Đại đường ngoại viện, không ít người vây quanh cửa.
Một người mặc áo giáp. cùng với tên đại hán da thịt cường tráng đứng chắn trước cửa, trông như mấy thanh song sắt trấn thủ ở đấy ,tạo ra một loại uy hiếp, không người nào dám tới gần chỉ bảo trì khoảng cách nhất định.
Bên trong, là một gian phong rộng rãi, phía trước có một cái thạch đài cao trừng một trượng, bên dưới là bậc tam cấp, bên trên có một cái lư hương rất lớn, phía sau là bài vị của các vị tô tông Đồ gia, hương khói lượn lờ xung quanh tăng thêm vẻ uy nghiêm.
Bên dưới bàn thờ có để một chiếc bàn làm bằng gỗ đàn tử. chủ tọa hai bên để hai chiếc ghế, dọc theo đó là tấm thảm hồng trải dọc ra phía cửa, và hai hàng ghế xép song song đối diện vào nhau, giống như một địa phương bàn chuyện chính sự của gia tộc.
Trong phòng lúc này rất trống trải, chỉ có Vân Thiên Hà nét mặt lạnh như băng, đứng thẳng như cột trụ hiên ngang ở đó, đỡ lấy Vân nương bộ dạng vô cùng mệt mỏi, bộ dạng của Vân Thiên Hà vẫn giống như lúc chiến đấu với Đồ Chính Lâm, quần áo vẫn rách te tua, nhiều vết máu loang lổ. Sau lưng hắn có hai gã đại hán tráng kiện đứng canh chừng.
Vân nương trong long sợ hãi, không ngừng run rẩy, được Vân Thiên Hà ôm lấy bờ vai, nhưng cũng không mở miệng an ủi.
Nguyễn Ngọc Linh thấy Vân Thiên Hà nét mặt thản nhiên không chút sỡ hãi, phang phất như chưa từng có chuyện gì xay ra. trong lòng không khỏi tức giận, nghĩ thầm tiểu tử này chẵng lẽ không biết sợ ?
Vân Thiên Hà đã có đối sách, hắn đã nghĩ rất kĩ, cũng không cần phải sợ hãi, cứ với thái độ này đón tiếp phản ứng của Đồ gia.
Chỉ một lát sau, bên ngoài đã truyền đến một trận ầm ĩ, cánh cửa ngoại đường được mở ra, Đồ Chinh Minh hấp tấp chạy vào, vừa chạy vào cũng không kịp thở hỏi luôn:
-"Ngọc Linh, có chuyện gì xảy ra ?"
Nguyễn Ngọc Linh thây trượng phu không có chất vấn mẹ con Vân Thiên Hà mà hỏi nàng, có chút nghi hoặc, trả lời:
-"Lão gia, hai nha hoàn bên cạnh Vân nương đi bê trà ,chạy về thông báo Nhị lão gia bị giết, năm co quắp trong vũng máu, thiếp lập tức dẫn người tới Đông viện, thấy Nhị lão gia đang nằm trong vũng máu gần cây đại thụ, thiếp lập tức cho mời hai vị danh y đến chữa trị, sau đó dẫn người vào chỗ của Vân nương, thấy trên người Vân Thiên Hà cũng có máu, thiếp cho rằng chuyện này do bọn họ gây nên, bởi vậy bắt mẹ con hắn tới đây, chờ Lão gia xử lý !"
Nghe đến đó, Đồ Chính Minh tâm tư đảo ngược, trầm mặt hỏi:
-"Hai nha hoàn kia tận mắt chứng kiến ?"
Nguyễn Ngọc Linh nghe được chất vấn, quay người phân phó vị quản gia:
-"Ngươi đi đem hai nha hoàn đó đến đây, lão gia muốn hỏi ?"
Quản gia đáp ứng một tiếng, rất nhanh đem hai nha hoàn trở lại, nhưng mà hai nha hoàn thần sắc kinh hoảng, mặt trắng bệch, thân thể đang run rẩy không ngừng.
Đồ Chính Minh hỏi:
-"Các ngươi có thấy tận mắt Vân Thiên Hà hạ thủ với nhị lão gia không ?"
Hai nha hoàn lắc đầu, một nha hoàn mặc đồ màu lục lắp bắp mở miệng:
-"Lão gia.. chúng ta mang trà cho Vân phu nhân, chỉ thấy Nhị....nhị lão gia té trên mặt đất... còn... đổ rất nhiều máu..lúc ấy...!"
Nha hoàn kia càng nói càng gấp, càng nói càng lắp bắp, hai hàm răng không ngừng va đập, cuối cùng nước mắt tuôn ra như mưa.
-"Không cần phải vội, cứ từ từ bình tĩnh !"
Thấy nha hoàn càng ngày càng loạn, Đồ Chính Minh mở lời trấn an.
Nha hoàn còn lại trả lời:
-"Lúc ấy Nhị lão gia ngã vào vũng máu, Thiên Hà thiếu gia ở bên cạnh, Vân nương té xỉu, nô tỳ sợ, liền vội vàng hướng Linh phu nhân bẩm báo! "
Vân nương trong lòng quýnh lên, lo quá đến nỗi hôn mê bất tỉnh, Vân Thiên Hà liền đỡ lấy, đưa tới chiếc ghế bên cạnh đặt xuống.
Nguyễn Ngọc Linh định ngăn cản, nhưng thấy Đồ Chính Minh lắc đầu, mặc cho Vân Thiên Hà hai mẹ con ngồi xuống ghế, bên ngoài một nha hoàn bước vào đưa nước cho Vân nương uống, Vân nương tỉnh lại, đem sự tình từ đầu đến cuối kể lại với Đồ Chính Minh, nói xong lại tiếp tục khóc.
Thấy Vân nương không có chuyện gì, Vân Thiên Hà sắc mặt lạnh lùng, thanh âm bén nhọn nói:
-"Ngay ta được thả ra, đã từng phát thệ, sau này ai dám khi dễ mẹ ta, ta sẽ lấy đi tính mạng của kẻ đó ! "
Nói xong, hắn thấy sự khiếp sợ trên mặt Đồ Chính Minh va Nguyễn Ngọc Linh, lạnh lùng nói tiếp:
-"Nhị lão gia làm những chuyện không bằng loài cầm thú, hắn dám đe dọa đả thương lấy tính mạng của ta để ép buộc mẹ ta, muốn chiếm đoạt mẹ ta, những chuyện ta đã làm tuyệt đối không hối hận, cho dù cái mạng nhỏ này của ta hôm nay bỏ lại đây cũng vậy !"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ mọi người trong gian phong, cái lạnh chạy dọc sống lưng, không ngừng rét lạnh.
Mà mấy tên đại hán hộ vệ, có nhiệm vụ canh dữ Vân Thiên Hà, đều nhìn hắn với con mắt kính sợ.
Đồ Chính Minh đôi môi rung rung hồi lâu, cũng không biết nên nói cái gì, trong lòng không khỏi nổi sóng, trong lời nói của Vân Thiên Hà để lộ ra một số tin tức không tầm thường, chuyện này nếu xử lý không tốt, sẽ xảy ra xung đột giữa mẹ con Vân Thiên Hà và đồ gia, mà Đồ Chính Minh không mong muốn điều này xảy ra.
Nhưng mà Đồ Chính Lâm chính là võ sư, hắn thật không thể nào nghi ra Vân Thiên Hà dùng biện pháp gì, khiến cho một người hơn hẳn hắn một cảnh giới võ học vẫn bị thương như thường, hơn nữa con bị rất nặng.
Nhìn quần áo rách nát trên người Vân Thiên Hà, có thể nhận thấy chính là trải qua chiến đấu bị kình khí cắt xé, lại nghĩ tới Vân Thiên Hà tại sân luyện công kéo căng thiết thai cung với một trăm năm mươi cân cung lực, hơn nữa gần đây tu luyện thực lực tăng mạnh. Đồ Chính Minh tựa như chứng minh được một phỏng đoán đáng sợ, tâm tình trở nên cực kì phức tạp, không biết nói gì.
Nguyễn Ngọc Linh nhìn thật sâu vào Vân Thiên Hà, trong mắt hiện lên một tia lệ mang rồi biến mất, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này thê tử của Đồ Chính Lâm là Trương phu nhân và Vương phu nhân cũng đã chạy tới, vừa vào tới cửa, Trương phu nhân gào khóc vừa nói:
-"Minh lão gia, người phải làm chủ cho chúng ta, Chính lâm hắn bị hại thật thê thảm ,ô ô..."
Mà tiểu thiếp Vương phu nhân nhìn thấy Vân nương đang ngồi trên ghế, liền nhào tới muốn đánh Vân nương, nhưng mới vừa giơ tay lên đã bị Vân Thiên Hà tóm được hất ngược về sau lạnh giọng quát:
-"Cút ngay !"
Vương phu nhân địa vị được mọi người tôn sùng, lảo đảo té trên mặt đất ,được đà la khóc om sòm:
-"A, ta không muốn sống nữa, phản rồi, mẹ con tiện nhân này dám khi dễ người, mới rồi là lão gia, giờ lại đến ta, ô......".
-"Câm miệng !"
Vân Thiên Hà quát mạnh một tiếng, khiến cho Vương phu nhân sợ tới mức không dám mắng nữa.
Đồ Chính Minh lấy lại tinh thân, cảm thấy chuyện tình ngày càng tồi tệ, cảm thấy đau đầu, hướng ra ngoài ra lệnh:
-"Mau đem nàng ra ngoài !"
Mấy tên hộ vệ theo lệnh, kéo Vương phu nhân ra ngoài, vừa ra ngoài cửa tiếng khóc lóc mắng chửi lại vang lên om sòm
-"Xảy ra chuyện gì, tại sao lại tập trung ở đây, ai la hét ầm ĩ cút đi cho ta !"
Đúng lúc này, một thanh âm uy nghiêm mang theo sát khí từ cửa ngoài vang lên, chấn động màng nhĩ mọi người, tiếng ồn ào nhất thời im bặt, Vương phu nhân cũng không dám phát ra nửa tiếng, lộ ra vẻ thập phần an tĩnh.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLChỉ thấy Đồ Nguyên Khánh và thê tử đi tới, nhìn thấy Vân Thiên Hà vẻ mặt lạnh nhạt đang đứng trong phòng, quần áo trên người rách nát, Vân nương ơ bên cạnh không ngừng sụt sùi, Đồ Nguyên Khánh nhìn hai người Đồ Chính Minh và Nguyễn Ngọc Linh hỏi:
-"Chính Minh có chuyện gì xảy ra ?"
Đồ Chính Minh trong lòng có chút phức tạp, nhức đầu, không biết chuyện này nên xử lý như thế nào ,lúc này Đồ Nguyên Khánh đi ra ngoài trở về,liền đem mọi chuyện kể lại với Đồ Nguyên Khánh một lần.
Đồ Nguyên Khánh nghe xong, sắc mặt ngưng trọng nhìn Vân Thiên Hà một cái, nhưng không có vẻ trách cứ ý.
Mà vỗ một chưởng lên cái bàn bên cạnh Nguyễn Ngọc Linh, biến nó thành bụi phấn, nói:
-"Tên súc sinh kia, làm ra những chuyện nhục nhã này, chết cũng chưa hết tội !"
Phu nhân họ Ngư cau mày, quay mặt sang hỏi:
-"Vân nhi, Chính Lâm đã vũ nhục ngươi ? "
Vân nương lau đem nước mắt, gật đầu nói:
-" Phu nhân, Nhị gia đối với nô tỳ có ý đồ bất chính, muốn chiếm đoạt nô tỳ, nhưng bị Hà nhi bắt gặp, liền cùng nhị gia đấu đá, nhị gia muốn lấy đi tính mạng của Hà nhi ,nô tỳ xông tới bị đánh bất tỉnh, mọi chuyện sau này nô tỳ đều không biết "
Vừa nói, Vân nương quỳ đến trước mặt Đồ Nguyên Khánh cầu xin:
-" Cầu xin lão gia tra xét, nếu như Hà nhi bị trừng phạt, tất cả mọi chuyện đều do nô tỳ mà ra, không liên quan tới Hà nhi ! "
Vân Thiên Hà thấy Vân nương quỳ xuống câu tình, liền kéo Vân nương lên, hăn không tán thành mẫu thân của minh phải khúm núm quỳ lạy trước người khác, vô luận là nhân vật gì trong gia tộc, nếu có những hành động dâm loạn thối tha bỉ ổi đều căm thù đến tận xương tủy, nếu chiếu theo tính tình của Đồ Nguyên Tán, tuyệt đối sẽ giết Đồ Chính Lâm thanh lý môn hộ.
Mà Vân Thiên Hà ra tay với Đồ Chính Lâm vẫn trong chừng mực, không có trực tiệp hạ thủ, chính là muốn đem một đao cuối cùng này cho Đồ Nguyên Tán xử lí, nhưng trong lòng hắn cũng không muốn cung Đồ gia quyết liệt.
Nghĩ đến chuyện Vân Thiên Hà và Đồ Chính Lâm chiến đấu, lông mày Đồ Nguyên Khánh nhíu lại, trầm ngâm một hồi nói:
-"Chính Lâm mặc dù không nên thân, nhưng dù sao cũng là sơ cấp võ sư, mà Hà nhi chỉ mới bước vào võ đường chưa được nửa tháng, làm sao có thể đánh trọng thương Chính Lâm được, điều này là không thể ! "
Nghe được Đồ Nguyên Khánh chất vấn, Đồ Chính Minh lúc này lập tức nói nhỏ bên tai Đồ Nguyên Khánh điều gì đó.
Đồ Nguyên Khánh mấy ngày nay mỗi ngày đều ra ngoài bôn ba, cũng không có chú ý đến mọi chuyện trong phủ, giờ phút này mới nghe được thần sắc có chút ngưng trọng, và cũng có thêm một trận kích động, cho nên trầm giọng nói:
- "Chuyện này thật không? "
Đồ Chính Minh gật đầu, nói nhỏ vài câu.
Đồ Nguyên Khánh hiển nhiên là con người quyết đoán, vung tay lên, phóng ra một đạo " kình khí " đem cửa ngoại đường mở ra, bước ra trước mọi người nói:
-"Các ngươi nghe rõ cho ta, Đồ Chính Lâm làm nhiều chuyện bại hoại xấu xa, là nỗi nhục nhã của Đồ gia, từ hôm nay trở đi không cho phép bất luận kẻ nào có mặt ở đây tiếp lộ chuyện này ra ngoài, bắt được xử tử, đợi đại ca ta trở về từ đất tổ trở về mơi có quyết định rõ ràng, nghe rõ chưa ? "
Câu nói sau cùng bao hàm sát khí mãnh liệt, khiến cho tất cả mọi người bị chấn động, rối rít gật đầu.
Đồ Nguyên Khánh gật đầu, hướng Đồ Chính Minh nói:
-"Chính Minh, chuyện này ngươi đi an bài, không được để người khác tiết lộ lung tung chuyện này ra ngoài, tại võ đường càng ít người biết càng tốt! "
Vừa nói, hắn vỗ nhẹ nhẹ lên vai của Đồ Chính Minh, đưa mắt ra hiệu.
Đồ Chính Minh hiểu được, ăn ý gật đầu ,hắn biết không có ai biết được chuyện này với toan tính gì.
Nguyên soái phu nhân họ Ngư lúc này kéo tay Vân nương, nói:
-" Tiểu Vân nhi, đi theo trở về phòng trò chuyện, lâu lắm rồi chúng ta không có tâm sự rồi!"
Vân nương nhìn Đồ Nguyên Khánh một cái,được sự đồng ý, liền đi theo phu nhân họ Ngư ra cửa.
Đồ Nguyên Khánh lúc này quét mắt vài lần, đối với những người chung quanh nói:
- "Tất cả mọi người đi ra ngoài đi, Thiên Hà lưu lại! "
Đồ Chính Minh kéo tay Nguyễn Ngọc Linh đi ra ngoài, rồi đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại có Đồ Nguyên Khánh cùng Vân Thiên Hà hai người.
-"Nói đi, ngươi làm thế nào đem Chính Lâm đánh cho thành trọng thương,thiếu chút nữa mất đi tính mạng ! "
Đồ Nguyên Khánh lấy cái ghế phía sau khi ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi.
Song, Vân Thiên Hà chỉ nói một câu nói,sẽ làm cho Đồ Nguyên Khánh cả kinh lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên.