A Đoàn vốn đã rửa mặt chải tóc chuẩn bị đi ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nộn, mái tóc dài đen nhánh rối tung bên hông, ngồi khoanh chân trên giường, trong tay còn ôm chiếc gối mềm bằng tơ vàng, hơi hơi ngửa đầu, bộ dạng ngây ngốc há to miệng nhìn Ngô Đồng. Ngô Đồng mỉm cười đi vào, nhìn thẳng vào đôi mắt ngập tràn hình bóng mình của A Đoàn.
Khẽ cười, dịu dàng nâng tay xoa loạn mái tóc dài của nàng: "Không tức giận nữa?"
Tâm tình rất tốt, đuôi mắt cũng mang theo tia sủng nịch, ngay cả hơi thở cũng hơi rung động.
A Đoàn vẫn còn đang ngẩn ngơ lập tức hồi thần, khẽ nhướng mày một chút, không nghĩ ngợi hất móng vuốt đang xoa loạn trên đầu mình xuống, lời nói ra nghe cũng rất có lý: "Nếu người ngoài biết Thái tử điện hạ vô sỉ đến mức nửa đêm xông vào khuê phòng của nữ tử sẽ thế nào đây?"
Ngô Đồng thật sự rất vui vẻ, ngay cả mày kiếm cũng trở nên nhu hòa, tay bị hất ra cũng không để bụng, lại tiếp tục bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa trơn vừa mềm, à, cảm giác này thật tốt: "Ừ, nàng nói cái gì cũng đều được."
A Đoàn: "..."
Câu trả lời này chẳng liên quan chỗ nào, huynh rốt cuộc có nghe muội nói gì không?
Vừa nâng mắt nhìn liền không kìm được trợn mắt!
Sau đó, sau đó trái cà chua nhỏ lại hoành không xuất thế...
Thái tử ca ca rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, ánh mắt như rót mật, liếc mắt nhìn liền cảm thấy ngọt tận đáy lòng...
A Đoàn một bên oán trách một bên đỏ mặt, cuối cùng trực tiếp chui vào trong chăn, che luôn cả mặt: "Muội không ra ngoài chơi đâu, muội ngủ đây, huynh cũng mau trở về nghỉ ngơi đi!"
Ngô Đồng cũng không sốt ruột, nhìn chằm chằm vào dáng người nhô ra trên chăn, qua nửa ngày mới cất lời.
"Nàng không muốn biết hôm nay ta đã nói với Ngô Tử Ngọc những gì sao?"
A Đoàn giả chết trừng mắt, đúng rồi, còn chưa biết lúc đấy hai người họ nói những gì! Biểu tình của Nhị hoàng tử sâu xa như vậy lại còn vẻ ai oán? Hai người họ lại nói nhỏ như vậy, căn bản là không nghe được gì. Không ai dám đi hỏi hắn, càng không dám đi hỏi Nhị hoàng tử.
Nhưng mình thì dám nha, nhưng lại quên mất.
Biết rõ là A Đoàn chắc chắn sẽ mắc câu, người trong chăn lập tức ngồi dậy: "Các huynh nói gì thế?"
Ngô Đồng cũng không để ý, xốc chăn ôm A Đoàn dậy, giống như khi còn bé, ôm phía dưới mông bế nàng lên. Chuyện này, chuyện này thật là xấu hổ! Bất mãn giãy dụa: "Muội đã lớn rồi, không thể bế như vậy!" Cách bế này thật sự rất xấu hổ, bây giờ nàng cũng không phải là một đứa bé nữa!
Chút sức lực ấy đối với Ngô Đồng chỉ là gãi ngứa, căn bản là không hề ảnh hưởng chút nào. Thậm chí còn nhẹ nhàng ước lượng A Đoàn nặng bao nhiêu, cuối cùng nói ra một câu: "Lớn lên chỗ nào, cân nặng cũng không thay đổi chút nào." A Đoàn giãy giụa nửa ngày, cuối cùng chỉ tự hành hạ bản thân, ngay cả thở cũng có phần hổn hển.
Im lặng trừng mắt với Ngô Đồng, cuối cùng nản lòng tựa vào ngực hắn, mặt chôn vùi ở đấy.
Đã mất mặt thì cứ để mất mặt đi, dù sao cũng không có người thứ hai biết...
Tiểu nha đầu chu môi, mũi nhỏ thở hồng hộc, mắt to ngập nước, trông bộ dạng rất đáng thương làm cho Ngô Đồng không nỡ trêu chọc, hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dỗ dành.
"Ngoan, không trêu chọc nàng nữa."
"Thật sự không muốn đi sao? Bây giờ bên ngoài thật sự rất náo nhiệt."
"Có đủ loại đèn lồng màu sắc rực rỡ."
"Có rất nhiều món ăn vặt mà nàng thích, có hồ lô ngào đường, bánh ngàn tầng."
"Còn có thả đèn lồng hoa sen trên sông nữa."
A Đoàn chôn mặt bên cổ Ngô Đồng không lên tiếng, Ngô Đồng cũng không vội, cứ như vậy lẳng lặng ôm nàng. Cuối cùng vẫn là A Đoàn không lay chuyển được, rầu rĩ lên tiếng: "Bị người khác nhận ra thì phải làm thế nào?" Không thể khống chế được có chút mong chờ, vốn là lúc đầu đã muốn đi, bây giờ nghe Ngô Đồng nói lại càng muốn đi.
Mang mặt nạ vào là sẽ không ai có thể nhận ra, cái mặt nạ bạc kia đại diện cho Vệ tướng quân, mang đi ra ngoài sẽ bị mọi người phát hiện. Tuy Thái tử ca ca mấy năm nay không về cung, dung mạo cũng có thay đổi nhưng mình đều có thể nhận ra từ cái nhìn đầu tiên.
Ngô Đồng khom người đặt A Đoàn xuống đất, mỉm cười bóp bóp mặt nàng.
"Yên tâm, tất cả đã có ta."
Vừa nói vừa đem món đồ được bọc lại trên lưng mở ra, là một bộ hắc y. A Đoàn tò mò tiến lên nhìn một chút, cái này với bộ y phục Thái tử ca ca đang mặc giống như như đúc, chỉ là trông nó nhỏ hơn, so với vóc người của mình cũng không sai biệt lắm.
"Thay y phục đi."
A Đoàn không hỏi nhiều, Thái Tử ca ca đã nói hắn có cách, vậy thì phải tin hắn, xoay người đi ra phía sau tấm bình phong mặc vào.
Đây tuyệt đối không phải là do mình rất muốn đi ra ngoài chơi.
Lần này không cần gọi người bên ngoài vào, một là không tiện, hai là nàng đã thay đồ ngủ, bây giờ chỉ cần mặc vào là xong. A Đoàn thay rất nhanh, khuôn mặt phía sau tấm bình phong không phải là ngượng ngùng mà là hưng phấn vô cùng.
Mẹ cũng không ngăn cản mình ra ngoài chơi nhưng mà buổi tối thì không cho.
Cái bộ dáng hưng phấn này làm cho Ngô Đồng bật cười, tầm mắt dừng trên người A Đoàn. Y phục che kín cổ, chỉ là A Đoàn nôn nóng muốn ra ngoài nên còn vài nút chưa cài, để lộ cổ. A Đoàn từ nhỏ đã trắng, Trần thị cũng rất để ý chuyện này, vẫn chăm sóc A Đoàn cẩn thận. Làn da trắng, vết xanh tím trên cổ càng rõ ràng.
Người từng trải nhìn qua liền biết có chuyện gì...
Giang Vạn Lí muốn bôi thuốc cho A Đoàn, nhưng bị nàng đoán được, sống chết không chịu để người khác chạm vào cổ.
Bụng mơ hồ có ngọn lửa đang cháy, ánh mắt Ngô Đồng cũng tối đi. Bản thân cũng không phải là không biết gì, đã sớm hưởng thụ cảm giác sung sướng kia, tuy không đến nỗi là chết dưới hoa mẫu đơn, nhưng tốt xấu gì cũng
có ham muốn. Trước kia là do A Đoàn còn nhỏ, nói chuyện còn chưa lưu loát, không thể cầm thú đến mức có tâm tư đen tối với một tiểu oa nhi.
Sau này là tham gia việc quân, càng không nghĩ đến.
Hiện tại...
A Đoàn nghi hoặc nhìn Ngô Đồng, tại sao hắn lại xuất thần? Bước lên một bước nắm ngón tay út của Ngô Đồng ngón út lắc lắc: "Thái Tử ca ca?" Ngô Đồng hồi thần, cúi đầu nhìn tiểu nha đầu xinh đẹp trước mặt, cùng một bộ hắc y không có hoa văn giống mình nhưng lại càng tôn lên khuôn mặt khuôn nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng.
Đôi mày thanh tú, mắt to, miệng nhỏ, cuối cùng dừng lại ở chỗ bánh bao nhỏ hơi nhô ra phía dưới cổ.
Thật sự rất nhỏ, cũng chỉ vừa nhô ra một chút, nếu không phải nhìn kĩ thì căn bản không nhìn ra. Trong đầu Ngô Đồng lại nghĩ về đem động phòng hoa chúc, A Đoàn trông gầy như vậy nhưng mỗi nơi đều rất no đủ.
Hầu kết chuyển động, đột nhiên hít sâu một cái, sau đó ngẩng đầu không nhìn A Đoàn nữa.
A Đoàn bị động tác của hắn làm ngẩn người, không biết đây là tình huống gì, lại lần nữa lắc lắc tay Ngô Đồng. Kết quả Ngô Đồng vẫn ngửa đầu nhìn nóc nhà, tay còn lại ấn lên mũi mình. A Đoàn nghiêng đầu, nhớ lại động tác vừa rồi của Ngô Đồng, sau đó thần sắc ngưng đọng, nhìn xuống ngực mình...
Không bao lâu sau, trong phòng phát ra tiếng kêu rên đau đớn bị đè nén.
Hạ lưu!
Vô sỉ!
Khuôn mặt A Đoàn đỏ bừng, càng thêm dùng sức dẫm lên mũi chân Ngô Đồng!
Lúc này A Đoàn rất tức giận, Ngô Đồng cũng không cầu xin tha thứ, chỉ là trong lòng cảm thấy buồn khổ.
Cuộc sống như này thật không có cách nào chịu được, nhiều năm thủ thân như ngọc, vậy mà ngay cả suy nghĩ một chút cũng không được!
A Đoàn nhìn bộ dạng không biết hối cãi của hắn thì tức đến không nói ra lời, càng thêm ác độc dẫm lên chân Ngô Đồng, dùng sức nghiền qua nghiền lại. Thật đau, khả năng tự kiềm chế của Ngô Đồng rất tốt nhưng đều bị bẻ cong, kết quả một dòng máu đỏ từng giọt từng giọt rơi xuống.
...
Ngô Đồng nhìn máu trên tay mình, A Đoàn nhìn chằm chằm vết máu trên mũi hắn, hai người đều im lặng.
Hôm nay là Trung Thu lại không có giờ giới nghiêm, bình thường giờ này đã đi ngủ rồi nhưng hôm nay thì không như vậy. Trên đường đèn lồng treo sáng như ban ngày, hai bên đủ loại kiểu dáng: Hằng Nga bôn nguyệt, thỏ ngọc bão hỉ, mĩ nhân cầm quạt, thậm chí còn có một chiếc lồng đèn hình rồng rất dài.
Người đến người đi vô cùng nào nhiệt.
Có rất nhiều thiếu nữ, tiểu thư nhưng họ đều dùng mạng che mặt, không mang vẻ thẹn thùng mà là sự hào phóng tự nhiên. Mọi người đều cầm một chiếc đèn lồng xinh đẹp nhỏ nhắn, có hình các con vật cũng có hình hoa cỏ.
Nhưng chỉ có hai người là không cầm đèn lồng. Cũng không ai nói gì chỉ là không biết từ lúc nào ánh mắt mọi người đều nhìn hai vị công tử vừa bước vào hội đèn lồng. Cũng không do dung mạo họ xinh đẹp, lí do này không phải là đầu tiên. Chẳng qua hôm nay là ngày hội Trung thu, mọi người đều cố gắng ăn mặc xinh đẹp nhất có thể.
Trên đường không một ai mặc đồ đen chỉ có hai vị này, theo bản năng nhìn qua xem một chút, liền không thể dời mắt đi được.
A, hẳn là hai vị công tử? Rõ ràng khí chất cao ngạo kia, rất nhiều người đi qua rồi vẫn ngoái đầu lại nhìn vị tiểu công tử. Khuôn mặt kia thật sự lớn lên rất ưa nhìn, một thân hắc y cũng không giảm bớt sự xinh đẹp, ngược lại tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc.
Vị công tử kia hẳn là đầu thai nhầm rồi, phải là một tiểu cô nương mới đúng!
Lại nhìn vị công tử bên cạnh, rất nhiều người nhìn một cái liền thu lại ánh mắt mình. Vị này thật sự rất lãnh đạm, gương mặt nghiêm túc hơi mím môi, biểu tình muốn sống chớ lại gần. Hai người cùng mặc hắc y, người nhỏ vô cùng khả ái, còn vị lớn lại rất nghiêm.
Nhiều người nhìn hai vị kia thăm dò. Đầu tiên là bị hù dọa, lần thứ hai là kinh diễm. Hai vị này quả nhiên là có quan hệ nếu không làm sao mỗi người đều vô cùng xinh đẹp như vậy. Không biết phải hình dung cái đẹp ấy như thế nào, giống như từ trong tranh bước ra vậy.
Nhưng mà...
Vị đại công tử kia mũi như thế nào lại hồng hồng, xinh đẹp không tì vết, thật đáng tiếc.
Đối với ánh mắt của những người kia Ngô Đồng đều không quan tâm, ôm vai A Đoàn đến một cửa hàng bán mặt nạ. Lấy lòng nói: "Chọn giúp ta một cái đi?" A Đoàn đương nhiên chưa hết giận nhưng cũng sẽ không cáu kỉnh với Ngô Đồng trên đường lớn, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng không lên tiếng, chỉ cúi đầu chọn mặt nạ.
Có rất nhiều kiểu mặt nạ mĩ nhân, có Tôn Hành Giả còn có cả mặt nạ đầu heo. Tay A Đoàn dừng giữa một mặt nạ mĩ nhân và mặt nạ đầu heo, suy nghĩ một người xinh đẹp lại biến thành một tên đầu heo sẽ thế nào? Ngô Đồng đương nhiên cũng nhìn thấy, thần sắc ngưng đọng, được rồi, cứ xem hôm nay mình làm một thải y ngu nhân (*), ai bảo chính mình chọc giận nàng.
(*) Thải y ngu nhân: hình như đây là điển tích sân lai gốc tử, một ông cụ mặc quần áo lòe loẹt màu sắc nhảy múa trong sân chỉ vì muốn làm cho cha mẹ vui.
Vừa định nói lấy cả hai cái đi, bên tai liền truyền đến giọng cười.
"Đại ca và đại tẩu ở đây làm gì vậy?"
Vừa muốn nói hai cái đều lấy bên tai lại truyền đến âm thanh mang theo ý cười.
Ngô Đồng nhướn mày, tay A Đoàn run lên, sau đó hai người đồng loạt nhìn về phía Ngô Tử Ngọc đột nhiên xuất hiện. Quả thật không phụ danh tiếng của hắn, ôn nhuận như ngọc. Dung mạo xinh đẹp không nói, ăn mặc cũng rất rườm rà, nếu như tướng mạo hắn xấu nhất định
sẽ bị người ngoài cười nhạo nói là nhà giàu mới nổi.
Nhưng trời sanh người này nhìn mặt liền biết số phú quý, thêm khuôn mặt càng khiến người khác khẳng định điều này.
Đối với vẻ ngoài thu hút rất nhiều ánh mắt Ngô Tử Ngọc cảm thất vô cùng tự đắc, đôi mắt cong lên, cười một cách thỏa mãn. Ngô Đồng cùng A Đoàn đồng thời quay đầu bĩu môi: trời đã lạnh như vậy còn cầm theo cây quạt.
Bộ dáng ghét bỏ không thèm nhìn của hai người làm cho khóe miệng Ngô Tử Ngọc co rút, sau đó tiến lên chuẩn bị cười nhạo cái mũi Ngô Đồng, ánh mắt nhìn qua A Đoàn đang chuẩn bị mua mặt nạ, xích đến đụng đụng bả vai Ngô Đồng: "Đại ca chuẩn bị mang cái nào đây?"
Ngô Đồng liếc nhìn vẻ mặt đắc ý của Ngô Tử Ngọc, cười lạnh. Trực tiếp ôm A Đoàn, đè nén âm thanh chỉ đủ ba người nghe: "Nàng không phải muốn biết lúc tối ta đã nói gì khiến hắn câm miệng sao?"
A Đoàn còn chưa kịp phản ứng ánh mắt Ngô Tử Ngọc liền trợn to, thậm chí còn muốn tiến lên bịt miệng Ngô Đồng lại không cho hắn nói, nhưng bị Ngô Đồng vô tình đẩy ra xa. Ngô Đồng cười, nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng.
"Cũng không có gì, chỉ là nói nếu hắn còn quấy rối nữa thì ta sẽ đem chuyện hắn ba tuổi vẫn còn tè dầm trên giường nói ra cho mọi người biết."