“Chuyện là như thế này, nương nương nói…”

Khương cô cô nói lại lời Hi Phi một lần, Đồng Ý gật gật đầu, “Phải làm từ sớm rồi. Chủ tử quá lương thiện, mãi bị người ta cưỡi trên đầu. Phải cho các nàng xem một chút lợi hại, làm vậy rất tốt.”

Trần Đức An cũng nói: “Chúng ta không tính kế người khác, người khác cũng tới tính kế chúng ta. Bây giờ chờ bắt ba ba trong rọ, tuyệt đối sẽ không làm cho bọn họ chạy thoát.”

Ba người thương nghị một hồi, phân chia nhân thủ trong Di cùng hiên thế nào, truyền tin ra bên ngoài thế nào, từng bước từng bước dẫn người vào bẫy thế nào. Đợi đến khi thương nghị thỏa đáng thì trời cũng tối rồi, Khương cô cô để lại mọi chuyện còn lại cho hai người, tự mình đi phòng bếp xem chuẩn bị bữa tối.

Tự Cẩm ngồi vẽ với con trai. Hai mẹ con ở trên bàn vẽ rất nhiều thứ cực vui. Lúc Tiêu Kỳ vào thì nhìn thấy đầy tay và mặt hai mẹ con toàn là mực, lập tức lắc lắc đầu.

Kêu người đưa nước vào, tự mình chắp tay sau lưng đi đến trước bàn xem bọn họ vẽ tranh.

“Nguyên một đám tay ngắn chân ngắn thế này cũng gọi là vẽ sao?”

“Sao lại không phải là vẽ?” Đây là phác họa tương lai, vừa đẹp vừa dễ nhớ, sao lại không lọt vào mắt hắn chứ, Tự Cẩm rất buồn bực.

Nàng thật sự không thích nổi kiểu vẽ của người cổ đại, người, cổ, tay đều dài như sợi mì vậy. Nàng vẫn thích truyện tranh, có hình có động.

Nhưng nàng vẽ bao nhiêu đều bị Tiêu Kỳ khinh bỉ nàng không biết vẽ.

Thẩm mỹ quan cách cả ngàn năm mà.

“Ta đã nói với nàng rồi, nàng vẽ như vậy là không được. Đây có thể gọi là vẽ sao? Nàng đấy, ngay cả vẽ cũng lười biếng.”

Tự Cẩm:…

Nói với hắn hoài không được, dứt khoát không nói nữa, vừa cười vừa nói: “Vậy Hoàng thượng dạy con đi.” Nàng không dạy được không?

“Ừ không thể để cho nàng dạy, quay đầu lại thay đổi thì không tốt.” Nói rồi bế con trai đưa đi rửa tay rửa mặt, “Sau này phụ hoàng tìm họa sĩ cho con, con đi theo học được không?”

“Được, nhưng mẫu phi vẽ rất thú vị.” Dục Thánh cười rất vui vẻ, “Mặt trái xoan, tóc dài, thêm cái đuôi, lỗ chỗ, phụ hoàng biết đây là cái gì không?”

Tiêu Kỳ:…

“Là cái gì?”

“Mẫu phi nói đây là ô mai.” Nói rồi bàn tay nhỏ bé còn khoa tay múa chân, “Vẽ ra thì có thể có, vẽ ô mai có, con muốn ăn hạt dưa.”

Tiêu Kỳ nghe cái này cũng cảm thấy buồn cười, “Thật là thú vị nhỉ.”

“Đúng vậy đúng vậy, còn có rất nhiều nữa, con đều biết mấy thứ này. Ngày mai chúng ta còn tô màu nữa, sẽ càng đẹp hơn.”

Tiêu Kỳ rửa tay lau mặt cho con trai rồi dẫn bé trở về, thấy Tự Cẩm đã sai người ta dọn dẹp bàn xong xuôi, thấy hai người bọn họ bèn vừa cười vừa nói: “Mau tới dùng bữa, dùng xong Dục Thánh còn phải đi ngủ. Ngày hôm nay chơi vui vẻ, buổi trưa cũng không ngủ.”

Dục Thánh gật gật đầu, có vẻ mệt nhọc.

Ba người ngồi xuống ăn cơm, Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm gắp thức ăn cho con trai, lại hỏi: “Nghĩ như thế nào mà vừa vẽ còn vừa diễn thuyết nữa vậy.”

“Làm vậy không phải khiến trẻ con dễ nhớ hơn sao, lúc cầm bút không biết phải vẽ thế nào, thiếp mới bày trò vừa vẽ vừa minh họa cho dễ nhớ.”

“Bày trò cũng không tệ.” Tiêu Kỳ nói.

“Mới vừa rồi ai còn chê ghét đó.”

“Thứ cho tại hạ mắt vụng về.”

Tự Cẩm cười không ngưng được, liếc xéo hắn một cái, “Chỉ biết nói hay.”

Cho cont rai ăn xong, Tiêu Kỳ bế con sang tẩm điện của bé, còn chưa kịp kể chuyện xưa đã ngủ rồi.

Sau khi trở về, Tự Cẩm cũng thay quần áo ngủ, sai người mang nước vào, “Hoàng thượng đi tắm đi, đã chuẩn bị sẵn cho người rồi, tắm nước nóng sẽ thư giãn.”

“Được, nàng ngủ trước đi.”

Tự Cẩm đáp vâng một tiếng rồi tự mình vào phòng ngủ. Tiêu Kỳ thì đi vào tịnh phòng. Nước nóng hổi, ngồi vào cảm thấy toàn thân xương cốt đều thả lỏng. Mấy ngày nay vội vàng, cứ cách một ngày Tự Cẩm liền cho hắn tắm nước nóng, nói là thả lỏng một chút.

Không ngờ thật sự có tác dụng.

Kêu tiểu thái giám vào bóp vai, Tiêu Kỳ ngồi thiếu chút nữa thì ngủ mất. Trong Di cùng hiên không có một cung nữ nào hầu hạ Tiêu Kỳ tắm rửa. Mọi người cũng đều đã quen. Tiểu thái giám hầu hạ Tiêu Kỳ mặc quần áo xong mới lui ra ngoài.

Mang giày vào phòng ngủ thì nhìn thấy Tự Cẩm tựa ở đầu giường đọc sách, “Không phải nói nàng ngủ trước sao?”

“Chưa buồn ngủ.” Nói xong bỏ sách xuống, tự dịch người vào bên trong.

Tiêu Kỳ ngồi xuống giường, nửa nằm xuống rồi đặt tay lên bụng Tự Cẩm, vừa cười vừa nói: “Hôm nay có ngoan hay không?”

Tự Cẩm nghiêng người trên gối, “Hôm nay rất ngoan ngoãn, không có quậy nháo như mọi hôm. Mùa hè mặc y phục mỏng, lúc con duỗi đạp ở bên trong lộ cả cánh tay làm Dục Thánh sợ hết hồn, đầu tiên không biết rõ chuyện gì xảy ra, suýt nữa thì sợ phát khóc. Thiếp liền nói với con, đây là đệ đệ muội muội chào hỏi con đó, thế là tiểu tử cứ nói chuyện với cái bụng cả nửa ngày.”

Tiêu Kỳ nghe cũng cười. Bản thân hắn không có huynh đệ tỷ muội có thể giao hảo, cùng nhau làm bạn lớn lên. Do đó đặc biệt hy vọng con của mình có thể thật vui vẻ hòa thuận. Nghe Tự Cẩm nói vậy, một ngày mệt mỏi cũng biến mất, tự mình ghé tai lên bụng lắng nghe động tĩnh.

Co lẽ cả ngày mệt mỏi, cứ thế không nhúc nhích.

Hai người sóng vai nằm xuống, Tiêu Kỳ bèn nói: “Vườn đã bắt đầu xây dựng, Công bộ đôn đốc kiến tạo, xây xong thì mẹ con các nàng có thể tới ở một thời gian ngắn.”

“Khi nào có thể xây xong?” Tự Cẩm cảm thấy rất hứng thú, cả ngày nghẹn trong cung, ở mãi trong Di cùng hiên cũng không dám đi ra ngoài. Nàng thật muốn ra ngoài dạo chơi, không muốn bị vây hãm ở chỗ này.

“Năm sau đi.” Tiêu Kỳ nói.

“Vậy… Năm sau lại tới năm tuyển tú, làm sao người có thời giờ đi với thiếp.” Tự Cẩm đếm tay, thời gian trôi qua mau thật, chỉ chớp mắt những tú nữ mới tiến cung cũng tiến cung đã hơn một năm, năm sau lại tới kỳ tuyển tú.

Tiêu Kỳ nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn Tự Cẩm, “Chuyện năm sau cũng đáng để nàng ghen sao?”

“Sao lại không đáng, năm sau thiếp đã già thêm hai tuổi.” Thời hiện đại hơn ba mươi tuổi vẫn cảm thấy mình là một đóa hoa rực rỡ. Nhưng ở đây hơn ba mươi tuổi cũng có thể làm tổ mẫu, thật là cuộc sống đau khổ.

Thời đại này thanh xuân của nữ nhân chỉ có vài năm. Chờ đến khi người mới tiến cung, mấy người ban đầu như Hiền phi Mai Phi đều trở thành lão nhân thật sự. Không cần người khác an bài tự mình đã biết mình già. Để cơ hội cho người mới Hoàng hậu cũng sẽ không an bài mấy người này thị tẩm.

Rõ ràng cảm giác được tâm trạng sa sút của Tự Cẩm, Tiêu Kỳ thật không thể không cười, “Trong lòng ta nàng vĩnh viễn không già, chớ suy nghĩ lung tung, ngủ đi.”

“Nói bậy, sao lại không già đi chứ. Đến lúc đó thiếp đã là mẹ già của hai đứa trẻ, còn già hơn nữa.” Tự Cẩm cảm thấy sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy thì mình đặc biệt già nhanh hơn. Cứ ba năm lại thêm người mới, xinh tươi non trẻ, muốn tự thôi miên rằng mình rất đẹp cũng bị sự tươi trẻ của người ta đập vào mặt.

“Nàng già ta cũng già mà, chúng ta giống nhau thôi.”

“Thiếp già thì không ai ngắm nữa. Hoàng thượng già vẫn còn bao nhiêu cô nương nhào vào người kìa.”

Tiêu Kỳ cười thiếu chút nữa thì sặc, “Nàng nói kìa, chuyện còn chưa xảy ra mà cũng có thể ghen như thế, thật sự là … càng ngày càng khó nuôi.”

“Không thể không tuyển tú nhỉ.” Tự Cẩm cúi đầu thở dài.

Tiêu Kỳ nghe sững sờ, sau đó lắc lắc đầu, “Không thể, đây là quy củ tổ tông, cũng là một kiểu giao ước giữa hoàng gia và triều thần. Cho dù ta không tiếp nhận các nàng, cho dù các nàng tiến cung chỉ làm bài trí thì cũng phải đến. Nếu dừng tuyển tú lại, không cần nói triều đình mà dân chúng cũng náo loạn.”

Tự Cẩm bĩu môi, biết rõ đây là tình hình thực tế nên cũng không thèm nghĩ nữa, đỡ phải tự mình sốt ruột. Xoay người ôm tay Tiêu Kỳ, “Được rồi, mau ngủ đi, Hoàng thượng mệt mỏi cả ngày rồi.” Mí mắt phía dưới đều bầm xanh, đơn giản là do mệt mỏi mà thôi.

Tiêu Kỳ cười vỗ vỗ vai Tự Cẩm, “Bây giờ mỗi ngày ta đều mệt mỏi đến vậy, một mình nàng còn không đủ quan tâm làm gì còn sức mà nhìn người khác. Đừng có nghĩ lung tung nữa. Cho dù có tuyển thêm người tiến cung cũng không để nàng khó chịu đâu.”

“Người đáng thương là các cô nương kìa, tiến cung hao tổn thanh xuân, thiếp thật đúng là tội nhân thiên cổ.”

“Vậy nàng nhường ta đi?”

“Thiếp cứ làm tội nhân thiên cổ thôi.”

Trong bóng đêm đen kịt, Quản Trường An đứng ở trước cửa, nghe tiếng cười thỉnh thoảng vọng ra từ trong phòng, trong lòng liền nghĩ rốt cục là Hi Phi nương nương có bản lĩnh thôi. Kể từ khi Hoàng thượng vào Di cùng hiên, tiếng cười này liền không dứt.

Trong cung nhiều chủ tử như thế, xét về bản lĩnh này, nếu Hi Phi nương nương xưng đệ nhị thì ai dám xưng đệ nhất.

Được sủng ái nhiều năm như thế, đó là có bản lĩnh thật sự.

Không thể không phục.

Quản Trường An nhớ lại tình cảnh năm đó ở Y Lan Hiên, thật sự là không thể tưởng tượng nổi một Tô tiểu y đứng thấp nhất lại có thể đi tới hôm nay. Một mình độc diễn trong cung, sinh một hoàng tử lại đang mang thai. Có thai cũng có thể giữ rịt Hoàng thượng ngày ngày ở Di cùng hiên. Trong thời gian mang thai, cho dù là chỉ lấy tiếng tài đức hiền lương cũng phải đẩy Hoàng thượng ra ngoài chứ?

Nhưng mà Hi Phi người ta không làm chuyện này, còn bám sát Hoàng thượng chặt chẽ. Một ngày cơm canh hai bữa không nói, đúng giờ đúng chỗ nhắc nhở dùng bữa, chằm chằm nhìn Hoàng thượng ăn uống, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không dám đâu.

Nhưng Hi Phi thì dám.

Nhưng Hoàng thượng lại quen rồi.

Trong cung nhiều mỹ nhân trẻ đẹp như thế, mặc dù dung mạo Hi Phi cũng xuất chúng nhưng cũng không phải là không ai bằng. Nhưng vài năm qua chìm nổi trôi giạt, lại không ai có thể đẩy Hi Phi xuống.

Đây chính là bản lĩnh đó.

Không phục cũng không được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play