Lúc Tô Tuyết bước lên đài cao, đôi mắt đẹp thỉnh thoảng lướt qua dừng lại trên người Vân Thiên Hà.

Quan sát gần gũi, càng làm cho nàng cảm thấy hiếu kỳ, người này rốt cuộc là dạng người như thế nào, vì sao lại mang tới cho nàng một loại cảm giác kỳ quái, hắn và thế giới này có chút không hợp với nhau.

Thế nhưng tiếp tục nhìn hắn vài lần, lại phát hiện ra hắn căn bản chưa từng liếc mắt chân chính nhìn chính mình một lần, cho dù nhãn thần có liếc mắt về phía nàng, thế nhưng nhãn thần đạm mạc này, biểu tình lạnh lùng lại làm cho trong ánh mắt nữ tử mang theo một chút uất nộ, tâm tình hắn thực sự là như vậy, hay là giả vờ, nếu như thực sự giả vờ mà nói, hừ hừ, nhìn bản tiểu thư sẽ thu thập ngươi như thế nào.

Tâm tình lúc này của Vân Thiên Hà, xác thực là một mảnh không minh, lần trước khi nhìn thấy Kinh Thành đệ nhất tài nữ Túc Dao, hắn đã lĩnh giáo một lần lực sát thương cường đại và mị lực khủng khiếp mà vị mỹ nữ đứng đầu bảng các nơi phong nguyệt này bày ra, trong lòng hắn từ đầu cho tới bây giờ vẫn luôn luôn bảo trì sự cảnh giác đối với người được gọi là Giang Nam đệ nhất mỹ nữ, Tô Tuyết tiểu thư này.

Khi tiếp cận gần, luôn luôn có một loại trực giác cổ quái, nữ tử này, tuy rằng dung mạo và khí chất khác xa so với Túc Dao, thế nhưng hai nàng lại có một chỗ tương đối giống nhau, đó chính là bản chất hai nàng, hai nàng hẳn là cùng một loại người, đều mang theo khí tức làm người khác không thể phỏng đoán được có thể mang tới cho hắn cảm giác nguy cơ bản năng và cảnh giác đối với nữ nhân.

Từ khi tu luyện Vô Lượng Tinh Kinh thành công giai đoạn thứ nhất, Vân Thiên Hà còn chưa tỉ mỉ thể hội tầng tinh kinh thứ nhất mang tới cho mình những biến hóa như thế nào.

Thế nhưng vào lúc này, tại lúc Tô Tuyết bước lên trên đài cao, hắn chỉ liếc mắt nhìn nàng một chút, liền cảm giác được tinh kinh tạo cho hắn biến hóa, không chỉ là cảnh giới tu vi có bước thăng hoa, hơn nữa ngay cà tâm tình cũng thăng hoa, chỉ cần hắn vận dụng Thần Ý Quyết kết hợp với loại tâm tình thăng hoa này, nhìn lại Tô Tuyết một lần nữa, cư nhiên phát hiện ra, nàng bất quá chỉ là một cụ hồng phấn khô lâu mà thôi.

Vì vậy, mới có nhãn thần đạm mạc và biểu tình lãnh đạm mà Tô Tuyết nhìn thấy kia, tin tưởng bất cứ kẻ nào khi nhìn thấy một bộ xương khô, đều sẽ không có biêu tình gì phong phú.

Nếu như trong lòng đã biết nữ tử này và Túc Dao có thể là cùng một loại người, như vậy Vân Thiên Hà cũng không còn muốn đi nghiên cứu tâm tình, nữ tử này cố ý thông qua ném tú cầu để dẫn chính mình tơi nơi này, tất nhiên là có mục đích nào đó, mặc kệ nàng xuất phát từ mục đích gì, cẩn thận ứng phó là được.

Đúng lúc này, vị tổng quản kia cao giọng tuyên bố nghi thức yết thải chính thức bắt đầu, liền thấy hai tỳ nữ bưng hai chiếc chậu mạ vàng bước tới, phân biệt đứng trước mặt hai người.

Chỉ thấy Tô Tuyết đưa đôi ngọc thủ nhỏ bé trắng trẻo vào trong chậu nước, hơi rửa qua bàn tay một chút, rồi nhanh chóng cầm lấy một chiếc khăn mặt mềm mại lau khô.

Vân Thiên Hà nhìn cảnh này, liền học tập theo, nhưng khi đưa tay vào trong chậu nước rủa rày lại làm cho bọt nước bắn ra bốn phía, một ít thư sinh tài tử bên dưới nhìn thấy hình ảnh này đều nhíu mày lại, thầm mắng mãng phu.

Sau khi lau khô, hai vị tỳ nữ liếc mắt ngắm nhìn Vân Thiên Hà thật nhanh, cười duyên rời đi, tiếp theo Tô Tuyết đi tới chính giữa đài cao, đứng trước một mặt chiếc bàn dài, dùng nhãn thần đánh sang ra hiệu cho Vân Thiên Hà.

Vân Thiên Hà cũng bước tới, đi tới trung ương đài caom dừng lại tại một đầu khác, đưa tay nắm lấy một góc mảnh vải màu hồng, còn không chờ Tô Tuyết có động tác gì, liền mạnh mẽ lôi kéo, có vẻ mười phần thô bạo, một điểm văn nhã cũng không có, liền nghe thấy bên người liên tục vang lên tiếng hừ nhẹ, mắng to hắn phá hủy phong cảnh, đường đột giai nhân, đã khinh bỉ hắn tới cực điểm, nhưng cũng ước ao đố kỵ hắn tới đỏ mắt, bởi vì rất nhiều người nhìn thấy Tô Tuyết tại thời điểm đó trong nháy mắt bày ra mót cỗ mỵ lực khác thường vô cùng mê người, nàng dĩ nhiên liếc mắt quét ngang nhìn Vân Thiên Hà, nhãn thần này quả thực muốn lấy cái mạng già, cũng như ngừng lại trong lòng rất nhiều người, thật khó có thể bình tĩnh lại được. Khi lật mảnh vải màu hồng che khay gỗ ra, chỉ thấy trên khay gỗ có một chiếc gậy ngọc chế tác mười phần tinh xảo, Vân Thiên Hà nghĩ thầm, thoạt nhìn tình hình hiện tại, hẳn là giống như kiếp trước, cắt băng khánh thành cửa hàng hay gì đó, chỉ là chiếc gậy ngọc này hẳn là chỉ dùng để lật mảnh vải đỏ bao phủ trên bảng hiệu kia. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Bất quá lúc này, Tô Tuyết đột nhiên đoạt trước, bàn tay nhỏ bé xinh đẹp cầm gậy ngọc, sau đó dùng đôi mắt đẹp đen nhánh lần thứ hai quét ngang liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, liền xoay người, phiêu phiêu đi xuống cửa lớn, nhãn thần ra hiệu ý bảo hắn cùng theo.

Vân Thiên Hà thấy chỉ có một cây gậy ngọc, nếu như đã bị Tô Tuyết cầm trước, cũng lười để ý tới một bước nghi lễ cuối cùng này, liền chuyển bị bước xuống đài.

Nhưng vừa mới đi được vài bước, vị tổng quán kia cười cười đi tới trước mặt Vân Thiên Hà nói:

- Vị công tử này, nghi thức yết thải cuối cùng này, còn cần ngươi và Tô Tuyết tiểu thư cùng nhau hoàn thành, công tử có thể cầm lấy một đầu gậy ngọc, đương nhiên cũng có thể cầm lấy bàn tay Tô Tuyết tiểu thư...

Lời này vừa nói ra, nhất thời bên dưới ồ lên xôn xao, rất nhiều người thanh niên nghe được Vân Thiên Hà cư nhiên có thể chiếm được tiện nghi, cầm ngọc thủ tuyết trắng kia, ngọc thủ mềm mại trơn nhẵn, vô cùng căm giận bất bình, thậm chí có người hung hăng giậm chân, bầu không khí lại một lần nữa rối loạn, nếu như không có người ngăn, sợ là đã sớm có người nhảy lên đài cao phát động khiêu chiến đối với Vân Thiên Hà.

Vân Thiên Hà cũng không bối rối, nghe xong lời này, liền đi tới trước cửa lớn, hắn so với Tô Tuyết cao hơn hai cái đầu, khi đứng chung một chỗ, Tô Tuyết có chút cảm giác như chim nhỏ nép vào người, lúc này trong đôi mắt đẹp hơi hiện ra một tia ngượng ngùng, Vân Thiên Hà đứng rất gần nàng, có thể nghe được tiếng tim nàng đập càng lúc càng nhanh hơn.

Đột nhiên Vân Thiên Hà ngay lúc Tô Tuyết cầm gậy ngọc nâng lên, mạnh mẽ cầm ngọc thủ xinh đẹp của nàng, mạnh mẽ nâng lên, Tô Tuyết có chút kinh hoảng, kinh hô một tiếng, cảm giác ngọc thủ của chính mình giống như bị một chiếc kìm sắt đầy lực lượng kẹp chắc, tại thời điểm nàng còn chưa hồi phục lại tinh thần, Vân Thiên Hà đã kéo theo nàng, nhanh chóng đưa lên cao gẩy mảnh vải hồng bao phủ trên tấm biển hiệu.

Mà ngọc thủ trắng mịn mềm mại, truyền tới cảm giác giống như điện kích, cũng làm cho trong lòng Vân Thiên Hà vừa động lập tức thả bàn tay nàng ra, gậy ngọc kia vẫn còn nắm chắc trong tay nàng.

Lúc tấm vải màu hồng được kéo ra, chỉ thấy một mặt tấm biển có viết ba chữ lớn cứng cáp.

"Thịnh Tuyết Lâu"

Lúc này tiếng pháo lần thứ hai vang lên, thế nhưng bên dưới đã vô cùng náo động tiếng chửi ầm ĩ vang lên không dứt, đều chỉ trích Vân Thiên Hà là thô man mãng phu, không hiểu gì là thương hoa tiếc ngọc, thế nhưng trong tiếng la mắng ồn ã này, rất nhiều người có thể cảm nhận được rõ ràng vị đạo ê ẩm, chua chua.

Yết thải qua đi, Thịnh Tuyết Lâu cũng đã đến lúc mở cửa đón khách, mấy nữ tử xinh đẹp đã bước vào trong danh lâu, Tô Tuyết thì đi tới giữa sân hơi khom lưng hướng về phía mọi người tạ ơn một tiếng, cuối cùng đôi mắt đẹp một lần nữa trừng mắt liếc nhìn Vân Thiên Hà, liền nhẹ nhân phiêu phiêu bước đi, nhanh chóng quay về.

Đám người bên dưới đã sớm bị khiêu khích tới dục hỏa sôi trào, gào khóc kêu gọi không ngừng, ngay lúc tổng quán tuyên bố Thịnh Tuyết Lâu chính thức tiếp khách, mỗi một người giống như đầu lang đực, điên cuồng dùng mãnh tiến vào Thịnh Tuyết Lâu, thiếu chút nữa phá hỏng cửa lớn.

Vị tông quản hí mắt nhìn thấy cảnh khách hàng hóa bạo, đoàn người phía sau nối tiếp phía trước dũng mãnh tiến vào, cười đến mức không khép miệng lại được.

Mà Vân Thiên Hà đứng bên cạnh hắn ngược lại cũng không nóng lòng nhấc chân, đột nhiên mở miệng hỏi một câu.

- Lão bản, có thể nhập cổ (góp cổ phần) không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play