Bích Sơ cũng không nói chuyện, chỉ là quay đầu lại bất đắc dĩ nhìn A Đoàn, lông mày nhướng lên, vai hướng vào phía trong, A Đoàn đã biết rõ nàng có ý gì. Đây là nói An Dương từ hôm qua đến giờ đều như thế này, nhưng bây giờ bắt đầu tuyệt thực? Kéo kéo tay áo Bích Sơ, đợi nàng khom người rồi nói vài câu.

Gật đầu, nghiêng người để A Đoàn đi vào. 

A Đoàn không có đi vào ngay mà đứng tại chỗ dụi dụi mắt, làm mặt và mắt đều đỏ bừng lên mới đi vào.

Tẩm cung của An Dương rất đẹp, thứ nào cũng được sắp xếp gọn gàng. Thế nhưng bừa bãi như ngày hôm nay là lần đầu tiên, chỗ thì bình gấm đồ, nơi thì bình hoa nát, những món đồ chơi rơi lung tung càng nhiều vô kể.

An Dương ngồi ở trên giường, trong tay ôm con búp bê giống hệt A Đoàn, chỉ là của nàng màu xanh da trời.

Đang túm lấy tai của con búp bê trút giận, đột nhiên cảm thấy có người, không ngẩng đầu lên mà trực tiếp quát: "Cút ra ngoài cho ta, mẫu hậu không cho ta xuất cung thì đừng lăn vào đây!" 

Cực kì không kiên nhẫn, một chút cũng không che giấu, giọng nói rất lớn, chỉ là có chút khàn. Sắc mặt cũng không được tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn phơn phớt hồng giờ đã tái nhợt. A Đoàn bỗng chốc cảm thấy đồng tình, thấy An Dương như vậy đột nhiên sẽ hiểu. Thực ra, khó vượt qua nhất chính là An Dương mà? 

Mình cùng Thái tử ca ca thân mật tất nhiên không giả, nhưng An Dương cùng Thái tử ca ca vẫn là huynh muội ruột. Hơn nữa Thái tử ca ca không tạm biệt mình, như vậy chắc cũng không tạm biệt An Dương? Chỉ nghĩ tới mình đau lòng như thế nào mà lại không quan tâm An Dương, đem nàng ném ra sau đầu, thật sự uổng phí An Dương đối xử với mình tốt như vậy, thật đáng đánh đòn! 

"BỐP!"

An Dương phát hiện người tới không rời đi, lửa giận càng lớn, đang định trút giận thì đột nhiên nghe được âm thanh tát vang dội, kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy A Đoàn. Thấy tay phải A Đoàn đang giơ lên, vội vàng đứng dậy kéo tay nàng: "Ngươi đang làm cái gì vậy?" 

A Đoàn cúi đầu cắn chặt môi dưới.

"Là ta ích kỉ, là ta không tốt."

"Ta chỉ biết suy nghĩ cho mình, lại không biết rằng ta làm vậy ngươi càng đau lòng hơn."

"Là ta không tốt, ngươi đánh ta đi!"

Ngẩng đầu lên mới thấy mặt đã bắt đầu sưng đỏ, có thể thấy được lúc ra tay đã mạnh đến cỡ nào.

A Đoàn nhíu chặt mày, An Dương cũng mở lớn mắt. Cuối cùng An Dương hất tay A Đoàn ra, càng tức giận nói: "Ngươi làm như vậy là có ý gì? Ta nháo mẫu hậu một ngày một đêm, là để ngươi đến đây cho ta đánh vài cái? Trong lòng ngươi nghĩ ta là người như vậy sao?"

"Ca ca không tạm biệt mà đi, ta có thể miễn cưỡng tự an ủi mình rằng hắn vốn là Thái tử sau đó mới là ca ca ta, việc nước tất nhiên phải đặt lên trước tiên. Thế nhưng ngươi thì sao? Cho dù ngươi đau lòng, cho dù ngươi khổ sở thì ngươi cũng không nên giống hắn đối xử với ta như vậy!"

"Ngươi và hắn có khác nhau cái gì đâu?"

"Ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi lại làm như vậy? Chỉ vì ngươi đau lòng nên ngươi liền quên ta?"

Nháo cùng Hoàng hậu một ngày An Dương cũng không khóc, nhưng khi nhìn thấy A Đoàn thì lập tức khóc, thật sự thất vọng.

A Đoàn biết rõ An Dương đau lòng nhưng không nghĩ rằng phản ứng của nàng lại lớn như vậy. Kinh ngạc tiến lên một bước muốn kéo tay An Dương, lại bị nàng lùi về phía sau tránh đi. Cắn chặt môi dưới không nói nên lời.

Hô hấp An Dương ngày càng dồn dập, mặt cũng đỏ lên, run rẩy mở miệng. 

"Ngươi nói đi, ngươi nói không phải ngươi quên ta, mà là ngươi, mà là ngươi..."

An Dương cũng không thể tự mình nghĩ ra lí do che giấu cho A Đoàn.

A Đoàn như mất hết sức lực, hai chân khụy xuống rồi ngồi xuống đất, hai tay ôm lấy chân, cằm đặt trên đầu gối, kinh ngạc nhìn con búp bê màu xanh da trời: "Ta quên ngươi, ta cũng không quên ngươi."

Như vậy là có ý gì? An Dương không hiểu định hỏi tiếp thì A Đoàn lại nói tiếp.

"Ta biết Thái tử ca ca đi du học sớm hơn ngươi, lúc biết thật giống như sét đánh ngang tai, cho đến bây giờ ta cũng không nghĩ ta và Thái tử ca ca sẽ cách xa nhau. Ta luôn cho rằng, dù hắn bận đến mấy thì mỗi ngày đều có thể gặp một lần, nhưng ai ngờ rằng hắn cứ như vậy rời đi..."

"Lúc đó đầu như không hoạt động, không biết mình nên nói cái gì, thậm chí một câu giữ hắn lại cũng không có. Bởi vì ta giống ngươi, cho rằng việc nước là quan trọng nhất, Thái tử ca ca luôn luôn có lí do của mình, ta không thể làm vật cản đường của hắn." 

Nói xong liền nở nụ cười tràn đầy tự giễu cùng bất đắc dĩ.

"Ta cũng thật là vô tâm, trong tình huống như vậy còn có thể ngủ. Ta cũng không biết lúc đấy mình nghĩ cái gì, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng? Chưa phải cách xa nên vẫn yên tâm? Chính mình cũng không biết... Buổi sáng khi... tỉnh lại thì Thái tử ca ca đã đi, một câu tạm biệt cũng không có." 

"Ta thậm chí đến một câu cẩn thận trên đường cũng chưa kịp nói với hắn..." 

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay, giọt nào cũng nóng hổi. Không biết An Dương đã đến cạnh A Đoàn lúc nào, giống nàng ngồi trên đất, hai tay cầm lấy tay A Đoàn: "Ngươi đừng khóc nữa, không phải lỗi của ngươi, đều là lỗi của tên ca ca khốn khiếp kia, là hắn không tốt." 

Rõ ràng vừa nãy còn tức giận như vậy, vừa nhìn thấy A Đoàn khóc liền lập tức chạy lại dỗ rồi. A Đoàn nghiêng đầu nhìn An Dương, nước mắt càng rơi nhiều hơn, hai mắt không có sức sống: "Ta khi đó chỉ nghĩ mình thực đau lòng, quên mất rằng việc này đối với ngươi còn hoảng sợ nhiều hơn. Ta chỉ nghĩ rằng, ta sẽ nghe lời Thái tử ca ca trở về nhà, ta vẫn còn trong kinh thành, lúc nào
vào cung cũng được, ngươi cũng có thể tùy ý xuất cung."

"Cho nên mới không kịp thời nói cho ngươi biết."

"Ta thực sự không nghĩ tới, không phải là ta cố ý, lại càng không phải là quên mất ngươi."

An Dương nghe như vậy thì tức giận trong lòng đã vơi đi một nửa. Vừa thấy vui mừng, vui mừng vì A Đoàn đã tự mình nói ra sự thật, nhưng cũng vừa thấy chột dạ. Ca ca đột nhiên đi du học, có thể nháo với phụ hoàng và mẫu hậu nhưng không thể trút giận lên người bọn họ, chỉ có thể lấy cớ để ném hết lên người A Đoàn. 

Muốn mượn bậc thang này để đi xuống, đột nhiên lông mi khẽ run, gắt gao ôm lấy bụng mình.

A Đoàn còn chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy tiếng phát ra từ bụng An Dương. Không cười, chỉ yên lặng nhìn về phía bụng nàng. An Dương vẫn ôm chặt lấy bụng, nhưng bụng vẫn cố tình phát ra tiếng! A Đoàn cũng vẫn yên lặng ngồi một bên nhìn! Cái này so với cười càng làm người ta khó chịu hơn! 

Cuối cùng thẹn quá hóa giận.

Mở miệng nói: "Ngươi nói xem ta quan trọng hơn hay ca ca ta quan trọng hơn?"

Trong mắt rõ ràng đang đe dọa nếu ngươi nói ca ca ta quan trọng hơn ta liền cắn chết ngươi!

A Đoàn im lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của An Dương một hồi lâu, cuối cùng quay đầu qua loa trả lời "Ừm, quan trọng như nhau."

"Cái gì gọi là quan trọng như nhau chứ?"

An Dương vẫn còn lải nhải, A Đoàn tiếp tục ôm đầu gối ngẩn người, không quan tâm người bên cạnh đang nói gì. 

Bích Sơ cầm hộp cơm đứng ở bồn hoa không xa, Hoàng hậu nương nương cũng đứng bên cạnh. Hộp cơm là do A Đoàn phân phó mang tới, nói là có cách để An Dương ăn gì đó. Kết quả là Hoàng hậu cũng biết, cũng đi đến tẩm cung của An Dương. Lúc hai người cãi nhau đã quyết định đứng ngoài quan sát.

Thấy công chúa đã khôi phục tinh thần, Bích Sơ đang định nói gì đó với Hoàng hậu thì phát hiện Hoàng hậu im lặng nhìn hai người đang ôm nhau trong kia sau đó xoay người rời đi. Bích Sơ nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, sau đó đem hộp cơm đưa cho ma ma, dặn một lúc sau hãy bê vào, sau đó đi theo Hoàng hậu nương nương.

Bích Sơ chậm rãi đi theo Hoàng hậu, Hoàng hậu vẫn như cũ nhìn về phía trước. 

"Để tay lên ngực tự hỏi, mặc dù không coi nàng như con gái ruột nhưng cũng coi như nửa con gái rồi." 

Nàng ở đây tất nhiên là nói A Đoàn rồi. Bích Sơ cũng đồng ý với lời này, những năm nay, tất cả chi phí của cô nương đều giống An Dương công chúa, hơn nữa Thái tử điện hạ thỉnh thoảng còn trợ cấp thêm. Kì thật, đối với phương diện vật chất mà nói, cô nương có khi còn quý hơn của An Dương công chúa. Những điều này Hoàng hậu nương nương đều biết, nhưng chưa bao giờ bất mãn. Không chỉ Đông cung mà ngay cả trong cung, Hoàng hậu nương nương đã dặn rất nhiều lần là phải coi cô nương như chủ tử của mình, cô nương không phải là người ăn nhờ ở đậu, sau này cũng ở nơi này. 

Chỉ thiếu điều trở thành người nhà. 

Bích Sơ làm bạn với Hoàng hậu đã bao nhiêu năm, hiểu rõ Hoàng hậu còn hơn cả bản thân mình, biết rõ nàng lúc này cần người lắng nghe mình tâm sự cho nên cũng không đáp lại, chỉ trầm mặc đứng một bên. Hoàng hậu vẫn nhìn về phía trước, giọng nói rất nhẹ.

"Khi Đồng Nhi nói với ta chuyện này, mặc dù biết nàng vẫn là con nít nhưng thực sự có chút tức giận. Có thể ta không phải là Thánh mẫu, nếu do nàng thì ta cũng không trách cứ nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái. Mấy năm này ta đã tận tâm chăm sóc chỉ bảo, không phải con ruột của mình nhưng dù là tảng đá thì vẫn là một tay ta nuôi lớn."

"Nói cho cùng thì cũng đứng không vững, cũng là do mình cố tình ôm đến."

Thở dài một hơi bất đắc dĩ như giải thoát: "Đến cuối cùng vẫn là Đồng Nhi nói đúng, cuộc sống của nàng thì nên để cho nàng tự quyết định, người lớn cũng nên ở ngoài chỉ dẫn chứ không nên quyết định thay nàng. Nếu theo như cách ta dạy nàng thì việc vừa rồi sẽ không có kết cục như vậy."

"Nàng cùng An Dương, sẽ không hòa thuận như vừa rồi."

Nghiêng đầu cười nhìn Bích Sơ: "Cũng coi như ta bớt đi một việc phải để mắt đến, ta làm sao lại sợ không dạy bảo tốt nàng? Nếu Đồng Nhi không hiểu rõ nội tình thì ta cũng phí thời gian đi làm mẹ chồng độc ác rồi, ta cũng không ngại nhàn hạ thêm đâu."

Hoàng hậu nghĩ thông suốt làm Bích Sơ rất vui, cười đáp lại.

"Người trẻ tuổi tất nhiên có suy nghĩ riêng của bọn hắn, nói như thế nào cũng sẽ không để vào trong lòng, chi bằng cứ để ngã một lần rồi sẽ biết đau thôi. Hoàng hậu nương nương dù nói cho các nàng biết phía trước có hồ các nàng vẫn sẽ nhảy thôi. Đã như vậy không bằng mình nên nhàn nhã uống rượu ăn điểm tâm, ngồi ngoài xem chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"

Bích Sơ nói rất hay, Hoàng hậu nghe cũng thấy vui.

"Đúng rồi, đợi các nàng khóc xong sẽ đến chỗ ta, ta sẽ không để ý đến các nàng, chỉ ngồi ngoài xem trò hay!"

A Đoàn cho rằng Ngô Đồng đã đi từ sớm nhưng lúc này lại đang đứng ở cửa nhỏ của cung. Giang Vạn Lí đưa A Đoàn tiến cung, đến cùng vẫn không nhịn được mà tiễn Ngô Đồng một đoạn.
Khom người đợi Ngô Đồng cùng Hoàng thượng tạm biệt nhau xong mới yên lặng đi tới.

Ngô Đồng một thân nhung trang, không có hành lí, chỉ có một người một ngựa, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, dưới mắt có quầng mắt màu đen nhạt, hai ngày nay chưa từng nghỉ ngơi. Nhìn Giang Vạn Lí đi tới, miệng mở to như có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ nói một câu đơn giản "Chăm sóc cho nàng thật tốt".

Giang Vạn Lí gật đầu, yên lặng kéo dây cương về phía trước, một mực cúi đầu nhìn mặt đất. Đi một đoạn Ngô Đồng không nói lời nào nhưng Giang Vạn Lí lại không kiềm chế được.

"Nô tài ngu dốt, thật sự không biết vì sao Thái tử lại quyết định đi du học, vì sao lại không tạm biệt đã đi, thật sự vì không muốn nhìn thấy cô nương khóc sao?" 

Ngô Đồng nghe vậy chỉ buông tầm mắt xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cung không nói lời nào. 

Khi Giang Vạn Lí nghĩ mình sẽ không có câu trả lời thì lại nghe Ngô Đồng hỏi: "Lúc A Đoàn tiến cung, phụ hoàng đã nói như thế nào?" 

"Bồi dưỡng tình cảm của ngài và cô nương thật tốt, cô nương là Thái tử phi tương lai." Câu hỏi này Giang Vạn Lí không cần suy nghĩ nhiều đã có thể trả lời vì mọi người đều biết đó là sự thật. 

"Nếu ta không đi du học, người khác sẽ nghĩ gì về nàng?"

Giang Vạn Lí vẫn không rõ ý của Ngô Đồng, cúi đầu suy nghĩ một hồi mới nghĩ ra. Đúng rồi, cô nương tiến cung là để bồi dưỡng tình cảm cùng Thái tử điện hạ, hơn nữa mọi người cũng biết cô nương là do Hoàng hậu nương nương đích thân dạy dỗ, đột nhiên lại về nhà. Dù mình biết được ít chuyện cũng không thể đoán được, thiên hạ nhiều người như vậy, họ sẽ nghĩ như thế nào? 

Bọn họ sẽ cho rằng cô nương bị đuổi về nhà vì Hoàng hậu nương nương hay Thái tử không yêu thích nữa. 

Đến lúc đó cô nương sẽ bị biết bao nhiêu người dèm pha, lại còn cả những lời phỏng đoán ác ý nữa. 

Biết rõ Thái tử vẫn nghĩ đến cô nương, tâm tình của Giang Vạn Lí dần tốt lên, không uổng công hôm qua cô nương khóc sưng mắt. Thế nhưng hình như vẫn có gì đó sai sai? Dừng một chút lại tiếp tục hỏi: "Vì sao nhất định phải đưa cô nương đi? Điện hạ ngài cùng cô nương ở chung một chỗ không phải cũng được sao? Không thể cùng nhau lớn lên sao?" 

Vì sao nhất định phải rời xa nhau? 

Câu hỏi này Ngô Đồng không trả lời, chỉ lại một lần nữa dặn hắn chăm sóc A Đoàn cho tốt rồi quay người lên ngựa. Bình tĩnh nhìn về cung thật lâu, sau đó quay đầu, giương roi lên, trực tiếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play