Trong đầu Tiêu Kỳ bây giờ chỉ nung nấu chuyện chuyển khẩu của Tuyệt Hộ Quận. Chuyển khẩu là việc ai nấy đều không thích, nhưng họ lại không oán trách mấy quan lại kia mà cứ đổ lên đầu chửi mắng hắn, kêu hoàng đế là hôn quân, ban lệnh này ra khiến dân chúng phía dưới lầm than, cốt nhục chia lìa. Nhưng dân chúng có biết đâu, chuyện này không phải do mình hắn quyết định.

Tiêu Kỳ trầm mặt xoay người đi tới thư án duyệt tấu chương. Tự Cẩm nhớ ra mình tới đây để hầu mực bèn vội vàng đi qua, cầm lấy thỏi mực, nhỏ thêm chút nước nhẹ nhàng mài. Trong phòng trở nên an tĩnh lại, Tự Cẩm không dám nói gì, Tiêu Kỳ một bụng đầy tâm sự cũng không buồn mở miệng. Chỉ có hương trầm thơm dần dần tản ra trong không khí.

Không biết trải qua bao lâu, tay Tự Cẩm đã mỏi nhừ, không nâng nổi lên nữa mà tấu chương đưa đến tay Tiêu Kỳ vẫn ngày một nhiều hơn. Quản Trường An chạy tới chạy lui mấy lần đổi tấu chương, thấy sắc mặt Tiêu Kỳ càng ngày càng tối sầm lại, đen đến nỗi có thể so với mực trong nghiên bút.

Nhìn nét mặt hắn lúc xem tấu chương cũng có thể nhìn ra được, nhất định nội dung trong tấu chương làm hắn rất khó chịu. Đứng chỗ này, Tự Cẩm cảm giác như mình đang đi vào địa ngục. Việc tao nhã lịch sự, hồng tụ thêm hương vậy, sao đến lượt nàng lại khó khăn đến thế chứ?

Ngay lúc Tự Cẩm đang thất thần suy nghĩ, rèm cửa lại bị kéo ra, Quản Trường An liếc mắt sang thì thấy bóng dáng Đồng Ý loáng lên một cái. Hắn ta quay đầu lại thấy Hoàng thượng còn mê mải xem tấu chương bèn nhón chân lặng lẽ đi ra ngoài.

Đồng Ý vừa nhìn thấy Quản Trường An đi ra vội vã chào đón, “Sư phụ, Lý đại nhân đã đứng hầu hai canh giờ, ngài xem…?”

Quản Trường An cau lông mày lại, nét mặt cực kỳ khó nhìn, liếc Đồng Ý hỏi: “Lý đại nhân có lộ ra chuyện gì không?”

Đồng Ý lắc lắc đầu, “Cũng không, có điều ông ta đứng chờ khá lâu rồi bèn hỏi thái giám xem khi nào Hoàng thượng mới cho triệu kiến ông ta.”

Quản Trường An hừ một tiếng trong lỗ mũi, nhưng rốt cục cũng không dám tự quyết định bèn nhìn sang Đồng Ý nói: “Ngươi đi nói với Lý đại nhân, Hoàng thượng đang rất bận rộn, kêu Lý đại nhân cố gắng chờ thêm chút nữa, ta sẽ vào bẩm báo với Hoàng thượng.”

“Vâng.” Đồng Ý vội vàng đáp lời, nhìn sư phụ nói thêm một câu, “Sư phụ, vậy Lý đại nhân...”

Quản Trường An nhìn Đồng Ý, “Quản ông ta là ai chứ, chúng ta chỉ trung thành với Hoàng thượng.” Lý đại nhân là cha của Lý Chiêu Nghi thì sao đây, hắn ta lại không nhìn sắc mặt Lý Chiêu Nghi sống qua ngày.

Đồng Ý cũng không dám hỏi lại, quay người liền đi truyền lời.

Quản Trường An trong lòng chửi Lý Cùng Quang thậm tệ nhưng cũng không dám tự quyết không bẩm báo, đành phải hít một hơi sâu nhấc chân đi vào.

Tự Cẩm thấy Quản Trường An lại đi vào nhưng không nhìn Hoàng Thượng mà vẫn đứng nghiêng đầu mài mực, nghe Quản Trường An khẽ nói: “Hoàng thượng, Lý đại nhân còn chờ bên ngoài.”

“Để ông ta chờ.” Tiêu Kỳ cũng không ngẩng đầu, “Chỉ giỏi nịnh người, nịnh bợ mà tưởng là trung thành. Trẫm khinh thường!”

“Dạ.” Quản Trường An cũng không dám nói thêm gì nữa, lại đứng im một bên như cây cọc gỗ, trong lòng cũng vô cùng lo sợ. Càng ngày càng khó đoán những tâm tư suy nghĩ của Hoàng thượng. Đăng vị đã lâu, càng thêm uy nghiêm nhưng đại thần trong triều vẫn cứ coi Hoàng thượng như một vị vua mới lên ngôi, đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Trong đầu Tự Cẩm vẫn đang suy nghĩ cầu nói vừa rồi của Tiêu Kỳ, chỉ giỏi nịnh người, nịnh bợ mà tưởng là trung thành. Lời này nghe qua thì tưởng vô nghĩa, là chỉ mấy người chỉ giỏi nịnh bợ luồn cúi, lấy sự nịnh nọt tỏ lòng trung thành, muốn tâng bốc người khác mà tỏ ra mình có trí tuệ. Nếu gặp một vị hôn quân, tất nhiên sẽ lấy được lòng hoàng đế, khiến ông ta rất vui mừng. Ngờ đâu gặp đúng Tiêu Kỳ, một vị minh quân. Vị Lý đại nhân kia vỗ mông ngựa nhưng lại đạp lên vó ngựa, khiến hắn cảm thấy vô cùng khinh ghét.

Cứ để ông ta đốt nến đứng chờ thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play