Kế sách mà Tự Cẩm hiến kế khiến cho Tiêu Kỳ vừa kinh hãi vừa mừng rỡ. Nàng dẫn theo nội dung sau này trong lịch sử có ghi: Tuyệt hộ quận của Đại Vực bị quý tộc vứt bỏ, Hộ bộ oán than, chuyện chuyển khẩu tốt đẹp thành công lao lớn của triều đại, lợi ích thiên thu. Ngô hoàng kiên trì việc này quả thật là đấng minh quân.
Kỳ thật kế sách của Tự Cẩm cực kỳ đơn giản, nếu không ai xem trọng Tuyệt Hộ Quận kia, người người đều ghét bỏ. Vậy thì Hoàng thượng liền lấy làm tài sản của chính mình là được. Tuy bây giờ Tuyệt Hộ Quận kia chỉ là một nơi hoang vu, nhưng sau khi chuyển khẩu đại công cáo thành, đến lúc đó đất hoang hóa thành ruộng tốt, tiền bạc sẽ cuồn cuộn chảy về. Lúc đó tiền hay người đều là của một mình hoàng đế. Hộ bộ nhìn mà thèm ư? Vậy thì sao đây, trước đây Hộ bộ các ngươi không chịu chi một đồng nào thì bây giờ có liên quan gì tới Hộ bộ chứ. Tiền có nhiều cũng là của hoàng đế.
Tự Cẩm trước tiên vẽ cho hoàng đế một cái bánh mì rất lớn, còn là bánh mì kẹp thịt.
Quả nhiên Tiêu Kỳ cảm thấy cực kỳ hứng thú. Giờ hắn đang rất nghèo mà, nếu như có thể lấy 6,7 Tuyệt Hộ Quận này làm của riêng, vậy thì chẳng mấy chốc hắn trở thành một ông vua giàu có, tương lai quá mức tốt đẹp đi.
Do đó, chuyện chuyển khẩu trở thành cực kỳ quan trọng. Tiêu Kỳ tự định giá mấy lần, thần sắc càng thêm ngưng trọng. Nhất là câu kia của Tự Cẩm: công lao lớn của triều đại, lợi ích thiên thu vô cùng phù hợp với tâm ý của hắn, trong lòng cảm thán, ai có thể ngờ người hiểu hắn nhất lại chỉ là một Hi Tần mới làm bạn chưa được bao lâu. Trước đây nàng vốn nhát như chuột, càng thêm không ngờ được lại là một người có chí khí, đại tài. Trong thư nàng nói, từ khi còn nhỏ đã được người người tán thưởng tài danh, quả nhiên không phụ danh tiếng ấy.
Sau đó, lúc hắn muốn xem nàng ra kế sách gì thì … hết thư.
Tiêu Kỳ nổi cáu.
Trong bụng có thượng sách lại không chịu báo, rõ ràng là đang oán hắn mấy ngày nay lạnh nhạt. Đây chính là muốn hắn tới gặp cho nên trong thư chỉ nói một nửa, giữ lại một nửa. Đúng là tiểu hồ ly giảo hoạt. Khó trách tự nói mình ham chơi kiêu ngạo, quả cũng đúng.
Tiêu Kỳ cũng có nỗi khổ tâm của chính mình. Tiếp nhận từ tay phụ hoàng tình thế khó khăn này, hắn phải đối mặt với một quốc gia đầy yếu điểm. Quý tộc sĩ tộc nắm giữ triều chính, đất đai Đại Vực Vương Triều phân năm xẻ bảy, hơn bảy tám phần nằm trong tay sĩ tộc thế gia. Mặc dù hắn có chí lớn nhưng lại không có cách nào thi hành.
Hắn là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, muốn hắn phải đối mặt với ánh mắt thương xót của Tự Cẩm ư?
Hắn xấu hổ, phẫn nộ, oán hận!
Chưa từng thời khắc nào càng làm cho hắn thêm quyết tâm phải biến Đại Vực Vương Triều đích thực trở thành quốc gia của họ Tiêu!
Tiêu Kỳ nắm thư của Tự Cẩm trong tay, trong phòng càng suy tính không ngừng nghỉ, đầu óc chỉ toàn nghĩ về chuyện chuyển khẩu. Chỉ cần nghĩ tới sau này hắn nắm giữ trong tay các Tuyệt Hộ Quận kia thì cảm giác hưng phấn cứ dâng tràn mãi không thôi.
“Người tới.”
“Có nô tài.” Quản Trường An đẩy cửa vào, quỳ xuống đất hầu chỉ, “Hoàng thượng, người phân phó gì ạ?”
Tiêu Kỳ miệng đầy lời muốn nói, lòng tràn đầy vui sướng, nhưng đối mặt với Quản Trường An lại không thể nói gì, nhất thời ngẩn người đứng đó, nhíu lông mày lại im lặng.
Lòng Quản Trường An thấp thỏm, không biết mình lại chọc giận Hoàng thượng chuyện gì, nhớ tới thức ăn chỗ Đồng Ý liền vội vàng nói: “Hoàng thượng, đồ ăn đã đưa tới, người muốn dùng thử không?”
Vui vẻ không thể chia sẻ với Quản Trường An, lại không muốn người phía dưới thấy hắn hưng phấn mất lễ nghi, Tiêu Kỳ kìm nén sự vui mừng, ổn định cảm xúc bình thản lại, hơi gật đầu, “Mang vào đi.”
Quản Trường An khẽ thở nhẹ một hơi, vội vàng ra ngoài mang hộp cơm vào.
Tiêu Kỳ nhìn hộp cơm ba tầng vĩ đại cũng kinh ngạc, lập tức nhìn sang Quản Trường An.
Quản Trường An bị ánh mắt của Hoàng đế sắp đốt cháy người, trong lòng run sợ, nghĩ thầm đây là hoàng đế muốn hỏi chuyện Hi Tần nhưng lại không muốn chủ động. Được, làm nô tài điều quan trọng nhất là thể nghiệm và quan sát thái độ bề trên, làm sao có thể để cho Hoàng thượng khó xử. Hoàng thượng cần bậc thang đi xuống, hắn ta dù có biến thành cái thang cũng không thể làm cho Hoàng thượng tiến thối lưỡng nan.
Nghĩ tới đây, Quản Trường An lập tức nói: “Hoàng thượng, đây là thức ăn do Ngự Thiện Phòng mang tới.” Không hề nhắc tới chuyện Đồng Ý nói với hắn ta, nhỡ sau này hoàng đế mất hứng trút lửa giận lên trên đầu đồ đệ hắn ta thì sao? Cho nên có chuyện vẫn cứ để Ngự Thiện Phòng chịu trách nhiệm đi, vì lợi ích của mình thà hy sinh lợi ích của người khác. “Dựa theo người của Ngự Thiện Phòng nói, hôm nay Di Cùng Hiên cũng kêu hộp cơm ba tầng.”
Hi Tần chủ tử thích ăn mê uống, hắn ta đã cấp thang cho Hoàng thượng rồi, ngài vui vẻ thuận theo đi.
Quả nhiên Tiêu Kỳ hơi nhíu mày, đứng dậy nói: “Bãi giá Di Cùng Hiên.”
Quản Trường An trong lòng thở phào nhẹ nhõm, “Vâng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT