một câu nhẹ nhàng như vậy làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi. A Đoàn nhìn qua cả đám người, kinh ngạc, sợ hãi, đờ đẫn, trạng thái gì cũng có, tất cả mọi người đều choáng váng. Đỉnh đầu bị đè xuống, nghiêng đầu sang nhìn lại, là Hứa Tiêu Nhiên. Hứa Tiêu Nhiên bất đắc dĩ nhìn A Đoàn, đưa tay xoa đỉnh đầu nàng.
nói nhiều như vậy vẫn không khuyên được muội.
A Đoàn cảm thấy hơi áy náy, Đại ca chỉ là vì muốn tốt cho mình, nhưng mà cảm giác thoải mái lại nhiều hơn. Đúng vậy, thoải mái. nói ra rồi, phiền muộn trong lòng mình cả ngày hôm nay giống như đã lập tức biến mất, không hối hận chút nào khi thẳng thắn nói chuyện này ra.
không nói, sẽ hối hận.
“Phụ thân ta, người thật sự đã giết người sao?”
Người có phản ứng đầu tiên là Hứa Tâm Dao từ đầu đến cuối vẫn quỳ mà không lên tiếng. Hứa Tâm Dao vẫn luôn quỳ phía sau A Đoàn, A Đoàn xoay người nhìn lại, không biết nàng ta đã quỳ bao lâu, mặt đã trắng bệch, nhưng mà cũng không đau lòng, tức giận mà chỉ vô cùng bình tĩnh. Nếu như không phải âm cuối hơi run rẩy, A Đoàn cũng thật sự nghĩ rằng nàng ta không để ý chút nào.
“không phải hắn trực tiếp giết người.”
hắn không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì hắn mà chết (1). Chưa nói hết lời Hứa Tâm Dao đã hiểu. Hơi mờ mịt gật gật đầu, trong mắt là hoảng hốt, con ngươi đen nhánh tĩnh lặng như một hồ nước sâu, không nhìn thấy chút ánh sáng nào. Nhíu mày đặt ánh mắt trên người A Đoàn, lẳng lặng nhìn nàng mộtlúc lâu, sau đó cúi đầu, không nói được lời nào.
(1) Câu gốc là Ta không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết. Câu này xuất hiện từ một điển cố. Vào thời Tấn Trung Tông, trọng thần trong triều là Vương Đôn khởi binh làm loạn, kỳ huynh (anhhọ) Vương Đạo và cả gia tộc bị dính líu, ở ngoài cung chờ tội. Chu Bá Nhân vào cung, Vương Đạo xin giải thích nhưng Chu Bá Nhân không để ý. Tích cực nói với hoàng đế là Vương Đạo có tội, nhưng cũng dâng sớ xin tội cho Vương Đạo. Vương Đạo không biết nên ghi hận trong lòng. Sau này Vương Đôn nắm quyền to, hỏi thăm Vương Đạo có muốn giết Chu Bá Nhân hay không, Vương Đạo không nói gì, rốt cuộc khiến Chu Bá Nhân bị giết. Sau đó Vương Đạo tìm được tấu chương trước kia của Chu Bá Nhân trong kho, mới bừng tỉnh hiểu ra, khóc lóc nức nở: “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết, trong tăm tối, chỉ có bằng hữu tốt này.”
Sống lưng vốn dĩ đang thẳng tắp dần hạ xuống, cuối cùng gần như là ngồi bệt xuống dưới đất.
A Đoàn im lặng nhìn Hứa Tâm Dao, không biết nên nói gì bây giờ, xin lỗi? không hề có lỗi, những gì mình nói đều là sự thật, nhưng bộ dáng không nói không làm loạn của nàng ta, thật sự làm cho người khác không đành lòng. Mím môi vừa định nói gì đó, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của Đại ca và Nhị ca “Phụ thân, người muốn làm cái gì vậy?!”
Lập tức xoay người nhìn lại, hai người đều đứng lên, mỗi người một bên kéo Đại lão gia.
Ngẩng đầu lên, đập vào mắt là đôi mắt hiện đầy tơ máu của Đại lão gia cùng… tay phải đang giơ lên cao. Hứa Tiêu Nhiên túm lấy tay phải Đại lão gia, mày nhíu chặt, một nửa bất đắc dĩ một nửa thỏa hiệp “Phụ thân, người giận đến lú lẫn rồi, người mau trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi.” Lại vì nhị phòng mà muốn ra tay đánh tiểu muội, đây gọi là gì đây?
A Đoàn cau mày khoog thể tin nhìn Đại lão gia, đây có phải phụ thân ta không? Chậm rãi từ dưới đất đứng lên, hơi hơi ngửa đầu nhìn thẳng vào Đại lão gia đang vô cùng tức giận, ý muốn tìm lại bộ dáng người cha hiền lành từ khuôn mặt đang đỏ bừng vì tức giận. trên trán hiện rõ gân xanh, cho dù tay bị túm lấy cũng vẫn không ngừng muốn thoát ra vung tay đánh…
Tay để trong ống tay áo nắm thành nắm đấm, gương mặt lạnh lùng, đôi môi không có một chút máu nào.
“Phụ thân, bây giờ người đang muốn đánh con sao?”
Hứa Tiêu Nhiên thừa nhận, mặc dù Hứa Triệt Minh còn nhỏ tuổi, nhưng hai người cùng nhau lôi kéo Đại lão gia làm Đại lão gia không giãy ra được. Lúc này nghe được câu hỏi của A Đoàn, lại càng tức giận hơn nữa “Ta chính là muốn đánh ngươi! Đó là nhị thúc cả ngươi, vậy mà ngươi có thể bịa đặt nói ra những lời như vậy! Có phải ngươi ước gì nhị thúc ngươi có thể chết đi ngay bây giờ hay không?!”
“hắn là nhị thúc của ngươi!”
Lại gầm nhẹ với Hứa Tiêu Nhiên, Hứa Triệt Minh “Hai người các ngươi buông ta ra! Hôm nay ta phải xử lý đứa con gái bất hiếu này, hôm nay là nàng muốn đẩy nhị thúc của nàng vào chỗ chết, có phải ngày sau nàng cũng muốn giết chết ta hay không?! Hai người các ngươi cũng muốn tạo phản cùng với nàng đúng không? Mau buông ta ra!”
Hứa Tiêu Nhiên vững vàng lôi kéo Đại lão gia, không cho hắn đến gần A Đoàn một bước, trầm giọng “Lời của tiểu muội nói là thật, tại sao người lại nói là bịa đặt?”
Tính tình Hứa Triệt Minh vốn lạnh, lúc này trong mắt lạnh đến mức gần như là ngưng kết thành băng, tuyệt vòng nhìn Đại lão gia “Phụ thân, cho dù thật sự là tiểu muội nói sai? Nhưng mà người định đánh muội ấy thật sao?”
Động tác giãy dụa của Đại lão gia bị kìm hãm, hơi giật mình nhìn hai đứa con trai của mình, sắc mặt hơi thả lỏng, động đậy môi nhưng không nói gì, giữa hai hàng lông mày hiện rõ sự giãy dụa, nhưng mà vẫn luôn không nói gì. Tay A Đoàn nắm chặt lại trong tay áo, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn làm A Đoàn càng bình tĩnh.
“Người thật sự là phụ thân của con sao?”
“Từ nhỏ đến lớn, rất nhiều nguyên tắc đều là do người dạy con.”
“Là người đã nói, không thể có lòng hại người khác, nhưng không thể không đề phòng người khác; là người đã nói, không có ai sinh ra đã là vua, không thể coi nhẹ, không thể tùy ý bắt nạt bất kỳ ai; là người đã nói, mạng người là quan trọng nhất, làm bất cứ chuyện gì cũng không được dính đến mạng người; là người đã nói; tuyệt đối không thể vì ham muốn của bản thân mà làm hại đến tính mạng của người khác!”
“Tất cả những điều này là người nói, tất cả những điều này là người dạy con!”
“Bây giờ thì sao đây? Lý thuyết chỉ là lý thuyết mà thôi, nói cho xuôi tai là được phải không?”
Từng câu từng câu chất vấn, câu sau lại cao giọng hơn câu trước. A Đoàn cắn răng giữ vững vẻ bình tĩnh đã sớm biến mất không thấy, hai mắt hơ mồ nước mắt, lồng ngực phập phồng “Con bịa đặt cho nhị thúc sao? Phụ thân, người hãy tự hỏi lòng mình đi, thật sự là do con bịa đặt cho nhi thúc hay sao? Mắt người không nhìn thấy, tâm người cũng không nhìn thấy nữa sao!”
“Hôm nay con mới biết được, hóa ra cha ruột không hiểu con một chút nào cả!”
Càng ngày càng kích động, toàn thân A Đoàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cảm xúc mạnh mẽ hoàn toàn chiếm lấy đầu óc, trực tiếp tiến lên đẩy Hứa Tiêu Nhiên và Hứa Triệt Minh ra, túm lấy tay phải Đại lão gia “Người đánh đi! Nếu như người vẫn cho rằng là con bị đặt cho nhị thúc, bây giờ người đánh chết con luôn đi!”
“Đánh đi!”
một mình Đại lão gia lảo đảo đi trong đêm, trên người vẫn mặc quan phục, không mang theo nô tài nào cả. Dưới ánh trăng mát mẻ, cảm giác suy sụp tiêu điều càng thêm rõ rệt. Người qua đường đi qua đi lại chỉ trỏ cũng không dám tiến lên, cho dù không nhìn rõ cũng biết bộ quan phục này không phải chỉ mặc chơi.
Chỉ là cảm thấy người có quyền có thế thật là kỳ lạ, không biết nhìn còn tưởng hắn không có nhà để về.
một người đi loạn trên đường không mục đích, đi tới đi lui, thế mà lại đi vào nơi giam giữ Nhị lão gia. Lúc còn đang ngây người, bên tai vang lên giọng nói lấy lòng của binh lính canh cửa “Tham kiến Quốc công gia, sao lúc này Quốc công gia còn đến đây? Ở trong này rất lạnh, có phải người muốn đến thăm Hứa nhị lão gia không?”
Nhị lão gia đã bị bãi chức, xưng hô bây giờ tất nhiên là xưng hô ở nhà.
Bây giờ Đại lão gia mới hồi thần, ngây người nhìn binh lính một lúc lâu mới gật đầu “Đúng vậy, đến nhìn xem.”
Thái độ hoảng hốt này cũng không làm thủ vệ cảm thấy ngoài ý muốn. Có thể đến đây để thăm người, ai cũng đều như vây, hoặc là sốt ruột hoặc là cầu xin người khác, nhưng vấn cảm thấy kỳ quái, tuy rằng Hứa nhị lão gia bị bắt vào, chuyện nhận hối lộ này trong lòng mọi người ai cũng rõ ràng, ai dám nóimình chưa bao giờ nhận hối lộ chứ? Chỉ là không ai làm lớn chuyện lên thôi.
Nhị phòng của Hứa gia xem như đã bị phế, nhưng đại phòng thì không sao, cũng không ai dám có mắt không tròng đến khiêu khích. Hơn nữa nhìn vào thái độ của Thánh Thượng, dù sao cũng sẽ không xảy ra án mạng, không biết Quốc công gia còn lo lắng điều gì nữa.
Rất nhanh đã có người nhận ra, trước tiên tiếp lời của người kia dẫn theo Đại lão gia đi vào trong. Cửa mở ra là một hành lang rất dài, hai bên tường có vài giá cắm nến lúc sáng lúc tối, nhìn rất âm trầm. Thủ vệ kia vừa dẫn đường vừa vừa nhắc nhở “Đại nhân chú ý dưới chân, nến này không sáng, cẩn thận kẻo ngã.”
Chỗ giam giữ phạm nhân đều như vậy, chẳng lẽ còn muốn đèn đuốc sáng trưng? Cũng không phải lần đầu tiên Đại lão gia đến nơi này, trước kia khi xử lý việc công cũng thường xuyên đến đây. Sau khi đixuyên qua hành lang thật dài là đến chỗ giam giữ phạm nhân, hai bên đều là song sắt lạnh lẽo, nhứng phạm nhân kia thấy có người tiến vào, có người xông đến bên cửa kêu oan, có người lạnh lùng nhìn, có người tùy ý nằm dưới đất, còn sống hay đã chết cũng không nhìn rõ.
Trước kia lúc đến đây, còn thảnh thơi nhìn người bên cạnh, lần này lại không có tâm trạng nào. Tất cả suy nghĩ trong đầu đều là từng câu chất vấn vừa rồi của con gái. một người mềm mại như con gái, phải thất vọng đến mức độ nào mới có bộ dáng tê tâm liệt phế như vậy? Có phải bản thân đã sai rồi không?
Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành.
A Đoàn, con không thấu rõ ta, nhưng sao ta cũng lại không nhìn thấu con chứ? Đến hôm nay mới biết được, hóa ra con gái ta có tính tình cứng rắn như vậy.
Rẽ mấy vòng mới đến chỗ giam giữ nhị lão gia, Đại lão gia nhấc tay ngăn thủ vệ đang muốn tiến lên mở cửa, lui trở lại góc âm u “không cần mở cửa, ta đứng ở đây nhìn, ngươi đi xuống trước đi, có việc gì ta sẽ gọi ngươi.” Động tác tra chìa khóa vào ổ của thủ vệ dừng lại.
Cũng học theo Đại lão gia, thấp giọng nói “Được, tiểu nhân chờ ở bên cạnh, đại nhân có việc gì gọi mộttiếng là được.”
Nhị lão gia cũng không biết Đại lão gia đang đứng nhìn ở bên cạnh, chỉ không ngừng kéo áo tù nhân trên người, bước thong thả tại chỗ không ngừng, trong miệng còn lẩm bẩm “Sao đại ca còn chưa đưa mình ra ngoài, đây cũng không phải là tội lớn!” trên mặt không có chút hối cải nào, chỉ có ghét bỏ cùng khó chịu.
đi lại tại chỗ một lúc lâu cũng mệt mỏi, đi về bên giường, để ở phía bên kia là áo ngủ bằng gấm khônghợp với hoàn cảnh của nhà tù, mười phần ghét bỏ kéo chăn đắp lên trên giường, sau đó đặt mông ngồi lên. Cuối cùng còn độc ác mắng “Chờ ta ra ngoài rồi, xem ta có giết chết tên Vệ tướng quân kia không!”
Thầm mắng còn chưa hết giận, cuối cùng là rống lên “Tên Vệ Trường Hận kia, ngươi đừng để cho ta tóm được ngươi! Tướng quân thì sao chứ? Đại ca ta là Quốc công gia! Cháu gái ta tương lai sẽ là Thái Tử phi! Ngươi cứ chờ xem, chờ ta ra ngoài rồi, một ngón tay cũng có thể nghiền chết ngươi, làm cho ngươi không chịu nổi!”
Hùng hùng hổ hổ một trận, nói chuyện càng ngày càng vô lễ khó nghe.
Quá hơn nửa khắc, Đại lão gia không tiếng động lui ra ngoài, dưới ánh nến tối đen không nhìn thấy rõánh mắt hắn. Sau khi Đại lão gia rời đi, chỗ hắn đứng vừa rồi lại xuất hiện hai người, chính là Ngô Đồng một thân quần áo đen cùng Ngô Tử Ngọc. Gương mặt lạnh lùng của Ngô Đồng nhìn về phía nhị lão gia ở bên trong, Ngô Tử Ngọc lại có vẻ đăm chiêu sờ cằm.
Suy nghĩ kỹ một lúc vẫn không rõ, trực tiếp thấp giọng hỏi “Đại ca, huynh thật sự không nói cho đại tẩu biết lúc trước Hứa nhị lão gia đã cứu Quốc công gia một mạng sao?”
Tất cả mọi người đều biết Hứa nhị lão gia bùn loãng không thể trát tường, chỉ nhìn đến mặt mũi của đại phòng, Phụ hoàng cho hắn một chức quan ngũ phẩm nhàn tản, đã là ân điển tốt nhất cho hắn rồi. Người không biết sẽ nói hai người huynh đệ tình thâm, đại ca làm cái gì cũng lôi kéo nhị ca, biết rõnhưng cũng hiểu được, là lúc trước Nhị lão gia đã cứu Đại lão gia một mạng.
Lúc trước Phụ hoàng đoạt quyền, khắp nơi đều là chiến loạn. Lúc đó Đại lão gia với Hoàng Thượng bị lạc nhau, Đại lão gia ở Đại Sơn lại bị thương rất nặng, bên cạnh chỉ có Nhị lão gia. Là Nhị lão gia cõng Đại lão gia đi qua Đại Sơn đến trấn nhỏ tìm đại phu. nói thật, nếu không có việc này, lúc ấy Đại lão gia đã chết, sẽ không có ngày hôm nay.
Cho nên mới có thể luôn luôn nhường nhịn, luôn luôn giả bộ không thấy.
Ánh nến trong nhà tù lúc sáng lúc tối âm trầm, dựa vào gần như vậy nhưng Ngô Tử Ngọc cũng khôngthấy rõ sắc mặt của Đại ca nhà mình. Chỉ nghe Ngô Đồng cười khẽ một tiếng, nói không chút do dự “Ta không biết chuyện này, làm sao ta nói cho nàng biết đây?”Ngô Tử Ngọc ngạc nhiên, lại ghé sát người vào, còn chưa nói chuyện ánh mắt đã trợn lên tròn xoe.
Tuy Đại ca đang cười, nhưng ánh mắt rất lạnh, ánh mắt nhìn Hứa nhị lão gia như ánh mắt nhìn người chết. Mày nhíu chặt, Hứa nhị lão gia quả thật vô liêm sỉ không chịu nổi, nhưng hình như hắn cũng khôngcó trêu chọc Đại ca đún không? Mím môi, nhìn ánh mắt lạnh như băng của Ngô Đồng, cuối cùng cũng không mở miệng hỏi.
“Vậy nếu có người khác nói cho Đại tẩu thì làm sao?”
Chuyện này rất nhiều người biết. Xa không nói, ngay Trần thị thôi, tất nhiên biết được chuyện này. Hai người lại là mẹ con, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nếu tình cờ nói cho Đại tẩu biết thì làm sao, nhất định Đại tẩu sẽ đoán được Đại ca cũng biết, biết chuyện mà không báo, cãi nhau cũng không tốt.
“sẽ không đâu.”
Ngô Đồng nhẹ hất cằm, nói vô cùng chắc chắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT