Editor: huyetsacthiensu

Cũng không phải chất vấn, sắc mặt có chút kỳ lạ khó giải thích, so với sự chung đụng thoải mái ngày thường nghiêm túc hơn không ít, lúc lại này lại chỉ có hai người ở trong phòng, không khí càng thêm ngưng trọng. A Đoàn hơi hơi thò người ra đem hà bao (túi tiền) vừa làm xong bỏ vào trong giỏ trúc, cử động thân thể đỡ Trần thị ngồi xuống ghế.

Tự tay rót trà cho Trần thị, nhìn nàng uống một ngụm mới nói, không phải trả lời mà hỏi lại.

“Phản ứng của phụ thân như thế nào?”

Trần thị ngẩn người, trả lời nhưng mà có chút không kiên nhẫn “Phụ thân con còn có thể như thế nào nữa? Đem tất cả chứng cứ đặt trước mặt ông, ông cũng sẽ mềm lòng, nói cái gì mà rốt cuộc vẫn là con gái của nàng…” Nhìn thoáng qua A Đoàn dừng một chút rồi nói tiếp “Con yên tâm, phụ thân con chỉ là không thể nhẫn tâm chứ không có nghĩa là ông ấy không tức giận, chỉ nói đưa đến biệt viện không quan tâm.”

“Hôm nay An Dương công chúa đến một lần, quả thật làm cho ông ấy bối rối.”

“Tuy rằng ông ấy tức giận, cũng không kéo Hứa Tĩnh Ngữ vừa việc này, ta khuyên vài câu, rồi để ông ấy yên tĩnh một mình.”

A Đoàn gật đầu, hơi hơi cong người nhìn ánh mắt Trần thị nghiêm túc hỏi “Vậy còn mẫu thân thì sao? Người có vui không?”

Bên cạnh là một ngọn nến, Trần thị nhìn ánh mắt cẩn thận của A Đoàn nhất thanh nhị sở, có chút hối hận, vừa rồi không nên nghiêm túc với nàng như vậy, vội vàng nói “Đương nhiên là vui vẻ rồi, mấy năm nay nàng ta thường xuyên gây phiền phức cho con lại bất kính với ta, ta đã sớm muốn xử lý nàng ta, chẳng qua là ngại phụ thân con mà thôi.”

không thể đối xử tùy tiện giống Trương thị (mẹ của Hứa Tâm Dao) được…

A Đoàn thoáng mím môi, tươi cười “Quả thật con đã sớm đoán được.”

Khẽ nhíu mày, dừng một chút lại bổ sung “Chỉ không nghĩ đến An Dương hành động lớn như vậy thôi.”

Tính tình An Dương mạnh nóng nảy đã sớm biết, tưởng rằng sẽ đánh người một trận, hoặc là làm cho Hoàng Hậu nương nương đem Hứa Tĩnh Ngữ đuổi đi hay là đưa người đến chùa miếu, không nghĩ đến lại ép nàng ta làm quân kỹ (kỹ nữ trong quân doanh). Cái này thật sự có chút ngoài sức tưởng tượng, nhưng mà lại không hối hận, có trách cũng chỉ trách nàng ta xui xẻo thôi.

A Đoàn thông minh, Trần thị vẫn luôn biết, chỉ không nghĩ đến lần này nàng sẽ xử lý ngoài dự kiến như vậy. Đưa tay giữ chặt cổ tay A Đoàn “nói cho mẫu thân, mọi việc con đã làm như thế nào?”

A Đoàn lắc đầu “Con không làm gì, chỉ để Giang Vạn Lí đổ thêm dầu vào lửa một chút.”

Cũng không giấu diếm, nói tất cả các ý nghĩ của mình ra.

“Lần này con gặp chuyện không may, tuy Hoàng Hậu nương nương mệnh lệnh An Dương đến chăm sóc con, cuối cùng vẫn là do áy náy. An Dương cũng vậy, tuy rằng hai ngày nay nàng ấy ra vẻ không có chuyện gì, bọn con cùng nhau lớn lên, con tất nhiên hiểu rõ, nàng ấy cũng thấy áy náy, thậm chí nhiều lúc còn nhường nhịn con.”

“không thể tùy tiện giống như trước đây nữa.”

“Mẫu thân không thể lập tức hứa chắc chắn: làm thế nào đối với Hứa Tĩnh Ngữ, chỉ có thể từ từ giày vò nàng ta, tốn thời gian, công sức, còn có thể lưu lại mầm họa. Nếu như là do An Dương hoặc Hoàng Hậu nương nương ra mặt, cũng không cần băn khoăn ý nghĩ của phụ thân con, dù sao cũng không phải do mẫu thân làm. Là An Dương làm vì con để giảm bớt áy náy.

“Nhất cử lưỡng tiện.” (giống một công đôi việc)

nói lại thì bình tĩnh, sự việc cũng coi như được giải quyết hoàn hảo, nhưng A Đoàn cũng không cảm thấy vui vẻ, cũng không phải vì Hứa Tĩnh Ngữ mà vì An Dương. Dù biết nàng ấy không chịu nổi bị khích tướng, nhưng không nghĩ đến lần này nàng ấy lại hành động lớn như vậy, vui vẻ lại bất đắc dĩ (khôngbiết làm sao). Vui vẻ vì nàng có thể vì mình mà làm được đến mức này, bất đắc dĩ là nàng quả thật rất nóng tính.

“An Dương làm sao bây giờ? Lần này nàng không che giấu chút nào, bên ngoài sẽ truyền như thế nào về nàng?”

Mặc dù An Dương chưa bao giờ để ý vấn đề này.

Nữ nhi quá thông minh cũng là gánh nặng, chợt thấy A Đoàn lộ ra mê man, Trần thị thậm chí là vui vẻ, điều này cho thấy mình vẫn có thể dạy dỗ nàng. Đưa tay vuốt chóp mũi xinh xắn của A Đoàn “Ta vừa định khen con thông minh, sao bây giờ lại ngốc rồi hả? Việc này An Dương xử lý quả thật là không ổn thỏa, nhưng con đừng quên, đằng sau công chúa còn có Hoàng Hậu nương nương.”

“Con nghĩ Hoàng Hậu nương nương sẽ mặc kệ không quan tâm sao?”

“Người áy náy là sự thật, nhưng An Dương công chúa là con gái của người, người sẽ không mặc kệ.”

Khẽ rũ mắt suy tư một chút do dự lại nói “Hơn nữa ta cho rằng, việc hôm nay, nói không chừng là do Hoàng Hậu nương nương gợi ý. Mặc dù An Dương công chúa nóng tính nhưng cũng không ngốc, nàng đương nhiên phải biết nếu việc này truyền đi sẽ gây xôn xao như thế nào, nhưng nàng vẫn làm như thế, chắc là phải có chỗ dựa.”

“nói không chừng Hoàng Hậu nương nương có an bài phía sau, cho nên công chúa mới không kiêng dè điều gì.”

Trần thị nói rõ ràng như vậy, A Đoàn không cần nghĩ cũng hiểu được. Đúng vậy, Hoàng Hậu nương nương tốt với An Dương như vậy, tất nhiên lần này có hậu chiêu, nếu không những thô sử ma ma trong cung cũng sẽ không chấp hành lời nói của A Đoàn như vậy, nhất định là ý chỉ Hoàng Hậu nương nương.

A Đoàn cúi đầu trầm tư, Trần thị đang nhìn nàng.

Lần này đến hỏi, là vì trong lòng có suy đoán, cho nên đến chứng thực. Vốn chỉ là suy đoán, không xác định, A Đoàn có thể làm tốt như vậy. Con gái của mình mình hiểu rõ, tuy nàng thông minh, có nguyên tắc của mình, nhưng có chút mềm lòng. không nói tỷ tỷ, ngay cả người ngoài nàng cũng chưa bao giờ tặng cái gì.

Cho dù là tốt hay xấu, tất cả đều cất khóa ở trong nhà kho, không thể dễ dàng động vào.

Cái này nói dễ nghe một chút thì là phòng bị những gì chưa xảy ra, nói khó nghe một chút là trốn tránh. Ai có thể đảm bảo cả đời sẽ không tiếp xúc với người ngoài, nhưng mà nàng vẫn luôn làm như vậy. thậtra có chút bất mãn với điều này, có thể là nàng còn nhỏ chủ yếu là chưa trải sự đời. Nàng không có cảm giác thân thiết, bản thân mình lại nói nhiều, sẽ làm nàng không kiên nhẫn hoặc thấy phiền chán.

Từ từ trừng trị Hứa Tĩnh Ngữ thứ nhất là vì lão gia, thứ hai cũng là vì dạy A Đoàn một số thứ.

không nghĩ đến, kế hoạch của mình bị cắt ngang, A Đoàn lại có được một lời giải tốt nhất.

Trong đầu nghĩ qua mấy hậu chiêu Hoàng Hậu nương nương chuẩn bị, hiểu được hoàn toàn mới ngẩng đầu nhỉn Trần thị. Hàng mi thanh tú hơi nhướn, mẫu thân làm sao vậy, vẻ mặt vui mừng như vậy? Vừa muốn lên tiếng Trần thị đã hồi thần, đứng dậy “Lần này ta rất hài lòng, ta chỉ đến nói cho conn biết, ta không có ý trách con, ta rất vui vì con có thể làm tốt như vậy.”

“Còn về An Dương công chúa, con không cần lo lắng, Hoàng Hậu nương nương nhất định sẽ kết thúc tốt đẹp.”

Trong khi hai mẹ con nói chuyện sáp nến đã lặng lẽ chảy xuống một đoạn, giọt nến nhỏ giọt vào trong khay rồi ngưng tụ. Trần thị ngẩng đầu nhìn đồng hồ Tây Dương treo trên tường, vừa bước đi vừa nói“Thời gian cũng không còn sớm, tâm trạng của phụ thân con hôm nay không tốt, ta phải xuống nhà bếp chuẩn bị cho ông ấy chút thức ăn ông ấy yêu thích, con nghỉ ngơi sớm đi, không nên đọc sách quá muộn.”

A Đoàn gật đầu, đỡ cánh tay Trần thị đưa nàng ra ngoài cửa, vừa đi đến cửa thì gặp được Hứa Triệt Minh. Hứa Triệt Minh nhìn thấy Trần thị thì trong nháy mắt lập tức đem đồ trong tay giấu ra sau, A Đoàn nhìn một chút là biết đó là một vò rượu nhỏ! Mấy hôm nay mẫu thân không cho động vào rượu, thèm muốn chết!

Trần thị vừa định bảo ngày mai phải đi rồi sao hôm nay không nghỉ ngơi sớm đi, bây giờ còn đến tìm muội muội làm gì! Lời còn chưa nói ra, A Đoàn đã buông tay Trần thị ra, chạy vài bước đến trước mặt Hứa Triệt Minh, thân mật kéo cánh tay hắn “Tam ca!” thật ngọt thật ngấy, hận không thể bám toàn thân lên người Hứa Triệt Minh.

Hứa Triệt Minh cũng thâm tình ngưng mắt nhìn A Đoàn, mang theo tiếng cười trầm thấp “Nhớ ta như vậy sao?”

Khóe miệng A Đoàn run run, suýt nữa không khống chế được nhảy ra khỏi người Hứa Triệt Minh. A Đoàn không chịu nổi, Trần thị càng không chịu nổi. không nói gì lắc đầu, khép áo choàng trên người vào, vừa bước nhanh vừa dặn dò “Bên ngoài trời lạnh, có lời gì muốn nói thì vào bên trong, không nên chơi quá muộn, ngày mai đều phải dậy sớm.”

Vừa dứt lời người đã rẽ vào khúc ngoặt không thấy bóng dáng.

Trần thị vừa đi, Hứa Triệt Minh lập tức lại cà lơ phất phơ, tay phải hơi hơi giơ lên đồ ở phía sau “Muội có thể dời móng vuốt của muội trên cái này xuống không?” Hóa ra lúc nãy A Đoàn không phải bám tay trênngười Hứa Triệt Minh mà lá túm lấy vò rượu phía sau!

“không thể!” Trực tiếp đưa tay đoạt lại, vừa mở vừa ngửi mùi rượu, hài lòng gật đầu, sau đó cũng không nhìn Hứa Triệt Minh một cái, cất bước đi trở về. Hứa Triệt Minh cũng không giận, đi vào theo ồn ào chỉ A Đoàn là bạch nhãn lang “Ta có lòng tốt mang đến cho muội, muội cũng không cảm ơn ta mộttiếng sao?”

A Đoàn nghe vậy đưa đến một cái liếc mắt.

“Huynh như này nói dễ nghe một chút là mượn hoa dâng Phật, nói khó nghe một chút có thể gọi là trộm!”

“Là rượu của nhị ca chứ không phải của huynh, sao muội lại phải cảm ơn huynh?”

Vừa nói vừa lấy từ trong tủ một bộ chén Bạch Ngọc hồng mai tinh xảo ra, cẩm thận rót hai chén rượu, mùi rượu Hạnh Hoa xộc vào mũi, cùng với nhè nhẹ men say. A Đoàn đưa chén rượu lên chóp mũi khẽ ngửi, qua một lúc lâu mới tiếc “Nếu là rượu hoa mai, thì càng phù hợp với bộ chén này hơn.”

Sau đó giơ chén rượu, nhìn Hứa Triệt Minh.

Trong lòng hai người đều biết rõ tối nay Hứa Triệt Minh đến làm gì, Hứa Triệt Minh đến để nói lời từ biệt, ngày mai hắn phải đi.

Thói quen của A Đoàn người nhà đều biết, không thích ly biệt, cũng chưa bao giờ tiễn người đi. Hứa Triệt Minh cũng biết được điều này, cho nên tối nay mới có thể đến đây, vừa rồi Trần thị cũng khôngngắn hắn. Cái gì cũng không nói, cầm lấy chén rượu trên bàn, nhẹ đụng “Ta không dám cam đoan cái khác, nhưng chờ lúc muội gả ra ngoài, ta nhất định sẽ trở về chuẩn bị cho muội thật nhiều đồ cưới làm cho muội nở mày nở mặt.”

“Cho dù là Thái Tử cũng không tùy tiện bắt nạt muội.”

Ánh mắt A Đoàn phiếm hồng, nước mắt làm tầm mắt mơ hồ, cái gì cũng không nói, chỉ gật đầu, sau đó một hơi uống cạn rượu trong chén.

Rất ghét ly biệt, thậm chí ngay cả nói cũng không muốn nói, càng nói càng khó vượt qua, nhưng mà điều này lại không thể thay đổi. Lấy mu bàn tay lau nước mắt, đứng dậy đi vào buồng trong lấy hà bao đã làm xong ra, tự tay treo vào bên hông Hứa Triệt Minh “không được bỏ ra, lúc nào cũng không cho phép bỏ ra.”

Dù không tin Phật, lúc này cũng chỉ có thể cầu Phật phù hộ.

Phù hộ tam ca bình an trở về.

Hứa Triệt Minh cúi đầu nhìn hà bao bên hông, ngón tay nhẹ nhàng sờ vào hà bao, thấp giọng hứa hẹn.

“Được, ca hứa với muội, luôn luôn đeo bên người.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play