Quản Trường An trong lòng chà chà hai tiếng. Hi Tần này là một chủ tử tốt, xem một đám nô tài cung kính nhớ ơn nàng kìa. Tiết trời càng ngày càng lạnh, mấy cung nhân trực đêm đúng là phải chịu cảnh rét cắt da cắt thịt. Có vài vị chủ tử buổi tối không thích có tiếng động, không muốn ngửi mùi thức ăn, do đó các cung nhân đều phải ăn cơm canh nguội ngắt. Đâu được như cung nhân của Di Cùng Hiên trực đêm còn có lò sưởi ấm, nước trà nóng uống, làm vất vả nhưng cũng ấm áp thoải mái.

“Buổi tối chuẩn bị ăn gì vậy?” Quản Trường An cũng khá đói, đi theo Hoàng thượng làm bao nhiêu việc, cơm tối còn chưa kịp ăn đây.

Thuận Toàn cũng không ngốc, Trần Đức An đã dặn dò hắn ta từ sớm, vội vàng vừa cười vừa nói: “Có sữa đậu nành tươi, còn có canh thịt bò, cháo khoai mì và ba loại bánh, bánh bao lớn vỏ mỏng, bánh dầu vừng thơm và bánh nướng, tổng quản có muốn nếm thử không, không biết ngài thích ăn cái gì?”

Quá phong phú đi, làm chủ tử tham ăn mê uống hắn ta không dám nói, nhưng nhìn bữa ăn đêm của các cung nhân Di Cùng Hiên này cũng làm cho hắn ta, một đại tổng quản thèm thuồng.

“Sữa đậu nành này bao lâu nữa thì nấu xong?”

“Chút nữa là được, tổng quản ngài cứ vào nhà nghỉ ngơi đi, ngài thích ăn ngọt hay là mặn? Chỗ chúng ta trong này có đủ người ở trời nam biển bắc, khẩu vị không giống nhau, khác nhiều lắm.”

Quản Trường An nghe vậy lại hâm mộ, đá một cái vào mông Thuận Toàn, “Ngọt.”

“Ngài có muốn thêm mật ong không?”

“Thêm!”

Chờ Quản Trường An vào phòng nghỉ ngơi, Thuận Toàn đưa lưng về phía hắn ta nhe răng, cú đá cũng không mạnh lắm nên hắn ta cũng không dám nói gì vội vàng chuẩn bị. Bát đũa thìa muỗng đã chuẩn bị đầy đủ, Trần Đức An xắn tay áo lên, nước sữa trong nồi sôi vừa vặn, mùi đậu nành thơm xông vào mũi, cả người đều cảm thấy thoải mái.

“Thuận Toàn, múc cho ta một chén mặn, mới vào đêm mà sao lại lạnh như vậy chứ. Chút nữa ngươi kêu người mang bếp lò vào đây, không phải gác bên ngoài đâu. Đến nửa đêm sợ sẽ lạnh hơn đấy. Ta sẽ sửa chữa lại phòng trà để ngươi ở bên đó, ngươi cũng đỡ phải cả ngày đứng ở hành lang chịu tội. Mùa hè còn đỡ chứ mùa đông thì khổ.”

Thuận Toàn vui vẻ, so với Quản Trường An còn cung kính hơn. Chứ sao, quan huyện không bằng hiện quan. Trần Đức An là quản sự trực tiếp của hắn ta, Quản đại tổng quản dù có lợi hại hơn cũng không thể tùy ý nhúng tay vào việc của Di Cùng Hiên, đây chính là quy củ.

“Rốt cục chỉ có An ca ca thương đệ nhất, tổng quản cũng đang nghỉ ngơi bên trong, ca đi vào trước nghỉ ngơi, đệ làm xong sẽ vào ngay.” Thuận Toàn lại gần Trần Đức An khẽ nói.

Trần Đức An chợt nhíu mày, cười vỗ vỗ vai Thuận Toàn, tỏ ra hài lòng với sự khôn khéo của hắn. Hắn ta cũng xoay người vào phòng, căn phòng này chính là chỗ để nô tài bọn họ nghỉ ngơi trong khi trực đêm. Lúc này trong phòng chỉ có một mình Quản Trường An, Trần Đức An đi vào trước tiên vấn an hắn.

Quản Trường An cười kêu hắn ta đứng lên, hai người ngồi đối diện nói chuyện. Trước mặt Quản Trường An, Trần Đức An nào dám sơ ý, liên tục nịnh nọt. Quản Trường An cũng không muốn đắc tội người quản sự bên cạnh Hi Tần này. Cho nên trong bụng hai người nghĩ thế nào thì không ai rõ nhưng ngoài mặt lại cực kỳ hòa thuận hữu hảo.

Nói qua nói lại, bất giác nhắc đến mấy chuyện trong cung. Trần Đức An nhìn Quản Trường An dò hỏi vài chuyện của Trường Nhạc Cung. Nhưng miệng của Quản Trường An kín hơn so với cả áo giáp sắt, cười cười nói nói thế chứ một chữ cũng không nhả ra, làm Trần Đức An tức hộc máu lại không thể làm gì.

May mắn đúng lúc đó Thuận Toàn đưa đồ ăn vào, cả phòng liền ngập tràn hương thơm. Quản Trường An đói đến mức bụng kêu òng ọc như trống, lúc ấy bất chấp tất cả uống một chén sữa, uống xong thấy bụng thoải mái hơn rất nhiều. Hắn ta thở phào một cái, nhìn Trần Đức An đánh giá.

Nói đến thì Trần Đức An cũng là gặp may mắn lớn. Lúc trước Nội Đình Phủ phái hắn ta tới đây, hắn ta không bao giờ nghĩ mình có thể có ngày hôm nay. Khi đó ai có thể biết rõ Hi Tần lại có vinh quang như hôm nay chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, Quản Trường An kỳ thật cũng không hiểu rõ, Hi Tần ngoại trừ có dung nhan yêu kiều thì có gì tác dụng đâu. Trong cung thứ không thiếu nhất chính là mỹ nhân. Phía trước có Quý phi châu ngọc, sau lại có Cẩm Tiệp Dư, Lý Chiêu Nghi, ai nấy đều phong thái phi phàm. Dù sao tuổi Hi Tần còn nhỏ, nói khó nghe một chút thì còn chưa có phong vận của nữ nhân. Nhưng mà người ta lại được Hoàng thượng để ý. Chà, chà, vận khí thật sự là... Nếu không trước đây Long vương chỉ ban có một trận mưa sao lại có thể đem Hoàng thượng đưa đến chỗ Hi Tần chứ?

Tên tiểu tử Trần Đức An này lúc trước đối với mình hận không thể nịnh nọt gọi cha gọi mẹ, giờ hắn cũng từ từ ngẩng đầu, biết tới chỗ hắn ta dò hỏi chuyện này nọ. Tiểu tử này thật gian xảo. Hi Tần có một tổng quản thái giám chịu bôn ba vất vả cho nàng như thế, lại thêm cung nữ Vân Thường chiếu ứng bên trong. Mới đầu hai bọn họ đâu có gì đáng chú ý, giờ theo Hi Tần, nước lên thì thuyền lên, hai người bọn họ lại nổi bật trong đám nô tài.

Rất có khả năng.

Có điều chuyện này cũng không có liên quan gì tới hắn ta, hắn ta hầu hạ Hoàng thượng, cũng không cần phải cố kỵ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play