Trong Di Cùng hiên đang rất vui sướng náo nhiệt, Vân Thường cầm trong tay một bộ váy áo, ướm lên người cười tươi nói: “Bộ này là Thượng Phục cục may theo kiểu mới mang đến, chủ tử, ngài xem đường viền cũng có tới ba bốn lớp, tay nghề càng ngày càng tinh xảo.” Nói xong đặt xiêm y xuống lại bưng lên một hộp đồ trang sức đeo tay, “Buổi trưa Đồng cô cô tự mình mang đến, lúc đó chủ tử đang nghỉ ngơi, Đồng cô cô chỉ để đồ lại rồi đi luôn.”
Tự Cẩm nhìn hộp trang sức đầy châu ngọc lấp lóa, cười bình thản nói với Vân Thường: “Cất hết lại đi.” Có cái gì đáng cao hứng chứ, chẳng qua là hoàng hậu thấy nàng biết điều nên ban thưởng thôi, cũng là nhắc nhở nàng phải cẩn thận tuân giữ bổn phận.
Vân Thường cũng không dám cười nữa, im lặng vội vàng cất sang một bên. Diện Mi cũng nhanh chóng gấp váy áo lại, ôm đồ mang ra ngoài. Ra tới cửa mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tim trong ngực còn đang nhảy thình thịch. Nàng ta vừa mới thở phào một cái, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hoàng thượng rảo bước đi vào, đầu gối mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống, “Nô tỳ bái kiến Hoàng thượng.”
Tiêu Kỳ đi qua bên cạnh Diện Mi, đôi mắt nhìn xấp váy áo nàng ta ôm trong long, dừng một lúc mới nhấc chân đi vào. Diện Mi đang định đứng lên thì nghe tiếng chủ tử vấn an bên trong, nhìn Quản Trường An mỉm cười đứng trước cửa, nàng ta lại vội vàng hơi quỳ xuống rồi không dám nói thêm gì lui xuống. Ai cũng đều nói chủ tử thất sủng, nhưng không phải Hoàng thượng vẫn đến sao? Di Cùng hiên của các nàng cũng không thể cứ thế chìm xuống. Trong lòng Diện Mi dần dần kiên định hơn, ngay cả bước chân cũng khí thế mạnh mẽ lên.
Trong phòng Vân Thường dâng trà lên xong lại cẩn thận lui ra ngoài, tay nhẹ nhàng kéo rèm cửa lại. Nàng ta ra đến ngoài thì gặp Quản Trường An cười mỉm đứng ngay ở trước cửa.
“Nô tỳ vấn an đại tổng quản.” Vân Thường cười quỳ gối hành lễ.
“Vân Thường cô nương đừng khách khí, mau đứng lên.” Quản Trường An đưa tay vừa đỡ vừa cười nói.
Vân Thường đôi khi cảm thấy Quản Trường An này rất đáng giận, nhưng nàng ta cũng không dám đắc tội vị đại hồng nhân trước ngự tiền này đành chỉ cười xòa. Người vừa đứng lên thì thấy Trần Đức An đang đi tới, trong lòng nhẹ một hơi để lại Trần Đức An chiêu đãi Quản Trường An, còn mình thì đi ra ngoài chờ chủ tử sai bảo.
Ở trong phòng Tự Cẩm quả thật cũng hơi lo lắng bất an. Nàng biết rõ chính mình chọc Tiêu Kỳ tức giận trong vụ không gặp người nhà nhưng nàng cũng không có cách nào khác. Cho nên lúc này chỉ dám bưng trà rót nước, đấm vai bóp lưng cho hắn. Nghĩ tới mình là một cô gái hiện đại ưa chuộng tự do dân chủ, vậy mà phải sống trong xã hội cổ hủ vạn ác, muốn sống phải khúm núm co ro, bất giác cảm thấy trong lòng đầy uất ức.
Lúc đầu Tiêu Kỳ cũng tức giận không ít, hắn nghĩ Tự Cẩm không biết phân biệt nặng nhẹ, phải dạy dỗ nàng thật tốt mới được. Thế mà cơn tức của mình còn chưa vơi thì đã thấy tiểu cô nương kia đỏ mắt rơm rớm nước, nàng còn dám ủy khuất trước nữa kia, thế này gọi là gì chứ?
Hắn đành duỗi tay kéo Tự Cẩm ngồi xuống cạnh mình nhìn nàng đầy đe dọa, “Nàng còn không biết xấu hổ cho là mình oan ức sao, lòng tốt của trẫm dành cho nàng đều bị lòng lang dạ thú của nàng giẫm nát rồi còn gì.”
Tự Cẩm vội vàng đứng dậy thỉnh tội, Tiêu Kỳ lại kéo tay nàng dùng sức mạnh đè xuống. Tự Cẩm nhìn hắn, kỳ thật nàng biết rõ Tiêu Kỳ có lòng tốt, nhưng phúc khí lớn như thế... nàng không chịu nổi. Bây giờ suy nghĩ kỹ, nếu Tiêu Kỳ trên triều đình nhất ngôn cửu đỉnh, các thần tử tận tâm tận trung, nàng được hắn nhớ thương như thế thì trong lòng chỉ có vui vẻ chứ nào có chuyện còn e ngại.
Nói đến cùng thì do bản thân ngôi vị, quyền lực Tiêu Kỳ chưa vững nên nàng đi theo cũng trôi nổi dập dờn, không có chỗ dựa vững chắc mà thôi.
Nhưng những lời này sao nàng dám nói ra, nàng chỉ đành cúi đầu.
Tiêu Kỳ nhìn dáng vẻ này của Tự Cẩm nói: “Trước đây trẫm vẫn cảm thấy nàng là người vô tư lự, không suy tính sâu xa, là nha đầu ngốc, bây giờ mới biết nàng cũng có những suy tính riêng của mình.”
Mấy câu này cũng khá nặng nề, Tự Cẩm liền ngẩng đầu nhìn hắn vội vã biện bạch, “Ý tứ của Hoàng thượng cũng là tâm nguyện của thần thiếp. Nhưng thân thiếp ở trong hậu cung, phải tuân theo cung quy.”
Tiêu Kỳ nghe nàng nói câu này, mặc dù trong lòng vẫn chưa hết ức chế nhưng ngẫm lại, làm hoàng đế như hắn mà còn phải nhìn sắc mặt mấy lão thất phu kia chứ đừng nói gì đến một phi tần như Tự Cẩm, nhà mẹ đẻ yếu thế thì sống trong hậu cung khó khăn cỡ nào. Nghĩ tới đây, bỗng nhiên cảm thấy hai người tình cảnh đúng là giống nhau, cảm giác chua xót lại dâng lên.
“Cho nên nnàng dám to gan từ chối lòng tốt của trẫm sao?”
“Thần thiếp không dám.”
“Không dám? Trẫm cảm thấy gan nàng rất to đấy.”
Tự Cẩm mím môi không nói gì nữa. Trong lòng Tiêu Kỳ rất hiểu lý do mình làm vậy, hắn chỉ tức giận vì nàng đã không đứng bên hắn mà thôi.
Vì sao nàng không dám đứng chứ?
Chẳng qua vì bây giờ hắn còn chưa có đủ sức mạnh thực sự để bảo vệ nàng.
Điểm này cả hai người đều biết rõ, nhưng không ai nói ra.
Tiêu Kỳ chủ động tới Di Cùng hiên hạ bậc thang cho nàng, nàng đã thở phào nhẹ nhõm rồi. Do đó càng thêm nhiệt tình cẩn thận chăm sóc phụng dưỡng tôn đại phật này. Mấy chuyện chuyển khẩu, mở khoa thi, lại còn án tham ô tiền cứu trợ thiên tai trên triều đình đã đủ làm cho Tiêu Kỳ bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Cho nên sau lần gửi thư đó Tự Cẩm cũng không nói thêm gì nữa, tình cảm của nàng và Tiêu Kỳ không có nền tảng cơ bản, có những lúc người đàn ông vẫn thích nữ nhân ngốc nghếch hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT