Lời của Hiền phi kỳ thật cũng không sai, nếu là người khác sẽ không chịu được người khác đè ở trên đầu mình. Đừng nói chi nàng có con trai, lại còn là sủng phi, bị sủng phi trước đây đè xuống, làm sao chịu được chứ?

Sắc mặt Hiền phi hơi cứng lại, nhìn Tự Cẩm một cái, nhưng trong lòng khá cảnh giác, cố làm ra vẻ lạnh nhạt cười một tiếng, “Bản cung chẳng qua là bên ngoài thôi, có gì đáng nói đâu. Con người à, sống thì phải biết được vị trí của chính mình, cô nói có đúng hay không Hi Phi muội muội?”

Vị trí nào mới là của mình đây? Hi Phi không hiểu rốt cục Hiền phi muốn nói điều gì, nhìn nàng ta một cái, cùng cười theo sau đó mới nói: “Muội tiến cung mấy năm, chưa bao giờ thấy Hiền phi tỷ tỷ tranh chấp với ai, thật là khiến người ta bội phục. Không giống như muội, ngồi trong cung mình cũng có tai họa từ trên trời rơi xuống, phúc khí của tỷ tỷ cũng không phải là ai cũng có thể có.”

Nụ cười của Hiền phi cứng đờ, Hi Phi có ý gì đây?

“Muội muội thanh cao, Hoàng hậu nương nương đã thay muội rửa sạch oan khuất, bây giờ không phải là vận đen đã qua sao?” Hiền phi cười, huống chi nhà ai cấm túc còn có Hoàng thượng ở bên người, Hi Phi thật sự là đứng nói chuyện không đau lưng, già mồm.

“Cũng không thể nói như vậy. Dù sao nếu tỷ tỷ bị người vu oan giá họa, dội lên người chậu nước bẩn, cho dù sau này có thể rửa sạch, nhưng những oan ức lúc đó có thể quên sao?”

“Muội muội nói vậy cũng có lý.” Hiền phi khô cằn cười một tiếng, không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn đoàn ca múa trong sân, tinh thần lại không tập trung.

Lại nhìn một chút quý phi ngồi đối diện. Từ khi Hoàng thượng kế vị tới nay, trong hậu cung này có không ít mỹ nhân, nhưng là có thể liên tục tồn tại cũng chỉ có mấy vị trong điện này. Những cung tần mới tiến cung, chẳng qua bao lâu một người đã ngã, còn là muội muội của Hoàng hậu nương nương, chuyện này cũng vì Hi Phi.

Hi Phi yên lành, Sở Trừng Lam ngã xuống, nhưng Hoàng hậu nương nương lại còn thân mật với Hi Phi hơn so với trước kia. Lẽ nào trong lòng hoàng hậu, Hi Phi còn thân thiết hơn so với tỷ muội nhà mình ư? Hay là nói, trong đó có cái gì bí mật mà người khác không biết rõ?

Chuyện này không cần nói đến người khác, ngay cả nếu đặt trên người mình, Hiền phi nghĩ nàng ta chưa hẳn có thể làm được như hoàng hậu.

Còn Hi Phi nữa…

Người lúc trước bị quý phi đạp xuống vũng bùn, ai có thể nghĩ tới sẽ có hôm nay, ngay cả quý phi còn phải lùi một bước. Lúc trước quý phi là người được sủng ái nhất trong hậu cung. Nhưng bây giờ Hi Phi lại còn thịnh sủng hơn so với quý phi, quả thực chính là độc bá Hoàng thượng độc sủng hậu cung.

Nhưng ngay cả như vậy, hoàng hậu cũng làm như không thấy, cung quy đâu? Trước kia luôn mồm nói quy củ, bây giờ nhắc cũng không nhắc tới, thấy rõ quy củ này cũng mỗi người mỗi khác nhau.

Lúc trước khi quý phi được sủng ái, hoàng hậu cũng không ít lần lấy cung quy ra dạy dỗ.

Nghĩ tới đây trong lòng Hiền phi cũng hơi bực bội, rất nhiều việc nàng ta cũng không phải là không muốn thấy là được. Ca ca của nàng ta bây giờ là thủ hạ của tướng quân Mục Hoằng Sâu làm phó tướng đã nhiều năm. Lần trước cũng xuất chinh tiêu diệt hải tặc, nhưng tất cả danh tiếng đều bị ca ca của Hi Phi cướp hết, trở về liền được phong trấn quốc Trung úy, mà ca ca của nàng ta lại là không có chút động tĩnh nào.

Nhớ tới tin tức trong nhà đưa tới, trong lòng Hiền phi cũng bực bội. Bây giờ Hoàng thượng cũng không tới cung của ai khác, làm sao mà thổi gió bên gối? Thổi như thế nào, thổi cho ai xem đây? Trong nhà không biết rõ khó khăn gian nan của các nàng trong cung, chỉ biết đòi hỏi.

Làm gì có số mệnh tốt như Hi Phi, không cần thỉnh cầu, Hoàng thượng cũng mang bao nhiêu thứ tốt đến bên nàng.

Di cùng hiên mở rộng cung, diện tích lớn gần gấp đôi. Trong hậu cung này trừ cung của thái hậu và tẩm cung của hoàng hậu, còn cung điện của ai có thể sánh với Di Cùng hiên? Ngay cả Trường Nhạc Cung của quý phi cũng chỉ dám nói là ngang ngửa mà thôi. Nhưng quý phi là vị phần gì, Hi Phi là vị phần gì chứ?

Điều khác nhau duy nhất là quý phi sinh công chúa, Hi Phi sinh hoàng tử.

Tự Cẩm cảm thấy Hiền phi hơi kỳ lạ. Nhưng nàng cũng không có nhiều tinh lực chú ý Hiền phi. Nói thì nói Hiền phi cũng là người của hoàng hậu, lúc trước đi theo hoàng hậu không hiếm lần gây khó cho Quý phi. Bây giờ lại nói lời nâng đỡ quý phi, chẳng lẽ có khúc mắc với hoàng hậu sao?

Đây cũng không phải là chuyện nàng có thể quản, Tự Cẩm giữ vững tinh thần xem ca múa trong sân. Phàm là chuyện có liên quan đến hoàng hậu, nàng đều hạ quyết tâm mặc kệ không hỏi tới. Dù sao dựa vào thủ đoạn của Hoàng hậu nương nương không cần người khác lo lắng, chẳng may nếu mình hỗ trợ lại khiến hoàng hậu sinh lòng hoài nghi thì càng không tốt.

Bây giờ quan hệ giữa nàng và hoàng hậu nhìn rất hòa hợp, là vì hai người cùng có chung ích lợi. Hơn nữa bản thân mình từ trước đến nay chưa từng có lòng ngấp nghé hậu vị, do đó mới có thể làm cho hoàng hậu an tâm. Bây giờ mình độc chiếm thịnh sủng, trong bụng lại sắp có thêm một đứa con, Đại hoàng tử cũng gần một tuổi rưỡi. Mấy tháng nữa bụng mình sẽ lớn, càng phải cần hoàng hậu hỗ trợ.

Người ư, mặc kệ là khi nào cũng phải tự biết mình ở đâu, nếu không hôm nay hoàng hậu cũng không tha cho nàng. Trước có thái hậu quý phi, sau có Kiều Linh Di và một đám tần phi chờ đợi, nếu lại trở mặt với hoàng hậu, mặc dù có Tiêu Kỳ che chở nhưng ở trong hậu cung cũng từng bước gian nan.

Nghĩ tới đây Tự Cẩm lại cười. Đúng vậy, kỳ thật nàng thật sự không có hứng thú với vị trí kia. Đó chính là mục tiêu mà ai ngồi lên đều biết rõ cảm giác thể nào.

Trong đại điện lại náo nhiệt lên, Tự Cẩm từ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy trong điện có cung nhân đặt bàn lên, đúng lúc Mai Phi nghiêng đầu nhìn nàng, “Hi Phi muội muội có muốn đi lên tham gia náo nhiệt hay không?”

A, thì ra đền giờ trình diễn tài nghệ của các cung phi mới tiến cung.

“Mai Phi tỷ tỷ đừng cười muội, muội chỉ giỏi ăn, ngoài ra không biết gì khác.” Tự Cẩm khẽ mỉm cười, nếu chưa mang thai thì cũng có thể đi lên vui đùa một chút. Nhưng bây giờ nàng cũng không có ý định gây náo động. Đối với nàng mà nói không có gì quan trọng hơn so với an toàn của đứa bé trong bụng.”Nghe nói Mai Phi tỷ tỷ đa tài đa nghệ, vừa vặn khiến bọn muội được mở mắt.”

“Ta chỉ là cục xương già, làm sao so được với những người tuổi trẻ. Ngồi chỗ này uống một chút rượu xem náo nhiệt thì tốt rồi.” Mai Phi câu môi nhướn mày, trong sâu ánh mắt mang theo một tia mỉa mai không dễ dàng phát giác.

Dựa theo đời sau nói, mấy cung tần mới tiến cung đều là thịt tươi, những người tiến cung sớm đều là thịt khô già lão, cần gì đi lên để bị người khác so sánh, lại mất cả thể diện. Lời nói của Mai Phi nghe có vẻ khôi hài, rốt cục là không cam lòng.

“Mai Phi tỷ tỷ nói đúng lắm, muội cũng chỉ thích xem náo nhiệt nên sẽ không đi lên tham gia.” Tự Cẩm mím môi cười một tiếng, nhìn trong điện đặt lên một cây đàn cổ trên bàn. Bên cạnh là đầy đủ mọi thứ nghiên, mực, bút, giấy nhìn rất phù hợp lại càng tăng thêm kích thích thị giác của người xem.

Vương Tịnh Uẩn đàn cầm, Lý Uẩn Tú vẽ tranh, tiếng đàn uyển chuyển, rung động lòng người, nét vẽ tinh xảo, phong thái lịch sự tao nhã. Hai người này phối hợp nhịp nhàng không chê vào đâu được, phô bày ra phong thái lịch sự tao nhã của quý nữ thế gia được giáo dưỡng từ nhỏ.

Ý vị này thật sự là Tự Cẩm không thể so sánh được. Khí chất này phải được hun đúc từ nhỏ, thành suy nghĩ trong đầu, thói quen hàng ngày, ăn vào xương tủy. Nàng ư, là cô gái được học hành cấp tốc ở xã hội hiện đại, lý luận giỏi giang, đấu tranh anh dũng thì còn luyện được. Chứ bảo nàng học theo phong thái nho nhã, giữ tình cảm thanh cao như danh sĩ thì quả là làm khó nàng rồi.

Hoàn cảnh lớn lên khác nhau, không thể nào thay đổi được trong một sớm một chiều.

Cũng giống như nàng bây giờ vậy, mặc dù đã quen với triều đại thời nay nhưng trong xương cốt vẫn là nàng thôi.

Tiếng đàn kết thúc, bút vẽ cũng thu.

Vừa mở ra xem, là một bức tranh vẽ sông núi mỹ lệ, khí thế hào hùng, kết cấu tinh diệu, làm hai mắt người ta tỏa sáng. Không thể tưởng được Lý Uẩn Tú nhìn bề ngoài thì trong trẻo lạnh lùng, thì ra cũng có hùng tâm cháy bỏng. Thật sự là người không thể nhìn vẻ ngoài, biển không thể đo thấy đáy.

Hoàng hậu khen đẹp, Tự Cẩm kín đáo cười, nhìn về phía Tiêu Kỳ, nàng phải nghe xem hắn nói gì.

Tiêu Kỳ bế con trai ngồi trên cao, chỉ cảm thấy có ánh mắt như kim châm rơi trên người hắn, trong lòng nhất thời hơi buồn cười. Đây là có người lại không chịu nổi phát ghen rồi. Cố gắng kìm nén buồn cười, bày ra vẻ kiêu ngạo, thận trọng gật gật đầu nói: “Nếu hoàng hậu thấy đẹp thì cũng không uổng công các nàng đã hao tâm tổn trí chuẩn bị, ban thưởng!”

Hoàng hậu cũng thưởng theo, vừa cười vừa nói: “Bức tranh sơn thủy của Lý tài tử khá độc đáo, đàn nghệ của Vương quý nhân cũng rất hay. Bình thường người khác không đàn ra được cảm xúc của bài hát này, thấy rõ muội rất dụng tâm.”

Người trong đại điện đều sững sờ, người nào không biết các nàng làm vậy là vì muốn lấy lòng Hoàng thượng. Kết quả theo lời Hoàng thượng thì lại là lấy lòng Hoàng hậu, đây là ý gì chứ? May mà còn có hoàng hậu bình luận mấy lời, cho hai người thể diện, nếu không thật là lúng túng.

Lý Uẩn Tú và Vương Tịnh Uẩn tiến lên tạ ân, hai người đều cố gắng giữ nét mặt tươi cười lui xuống.

Tự Cẩm cố làm ra vẻ lơ đãng thu hồi ánh mắt của mình, trong lòng sảng khoái biết bao nhiêu. Ở trước mặt nàng cầu sủng, thật sự coi nàng là vật bài trí hay sao? May mắn Tiêu Kỳ cũng còn thông minh, nếu không thật sự là phải buồn bực nửa ngày.

Từ ban đầu Mai Phi ở bên cạnh đã âm thầm quan sát Hi Phi, nhìn ánh mắt nàng rơi lên người Hoàng thượng, xem vẻ mặt nàng đắc ý thu hồi ánh mắt. Mặc dù ánh mắt cặp đế phi này từ đầu tới cuối đều không nhìn nhau, nhưng nàng ta lại có cảm giác kỳ quái, bọn họ như đang nói chuyện vậy.

Nhất định là xuất hiện ảo giác rồi.

Hai người kia bắt đầu, sau đó còn có người khác nhảy múa, ca hát … trong đại điện lúc nào cũng náo nhiệt.

Uống rượu gần say, người hiến nghệ cũng gần hết. Đầu Dục Thánh bắt đầu gật lên gật xuống, có vẻ không chịu được nữa. Tiểu tử nằm trong lòng Tiêu Kỳ, xoay qua xoay lại không yên tĩnh.

Tự Cẩm nghiêng đầu nhìn thì biết bé đã cực kì mệt mỏi, muốn quấy ngủ rồi.

Nháy mắt với Khương cô cô, Khương cô cô gật gật đầu, bước nhanh đến sau lưng hoàng đế, hạ giọng bẩm, “Bẩm Hoàng thượng, nương nương kêu nô tỳ đưa Đại hoàng tử trở về.”

Tiêu Kỳ cúi đầu nhìn con trai, gật gật đầu, định đưa bé cho Khương cô cô bế. Ai biết tiểu tử này đang nắm lấy tay áo hắn không buông tay, thấy hắn muốn giao mình cho Khương cô cô, dứt khoát ôm lấy cổ hắn.

Khương cô cô ngẩn người đứng đó, trong lòng hơi nóng nảy, người cả điện đều đang nhìn kìa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play