Lúc này mọi người đã đến đủ, ánh đèn mùi rượu, đều ngồi đợi Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đến. Miệng nhỏ của A Đoàn đang ăn bánh Trung thu nhân hoa quế, mắt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng đến vị trí bên trái thì dừng lại. An Dương được sủng ái, lại là đích nữ của Hoàng hậu, tất nhiên là ngồi cạnh chủ vị.
Mình cùng An Dương ngồi ở chủ vị bên phải, bên trái có không ít vị trí, là chỗ để các Hoàng tử ngồi.
Nhưng hiện tại mọi người đều đã ngồi xuống cả rồi, vị trí của Vệ Trường Hận ở đâu? Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn hắn ngồi chung với các Hoàng tử sao? Bây giờ thân phận của hắn là Vệ tướng quân, không phải là Thái tử. Đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng ầm ĩ, quay đầu lại nhìn thì thấy mọi người đều đứng lên nhìn về phía thang đá.
Bên tai nghe thấy âm thanh rụt rè cùng mong chờ của mấy vị Công chúa bên cạnh.
"Vệ tướng quân đến rồi!"
Động tác đứng dậy của A Đoàn đột nhiên ngừng lại, khóe miệng đáng cười cũng cứng ngắc, nghiêng đầu nhìn mấy vị Công chúa, lại quét mắt qua mấy vị tiểu thư khác, trong đầu hiện lên câu nói An Dương dùng để nói mình: mắt long lanh như hồ nước, má ửng hồng như hoa đào mới nở, mười người thì có tám người như thế.
Cái đồ trêu hoa ghẹo nguyệt này!
Thân ảnh Vệ Trường Hận cuối cùng cũng xuất hiện ở bậc thang đá, bên tai A Đoàn lại vang lên những tiếng kinh hô của các tiểu thư xung quanh. Đôi mày thanh tú của A Đoàn nhíu lại, hung hăng nhìn sang đó. Không vì hôm nay là Trung thu mà thay đổi, vẫn một thân trường bào màu đen.
Rõ ràng là nhan sắc không thấy rõ nhưng lại rất hợp với hắn. Thân thể thon dài, không nhanh không chậm đi theo cung nữ dẫn đường, mặt nạ bạc để lộ đường nét cằm hoàn hảo, mắt một mực nhìn về phía trước, đối với ánh mắt của các tiểu thư xung quanh đều không để ý.
Hừ, coi như thức thời!
A Đoàn rầm rì một tiếng, cuối cùng cũng cảm thấy hơi hài lòng. Cầm chén rượu trong tay, lỗ tai giật giật, thân thể hơi nghiêng nghe động tĩnh của người ngoài, sau đó đôi mày thanh tú lại nhíu lại. Đám tiểu thư này bị làm sao vậy, kể cả đám Công chúa bên trong nữa, không thấy hắn cao ngạo không để ý đến mình, còn cảm thấy đó là điều đương nhiên nữa!
Còn cho rằng nam tử như vậy rất có khí phách!
Tiếng bàn tán về Vệ Trường Hận càng rõ ràng khi hắn ngồi xuống vị trí của mình. Điều này đại biểu cho cái gì? Điều này chứng tỏ rằng Hoàng thượng yêu thích cùng coi trọng hắn! Điều này không chỉ làm các tiểu thư rục rịch mà ngay cả các phu nhân cũng không kiềm chế được. Trẻ tuổi lại quyền cao chức trọng, lại không cha không mẹ, đây không phải là đối tượng tốt nhất để gả con gái sao!
Cũng may hắn như treo biển chớ lại gần, nên không ai sẽ dám đến bắt chuyện, tuy nhiên cũng một mực chú ý đến hắn.
A Đoàn nắm chặt chén rượu trong tay, hung hăng nhìn chất lỏng trong suốt trong chén, trực tiếp xem thứ mình đang cầm trong tay là Ngô Đồng, hận không thể dùng ánh mắt giết chết hắn! Mới xuất hiện đã thu hút tất cả ánh nhìn của các tiểu thư, so với Đại ca còn không an phận hơn! Hừ, chắc chắn lúc này trong lòng bây giờ đang mừng thầm!
Tâm tư của An Dương lúc này không có đặt trên người A Đoàn, cũng giống như mọi người, tất cả đều dừng lại trên người Vệ Trường Hận. Ánh mắt không rời Vệ Trường Hận, chỉ hơi nghiêng người nói thầm với A Đoàn: "Ta cảm thấy, có lẽ dung mạo của Vệ tướng quân rất được đấy, không xấu xí như những tin đồn kia."
Lời nói khẳng định, lông mày A Đoàn lại nhíu lại, vẫn nhìn chằm chằm chén rượu trong tay: "Vì sao?"
An Dương không phát hiện ra sự khác thường của A Đoàn, ngược lại còn rất thật thà bắt đầu phân tích.
"Ngươi xem nha, dáng người Vệ tướng quân thon dài, nhìn gầy gò nhưng chắc chắn rất khỏe, có một dáng người tốt như cật, nếu mặt hắn xấu xí thì thật đáng tiếc."
A Đoàn mở lớn hai mắt, ánh mắt hung dữ đã sớm biến mất, không thể khống chế được mà nghĩ đến chuyện lúc xế chiều. Tuy lúc ấy sự chú ý của mình hoàn toàn bị những vết sẹo kia hấp dẫn nhưng bây giờ hồi tưởng lại, rõ ràng có thể cảm nhận được cơ bụng rắn chắc của hắn...
Sờ lên bụng nhỏ của mình, nhìn thoáng qua điểm tâm trên bàn, được rồi, vẫn là nên dừng dùng điểm tâm thôi.
"Ngươi lại nhìn tiếp đi, tuy hắn mang mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt nhưng ngươi nhìn đường nét cằm hắn đi, đường nét rõ ràng, sống mũi thẳng tắp, nhìn nửa khuôn mặt dưới của hắn đi, nhất định khuôn mặt hắn rất được. Cũng không biết được đến thế nào thôi."
Cuối cùng dứt khoát kết luận: "Trừ phi mắt hắn quá nhỏ, hoặc không có lông mày, bằng không không có khả năng tướng mạo xấu xí."
An Dương nói hợp tình hợp lí, A Đoàn cũng không phản bác, chỉ là lần nữa nhìn xung quanh, chắc là những tiểu thư kia cũng nghĩ giống An Dương? Cụp mắt xuống, lần nữa nhìn xuống chén rượu trong tay thấp giọng hỏi: "Vậy ngươi thấy có phải có rất nhiều người muốn gả cho hắn?"
Sự thất lạc trong giọng chỉ có A Đoàn mới biết rõ.
Đây mới chỉ là Vệ tướng quân thôi, đến khi mọi người biết thân phận thật sự của hắn rồi, chắc là sẽ người người tranh giành nhau, người trước ngã xuống người sau tiến lên? Không hiểu sao lòng bỗng dưng cảm thấy chua xót, không giống với cảm giác không vui lúc trước. Vừa rồi chỉ cảm thấy hơi khó chịu, lúc này lại cảm thấy hơi đau lòng, một trận lại một trận, không rõ ràng nhưng lại không thể xem nhẹ.
"Đó là điều tất nhiên rồi!" Lông mày An Dương nhíu lại, không chút do dự trả lời.
"Hắn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng một bước lên mây đã là xuất sắc rồi, hơn nữa lại không cha không mẹ. Tuy không biết dung mạo hắn như thế nào, lại nghe nói phẩm hạnh không tốt lắm, dù sao cũng có nhiều người nói hắn giết người không chớp mắt. Nhưng hắn chưa thành thân, điểm ấy là không thể nghi ngờ. Hơn nữa nhìn chỗ ngồi hôm nay xem, phụ hoàng rất thích hắn."
"Từ xưa đến nay thành thân là việc của hai nhà, tuy Vệ tướng quân không có gia tộc chống lưng, nhìn có chút thiệt thòi nhưng đừng quên hắn là ai, muốn thành thân thì tất nhiên là sẽ nhìn trúng hắn, gia tộc không có cũng tốt. Không gia tộc, tất nhiên sẽ qua lại với nhà vợ thường xuyên hơn, thêm một người con rể có năng lực vì gia tộc nhà ngươi mà suy nghĩ, ai lại không muốn?"
"Ta nhìn tình hình đêm nay, chắc chắn sẽ có người cầu thân."
Từng câu chữ giống với phỏng đoán trong lòng A Đoàn. Tâm tình càng thêm sa sút, miễn cưỡng nói với An Dương vài câu, bắt đầu cầm lấy chén rượu nhấm nháp. Đây là rượu trái cây chuyên ủ cho nữ nhân uống, bình thường uống sẽ cảm thấy rất ngọt, nhưng tại sao hôm nay uống lại thấy đắng chát như vậy.
Trong lòng không ngừng tự nói với bản thân. Hắn là Thái tử, không chỉ là Vệ tướng quân, Hoàng thượng sẽ không đáp ứng những người kia, nhất định sẽ ngăn cản. Nhưng sau này thì sao? Vừa nghĩ tới sau này phải đối mặt với tình huống như thế, nghĩ đến mỗi ngày của Hoàng hậu nương nương, chưởng quản hậu cung.
Phi tần cứ ngươi đi ta tới như vậy, một ngày có hơn nửa thời gian Hoàng hậu nương nương đều phải trải qua việc này.
Mình thực sự muốn cuộc sống như vậy sao? Thật sự có thể cười nhìn hắn có tam cung lục viện? Thật sự có thể giống như Hoàng hậu nương nương, cười tiễn Hoàng thượng đến chỗ phi tử khác sao? Nghĩ đến đây chút đau lòng vừa rồi như biến thành từng cơn đau nhức, giống như từng nhát đao chém vào lòng.
Đặt tay lên ngực tự hỏi.
Không làm được...
Ngô Đồng biết rằng A Đoàn nhất định sẽ tức giận. Tuy người ngoài nhìn không thấy có điểm nào bất thường nhưng từ đầu đến cuối đều chú ý đến tiểu nha đầu đang cúi đầu kia. Cả buổi đều không nhìn mình, nhất định là tức giận rồi. Nhìn quần áo hôm nay mặc, chắc chắn là vì dấu ấn trên cổ rồi.
Khụ, đột nhiên nghĩ đến lúc nãy Giang Vạn Lí truyền lời đến cho mình, cảm giác mình không bằng cầm thú.
Nhìn A Đoàn chỉ nhìn chằm chằm vào chén rượu của mình mà ngẩn người, cái miệng nhỏ hơi vểnh lên. Tâm Ngô Đồng khẽ động, quay người thầm thì với thái giám đang đứng bên cạnh một câu. Thái giám gật đầu, lĩnh mệnh đi ra ngoài. Chỉ trong chốc lát, A Đoàn đang ngẩn người đột nhiên bị người khác xen vào, là một cung nữ bưng một bầu rượu.
Khom người thỉnh an sau đó đem rượu trái cây trên bàn A Đoàn bưng xuống, đổi lại là cái hũ nàng ta đang cầm trong tay, làm xong mới nói với A Đoàn: "Đây là hoa quế nhưỡng, mời tiểu thư nếm thử." Bàn khác không đổi, chỉ đổi ở bàn mình. An Dương cũng không thấy kì quái, chỉ nói: "Phu nhân thật thương ngươi."
An Dương đương nhiên biết rõ A Đoàn thích uống rượu, cho rằng đây là Trần thị cho người đến đổi cho A Đoàn.
A Đoàn không trả lời, chỉ nhìn cung nữ đổi rượu trái cây thành hoa quế nhưỡng. Hương hoa hạnh nhàn nhạt truyền đến, mùi thơm hơi nhạt, hẳn không phải là rượu mới nhưỡng hôm nay. Đưa lên miệng nhấp một ngụm, đầu tiên là ấm, sau đó hơi chát chát, cuối cùng mới là mùi rượu cùng hương hoa như có như không. Từ từ nhắm mắt nhấp nửa chén, sau đó mở to mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Ngô Đồng, ngoài ý muốn bắt gặp ánh mắt của Ngô Đồng đang nhìn A Đoàn.
Quả nhiên là hắn đưa đến.
Không mong A Đoàn sẽ vì một bầu rượu mà hết giận, nhưng ít nhất sẽ vui lên phải không? Ai ngờ ánh mắt nha đầu kia lạnh buốt, cuối cùng còn không nể tình liếc mình một cái? Sau đó nghiêng đầu cùng người khác nói chuyện, một chút chú ý cũng không để lại cho mình.
Được rồi, lần này rất tức giận, xem ra phải dỗ thật tốt mới nguôi được.
Giọng bén nhọn của thái giám lại vang lên lần nữa.
"Hoàng thượng đến, Hoàng hậu đến, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử đến!"
Tất cả mọi người đều nhao nhao đứng dậy hành lễ thỉnh an.
Hoàng thượng cùng Hoàng hậu ngồi xuống trước tiên, sau đó Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử lại ngồi ở phía dưới Vệ Trường Hận, trên mặt hai người cũng không biểu hiện tức giận, thậm chí còn nghiêng đầu cười cười với Vệ Trường Hận, đến cùng cũng không có biểu hiện tức giận cùng không bằng lòng. Đây chỉ là chuyện xảy ra trong chốc lát nhưng lại làm rất nhiều người phải suy nghĩ.
Hôm nay tâm tình Hoàng thượng rất tốt, cười lớn mời mọi người đứng dậy. Hơn nữa rõ ràng không giống ngày thường, không nói vài lời hợp với tình hình tối nay mà là nhìn về phía Vệ Trường Hận, như một trưởng bối hiền lành bình thường: "Sau khi trở về có chỗ nào không quen không? Phủ tướng quân như thế nào, chỗ nào không thích thì cho người làm lại."
Vệ Trường Hận lần nữa đứng dậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hiển nhiên là không kích động. Khom người ôm quyền đáp: "Bẩm Hoàng thượng, vi thần đều ổn cả."
Sau đó không nói gì thêm. Mọi người đều không thể tưởng tượng nổi, tiểu tử này cũng lạnh lùng quá đi, Hoàng thượng hỏi thăm, không cười thì thôi vậy, nhưng ít nhất cũng phải phụ họa một câu chứ.
Lãnh đạm tới cực điểm.
Hoàng thượng cũng không để ý, thậm chí lại càng vui vẻ: "Vậy là tốt rồi, nếu có gì không tốt thì nói cho Trẫm, Trẫm làm chủ cho ngươi."
Thái độ của Hoàng thượng đã đại diện cho mọi thứ, đúng như An Dương nói, nhất định có người không kìm nén được. A Đoàn cũng không biết hắn là ai, nhưng theo quan phục thì có lẽ là quan nhị phẩm.
"Hoàng thượng đã thương Vệ tướng quân như vậy thì sao không cho Vệ tướng quân một lễ hỉ? Vi thần nghe nói Vệ tướng quân không cha không mẹ, trong nhà vừa không có người quản vừa không có nữ nhân lo liệu nội trợ. Vệ tướng quân vì đế đô ta cống hiến lớn như vậy, lúc này về kinh rồi cũng nên bàn việc hôn nhân cho tốt mới đúng, đỡ cho người đời quấy rầy Vệ tướng quân."
Lời vừa nói ra liền được mọi người phụ họa. An Dương hích hích nhẹ bả vai A Đoàn, cái cằm hướng về một cô nương mặc y phục xanh.
"Đó là vị tiểu thư được chọn cho hắn đấy."
A Đoàn nhìn theo, cách xa một chút nên nhìn không rõ ràng, chỉ có thể nhìn rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của vị tiểu thư kia đỏ ửng. Hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng thượng, hắn sẽ phản ứng như thế nào?
Tâm tình Hoàng thượng rất tốt, thậm chí là cực kì tốt, cười to một hồi không trả lời, chỉ nhìn về phía Vệ Trường Hận: "Trường Hận thấy như thế nào? Ngươi nhìn trúng tiểu thư nhà nào thì nói cho Trẫm, Trẫm sẽ chỉ hôn cho ngươi!" Dừng một chút nhìn về phía A Đoàn, trong mắt tràn đầy trêu chọc.
Chỉ vào A Đoàn nói: "Riêng nha đầu kia không được, đây là con dâu của Trẫm!"
Đây là công khai trêu ghẹo mình! A Đoàn phối hợp cúi đầu làm ra vẻ ngượng ngùng, lặng lẽ nhìn về phía Ngô Đồng, xem hắn sẽ trả lời như thế nào.
Ngô Đồng quay người nhìn về phía đám đại thần, gió đêm dần dần lên, trường bào màu đen khẽ tung bay trong gió nhưng không ảnh hưởng đến dáng người thẳng tắp cùng ngạo khí của hắn, khẽ nâng cằm: "Trong lòng đã có người tương tư, không nhọc các vị đại nhân hao tâm tổn trí."
Tay A Đoàn chậm rãi xoa ngực, hắn rõ ràng không nhìn mình, vì sao tim lại đập nhanh như vậy, lại vui mừng như vậy...