Xuân Vũ Lâu là một thanh lâu đẳng cấp tương đối cao tại Kinh Thành, bất quá nữ tử ở đây đại bộ phận đều là cá chép, chỉ có mấy người đặc biệt coi như là cá vàng.
Bởi vì cá vàng chỉ có thể nhìn thưởng thức, nhưng cá chép lại có thể ăn.
Nói cách khác, nữ tử Xuân Vũ Lâu có làm sinh ý da thịt, chỉ có cá biệt mấy người đứng đầu bảng thanh quan nhân là không, thế nhưng các nàng chung quy vẫn phải mở rộng của đãi khách, vì vậy nếu so sánh với Thịnh Tuyết Lâu hay Tụ Hương Lâu, hoàn toàn không phải là một đẳng cấp.
Trong lòng Đỗ Chi Lương còn có chút bất an, trong lòng thủy chung đắn đo suy nghĩ, liệu phong thư này có thực sự giúp hắn thuận lợi lấy lại chứng từ và yêu bội hay không? Mang theo một phần tâm tình phức tạp như vậy, Đỗ Chi Lương đã tới Xuân Vũ Lâu.
Trước cửa Xuân Vũ Lâu đã sớm có người đứng chờ đợi, thấy Đỗ Chi Lương đi tới, một vị nương nương khang khang trên người dày đặc mùi son phấn, vẻ mặt tiện cách, nở nụ cười õng ẹo tiến lên:
- Yêu, Đỗ thiếu gia, nghĩ không ra sẽ trở lại nhanh như vậy nha. Cam Nhu cô nương nhà chúng ta thực sự có phúc phận!
- Ta muốn gặp lão bản các ngươi, mau dẫn bản thiếu gia đi!
Đỗ Chi Lương mặc kệ tên bán nam bán nữ này, liền bước vào trong cửa.
-Tốt!
Gã bán nam bán nữ chạy lên, khi dẫn Đỗ Chi Lương vào trong, liền từ hông đại sảng đi ra ngoài hậu viện, chỉ thấy trước hậu viện có mấy tên hán tử thô mãnh canh gác, giống như mấy tôn thiết tháp, tạo ra cảm giác uy hiếp rất lớn.
Tới trước cửa một gia chủ ốc, gã bán nam bán nữ mới bước lên gõ cửa nói:
- Lão bản, Đỗ thiếu gia đến!
- Để hắn vào đi!
Trong phòng truyền ra thanh âm nữ nhân, phảng phất như chứa một thứ gì đó mê hoặc ám chỉ cường liệt, Đỗ Chi Lương nghe vậy, trong lòng vừa động, lấy lại bình tĩnh rồi bước vào trong phòng.
Lúc vào phòng, chỉ thấy xuân ý lượn lờ, một cỗ hương khí dày đặc xông vào mũi, có thể làm người ta mê say. Đỗ Chi Lương nuốt khan vài cái, đi đến ngoại thính, nơi này có hai thị nữ tiếu kiều mị thái đứng chờ, con mắt hút hồn trực tiếp nhìn chằm chằm vào Đỗ Chi Lương, phảng phất như muốn câu đi hồn phách.
Thần sắc Đỗ Chi Lương căng thẳng, biết lão bản kia sẽ không đi ra ngoài gặp hắn, liền đứng tại ngoại thính nói:
- Lão bản, mười vạn lượng kia tại hạ chưa thu đủ, bất quá người khác dặn tại hạ mang tới một phong thư, nói lão bản xem qua phong thư này, chắc chắn sẽ mang chứng từ và yêu bội trả lại!
- Bình nhi, mau mang thư tới!
Trong nội sảnh vang lên thanh âm nữ nhân, một người thị nữ tại tiền thính lập tức tiến lên tiếp nhận phong thư từ trong tay Đỗ Chi Lương, rồi lập tức tiến vào trong.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Chờ đợi một lúc tương đối lâu, trong phòng vẫn chưa hề truyền tới bất cứ động tĩnh gì, lúc này trái tim Đỗ Chi Lương đã sắp nhảy lên tới tận cổ họng rồi, lúc này mới nghe thanh âm nữ nhân có chút kinh ngạc hỏi:
- Đỗ công tử, xin hỏi phong thư này là ai giao cho ngươi?
- Việc này, sợ là không tiện nói cho biết, xin lão bản thứ lỗi!
Đỗ Chi Lương hơi chút do dự, vẫn không nói ra Vân Thiên Hà.
Nữ nhân trong phòng kia cũng không lên tiếng hỏi tiếp, chỉ thản nhiên nói:
- Bình nhi, lấy chứng từ và yêu bội trả lại cho Đỗ công tử đi!
Đỗ Chi Lương vừa nghe, kinh ngạc mở lớn miệng, nửa ngày cũng không đóng lại được, thẳng cho tới tận khi Bình nhi giao tới tận tay chứng từ và yêu bội cho hắn, hắn vẫn còn đang sững sờ, trong lòng khiếp sợ không cách nào hình dung, Thiên Hà huynh đệ thực đúng là thần nhân, chỉ dùng một phong thư là có thể giải quyết vấn đề.
- Đỗ công tử, mời người rời đi, xin thứ cho bản phường không chiêu đãi!
Thanh âm nữ nhân nói xong, Bình nhi liền đi tới bên cạnh:
- Công tử, xin mời!
Lúc này Đỗ Chi Lương mới hồi phục lại tinh thần, lúc ra cửa, liền lấy chúng từ hung hăng xé thành từng mảnh nhỏ, thậm chí ném xuống đất còn giẫm lên vài cái, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, phảng phất giống như được giải quyết, nhanh chóng rời khỏi Xuân Vũ Lâu.
Nhưng mà vào lúc này, trong phòng, thanh âm nữ nhân lại một lần nữa truyền ra, thanh âm có vẻ mang theo suy nghĩ, nói:
- Bình nhi, hỏa tốc đi mời Lộ tiên sinh đến!
Qua ước chừng nửa canh giờ, chỉ thấy Bình nhi dẫn theo một vị trung niên nhân mặc thanh y, lưng mặc áo choàng, nhìn có vẻ đạm nhiên ổn trọng, bước nhanh tới, trực tiếp vào tận phòng trong.
Trong phòng, xuân trướng phấn xa, trang sức bố trí có chút tối, chỉ thấy một vị nữ nhân mặc lụa mỏng màu xanh, vóc người gợi cảm xinh đẹp, từ trong trướng bồng ngát hương thơm đi ra, phiêu phiêu đi tới trước bàn ngồi xuống, mặt không chút biểu tình nhìn Lộ tiên sinh ngay bên cạnh, phất tay ý bảo thị nữa lui ra, lúc này mới lấy một phong thư giao cho Lộ tiên sinh.
Lộ tiên nhân tiếp nhận bức thư, vừa mới mở ra nhìn, sắc mặt không khỏi hơi đổi, chỉ thấy trên thư viết:
"Lão câu thảo điểm, dục thiết hoàng đại gia đích thịt khô, thu quả chín, khá nhập bụng phủ?"
- Bức thư này là người nào đưa tới?
Lộ tiên sinh bình tình lại, dẹp nỗi khiếp sợ trong lòng, mở miệng thản nhiên hỏi. Nữ nhân khẽ mở miệng xinh yếu ớt nói:
- Tiên sinh, bức thư này là ai đưa tới, có dụng ý gì đã không còn quan trọng, then chốt chính là bức thư đã để lộ ra vị trí bí mật then chốt của Địa Môn, đây cũng là cơ hội tốt trời ban cho chúng ta!
Lộ tiên sinh trầm tư nửa ngày, nói:
- Vậy Giang thị ủy thác chúng ta làm chuyện đó giúp hắn, ngươi định xử trí như thế nào?
Khẩu khí nữ nhân coi thường nói:
- Muốn Hoàng Môn kéo dài ngàn năm, tuy rằng yếu thế trước Địa Môn, sao lại vì một Giang thị nho nhỏ này mà hết sức lấy lòng, ngược lại có thể bại lộ chính mình, bất quá bản phương lại cho Hoàng Môn chúng ta một cánh tay mới, Giang thị kia, lần này thất bại trong chuyện Tây quân, không còn giá trị gì nữa rồi, tạm thời lá mặt lá trái với bọn chúng, xem bọn chúng còn có năng lực gì, nếu không được, vậy thì đãnh bỏ qua mà thôi!
- Ưhm, thế cục hiện nay đối với chúng ta rất nguy hiểm, xác thực cần một cánh tay trợ giúp mạnh mẽ, Giang Ngọc Tề kia tuy là nhân tài khó kiếm, thế nhung Giang thị văn kém nội các, võ không phải Quân Suất, xác thực có chút yếu, đáng tiếc, thực vô vị a!
Lộ tiên sinh gật đầu nói. Nữ nhân nói:
- Tên tôn tử Đỗ tướng ngu ngốc, lần này đã mang tới cho chúng ta một cơ hội tốt tới như vậy, ngay cả không đạt được một mục đích nho nhỏ của bản phương, cũng coi như đưa tới chút tác dụng, mời tiên sinh tới, chính là muốn thương thảo làm sao lợi dụng bố trí Địa Môn, giúp Hoàng Môn chúng ta gỡ lại một ván!
Buổi chiều, Vân Thiên Hà ở sân luyện công hậu viên đánh một bộ Hàn Tinh Ngọc Cốt, khi hoàn thành biến hóa thứ mười một trong hai thức đầu tiên, bỗng nhiên nghe được tiếng chim ưng kêu, liền ngừng lại.
Đưa tay lên, chỉ thấy Vân Tường từ trên không trung hạ xuống.
Vuốt lông chim một hồi, nhìn vào đôi mắt sắn bén của vân Tường, từ trong mắt nhận được một ít tin tức đơn giản, liền phát ra một chút tinh linh chi khí thưởng cho nó, Vân Tường lập tức vui mừng không gì sánh được dùng lông chim màu tuyết trắng mềm mại không gì sánh được cọ cọ vào mặt Vân Thiên Hà. Sau khi Vân Thiên Hà nhấc tay liền bay lên. trên không trung xoay vòng một hồi, phát ra vài tiếng kêu nhẹ, chớp mắt đã bay vào bầu trời cao vời vợi.
Vân Thiên Hà nhìn điểm đen trên bầu trời cao, quay đầu đột nhiên cười lạnh một tiếng nói:
- Người ngốc có ngốc phúc, tên ngu xuẩn này ngược lại có chỗ tốt của ngu xuẩn. Đái Kiều Liễn, lần này không cần bản thiếu gia đi tìm ngươi ngươi cũng sẽ mang phê chuẩn tới tận cửa cho lão tử!
Cũng không tiếp tục luyện công, Vân Thiên Hà gọi Sử Trường Đức lại nói:
- A Lai, một lúc nữa ngươi đi nghênh đón người phủ quốc công, hãy nói thân thể ta đột nhiên có chút không khỏe, buổi trưa ăn phải thứ không sạch sẽ gì đó, bị đau bụng, không tiện đi nghênh đón bọn họ, dẫn bọn họ tới phòng khách chờ, thuận tiện để Đồ Bát đi ra ngoài kiếm một ít luôn trở về!
Sử Trường Đức không rõ kiếm lươn về làm gì, nhưng không hỏi nhiều, lập tức lên tiếng trả lời rồi ra cửa.
Quang Vinh quốc công phủ.
- Ngươi nói cái gì, hắn chỉ cho ngươi một phong thư bảo mang tới, ngươi liền lấy được chứng từ và yêu bội trở về?
Lúc này vẻ mặt Đái Kiền Liễn vô cùng khiếp sợ, cũng không thể ngồi yên, mạnh mẽ từ trên ghế nhảy dựng lên, không thể tin tưởng được trừng mắt nhìn Đỗ Chi Lương.
Thần sắc Đỗ Chi Lương có chút sùng bái nói:
- Đúng vậy, Thiên Hà huynh thực sự là thần nhân, tiểu đệ đối với hắn vô cùng kính ngưỡng, có thể nói như nước sông nghìn dặm, thao thao bất tuyệt a!
Nói xong, Đỗ Chi Lương không quên từ trong lòng lấy ra một tấm ngân phiếu để trên bàn, đẩy tới trước mặt Đái Kiều Liễn nói:
- Tiểu công gia, số tiền này liền trả nguyên lại cho ngươi rồi, bất quá đối với hành động phóng khoáng tương trợ của tiểu công gia, tiểu đệ vô cùng cảm kích!
Đái Kiều Liễn lúc này đỏ bừng mặt, nhìn cũng không nhìn tấm ngân phiếu kia. phảng phất như đó là một mặt kính chiếu yêu, không muốn đưa tay thu hồi, tại lúc Đỗ Chi Lương còn không chú ý, mạnh mẽ quay sang nháy mắt với vị quản sự đứng bên cạnh, quản sự hơi hơi sửng sốt, nhanh chóng hội ý, liền đi ra cửa.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, lúc này vị quản sự kia liền chạy vào trong nói:
- Thiếu gia, nội vụ phủ Vương quản gia có việc cầu kiến!
- A, mau mời vào!
Đái Kiều Liễn liếc mắt nhìn Đỗ Chi Lương nói.
Chỉ chốt lát sau, chỉ thấy vị quản sự kia đã dẫn theo một trung niên nhân ước chừng bốn mươi tuổi, thân thể có chút mập mạp, ăn mặc quý phái tiến vào. Đái Kiều Liễn mời hắn ngồi uống, vị Vương quản sự này liếc mắt nhìn Đái Kiều Liễn, nói:
- Tiểu công gia, lần trước có việc đi qua quý phủ, cùng với tiểu công gia uống nhiều mấy chén, đã để rơi thứ đó tại quý phủ, hôm nay đặc biệt tới đây tìm lại, còn xin tiểu công gia tương trợ!
Đái Kiều Liễn nói:
- A, không biết Vương quản sự bỏ quên cái gì?
- Đó là một tờ giấy phê chuẩn ta định mang tới Bắc Hầu Phủ, thế nhưng ngày hôm đó ăn uống chút rượu liền bỏ chuyện này ra khỏi đầu, hôm nay tổng quản đại nhân hỏi, ta mới nhớ đến, cố ý tới của tìm lại, còn xin tiểu công gia thông cảm nhiều hơn!
Đái Kiều Liễn nói.
- Ta còn tưởng là chuyện gì, ngày hôm qua Vương quản sự bỏ quên tại phủ, hôm nay ta còn đang định mang tới, không nghĩ tới Vương quản sự đã tới rồi!
Nói xong, Đái Kiều Liễn trừng mắt nhìn hạ nhân nói:
- Ngươi đi vào trong phòng của ta lấy vật bị rơi của Vương quản sự mang tới đây!
Vị quản gia kia liền gật đầu ra khỏi cửa.
Đỗ Chi Lương thấy Đái Kiều Liễn có khách, không muốn nán lại nhiều, liền đứng dậy ôm quyền nói:
- Tiểu công gia, việc hôm nay cuối cùng cũng thuận lợi giải quyết rồi, chỉ là hôm qua tiểu đệ không về, chỉ bằng xin đi trước, cáo từ!
- Đỗ huynh chậm đã!
Đái Kiều Liễn vừa thấy liền vội vàng gọi lại nói:
- Đỗ huynh hồi phủ, tiện đường qua Bắc Hầu Phủ, không bằng ta cùng với Đỗ huynh cùng đi Bắc Hầu Phủ, thứ nhất giúp Vương quản sự mang phê chuẩn tới cho Thiên Hà huynh, thứ hai cũng muốn nói chuyện với hắn, thứ ba Thiên Hà huynh đã giúp ngươi chuyện lớn như vậy, theo lý nên đăng môn nói lời cảm tạ mới đúng!
Đỗ Chi Lương nghe nói. ngẫm lại cũng đúng, vì vậy liền gật đầu đáp ứng, đợi vị quản gia Quốc công phủ giao một cái túi nho nhỏ cho Vương quản sự, liền cùng với Đái Kiều Liễn, ba người đồng thời đi về phía Bắc Hầu Phủ.