Tô Tuyết thiếu chút mất hồn, kinh hô một tiếng ném gương đi, nói:

- Thế nào lại trở thành dạng này?

Vinh nhi rốt cục nhịn không được nữa, ôm bụng ngồi chổm hổm trên mặt đất cười liên tục, khuôn mặt Tô Tuyết lúc này đã biến thành một vị phụ nữ trung niên, mang theo rất nhiều nếp nhăn, sắc mặt cũng tương đối thô ráp ngăm đen, so với dung mạo thiên tiên vốn có của nàng quả thực vô cùng đối lập, Tô Tuyết vừa thấy cũng tránh không khỏi suýt chút mất hồn.

Vân Thiên Hà cũng không để ý đến bộ dáng kinh hãi của Tô Tuyết khi bị Vinh nhi trêu đìa, trực tiếp lần thứ hai đội vào chiếc mặt nạ của mình khi nãy, chỉnh sửa một hồi nghiễm nhiên trở thanh một vị trung niên đại thúc ăn gió nằm sương hoàn toàn xa lạ, mà bộ dáng Đồ Thất và Đồ Bát vốn cường tráng, trở thành hai gã cận vệ vô cùng ăn khớp.

Chuẩn bị xong xuôi, Vân Thiên Hà nói:

- Trang phục như này hắn là không ai có thể nhận ra được, Tô Tuyết tiểu thư còn chuyện gì cần giao cho Vinh nhi xin mời nhanh một chút, sắp đến lúc cửa thành đóng rồi!

Tô Tuyết nghe vậy, lúc này mới nghĩ đến chính sự, liền nghiêm nghị hướng Vinh nhi nói:

- Vinh nhi, sau khi ta đi ngươi phải hảo hảo chiếu cố báo nhi, chuyện này tỷ tỷ nếu như hỏi tới ngươi cứ nói là ta ra ngoài bàn một chuyện trọng yếu, tạm thời không nên tiết lộ chuyện công tử tới đây, hiểu chưa?

- Dạ!

Vinh nhi cũng không nở nụ cười, gật đầu nói:

- Tỷ tỷ yên tâm đi, muội sẽ hảo hảo chiếu cố báo nhi.

Nói xong nàng còn tinh nghịch cười nói:

- Bộ dáng hiện tại của tỷ tỷ và công tử chân chính là một đôi trung niên đại thúc và đại phẩm phu phụ, nếu không phải biết rõ sự tình, ngay cả Vinh nhi cũng không nhận ra được đâu, hì hì!

Tô Tuyết nghe vậy, sắc mặt lần thứ hai đỏ bừng, len len liếc mắt ngắm Vân Thiên Hà.

Vừa ra ngoài cửa, báo tuyết như cái đuôi theo sát, cản thế nào cũng không ra, Vân Thiên Hà đành để Tô Tuyết đi trước, sau vận chuyển cho báo nhi một điểm Tinh Linh Chi Khí, trấn an nó lại một góc trong nhà, lúc này mới cấp tốc ly khai.

Khi Vân Thiên Hà dẫn theo Tô Tuyết và ba người Đồ Thất ra khỏi cửa thành, Sử Trường Đức sớm đã chuẩn bị tất cả hành lý, dẫn Vân Bôn và ba con ngựa khác đứng chờ ngoài thành.

Vân Thiên Hà giao phó vài câu rồi trực tiếp xoay người lên ngựa, đoàn người ngựa vội vã lên đường, biến mất sau màn tuyết trắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play