Đuổi Đồng cô cô đầy hậm hực đi về, Tự Cẩm ngồi dựa vào gối mềm, trong lòng cũng phập phồng không yên.
Đồng cô cô trở về Phượng Hoàn Cung, báo lại cho Hoàng hậu những lời Tự Cẩm nói. Nét mặt hoàng hậu rất khó coi, cười lạnh một tiếng nói: “Không ngờ nàng ta cũng có chủ ý đấy.”
Đồng cô cô nghe hoàng hậu nói vậy cũng không dám nói lung tung, chỉ nói: “Tô thái nữ có thể được Hoàng thượng coi trọng đương nhiên không tầm thường. Giờ nương nương đang cần dùng nàng ta mới cho nàng vài phần thể diện, nếu như nàng ta không biết phân biệt nặng nhẹ thì cuộc sống sau này cũng không thoải mái như thế.”
Hoàng hậu đang mặt trầm như nước, nghe Đồng cô cô nói mới dịu lại, suy nghĩ một lát nói: “Ngươi đã an bài tốt bên Tiền tài tử chưa?”
“Dạ.” Đồng cô cô khom lưng đáp.
Hoàng hậu gật gật đầu, “Dạo này quý phi có thai lại đẩy Lý Chiêu Nghi và Cẩm Tiệp Dư tranh sủng, Đổng Hiền phi thì không thích nhiều chuyện, Mai Phi không được lòng Hoàng thượng, Ngọc Quý Tần không tranh được với Lý Chiêu Nghi và Cẩm Tiệp Dư. Bản cung không có biện pháp nên mới để Tô thái nữ nhảy vào, không nghĩ nàng ta tâm tư không ít, cũng không bớt lo.”
“Nương nương chớ quá lo lắng, không sợ có tâm tư nhiều, chỉ sợ không có tâm tư.” Đồng cô cô khẽ nói.
Hoàng hậu thưởng thức lời này bèn cười, “Đúng vậy, chỉ sợ không có tâm tư, có tâm tư thì tốt rồi.”
“Không phải sao, gia thế Tô thái nữ như vậy, dù cho đoạt được thánh sủng thì cũng có gì đáng lo lắng đâu.” Đồng cô cô nói khẽ, một người không có bối cảnh sau lưng sẽ dễ khống chế hơn so với người có bối cảnh.
Hoàng hậu nhớ tới gương mặt trẻ tuổi, mơn mởn đến độ có thể búng ra nước của Tô thái nữ, kỳ thật nàng ta cũng mới hai mươi tuổi, vẫn là tuổi đẹp nhất của thiếu nữ. Nhưng có Quý phi xuất hiện, trong mắt Hoàng thượng dù nhìn tới cũng không có hình bóng nàng ta. Nghĩ tới đây, trong lòng nàng ta lại càng thêm oán hận, nếu nàng ta không chiếm được trái tim hoàng đế, vậy thì phải giữ chặt cung quyền.
“Lý Chiêu Nghi vẫn đưa thuốc bổ tới Sùng Minh Điện à?” Sau khi Hoàng hậu bình tĩnh lại mới hỏi.
“Vâng, nương nương.” Đồng cô cô dừng một chút, “Đã đưa liền năm sáu ngày, Sùng Minh Điện cũng giữ thuốc lại nhưng vẫn chưa triệu kiến Lý Chiêu Nghi.”
Hoàng hậu trầm mặc, trong phút chốc cũng đoán không ra thái độ của Hoàng thượng là gì. Trước đây chưa chắc Hoàng thượng không biết ân oán giữa Lý Chiêu Nghi và Tô thái nữ, bây giờ lưu lại thuốc bổ của Lý Chiêu Nghi, đến cùng là Lý Chiêu Nghi hay Tô thái nữ được thánh tâm hơn đây?
Suy nghĩ của Hoàng đế ư, nàng ta gả cho hắn cũng đã năm sáu năm nhưng thủy chung không hiểu rõ ràng.
“Đồng cô cô, kêu Ngự thiện phòng chuẩn bị chén thuốc, tối nay đưa cho Tô thái nữ mang đến Sùng Minh Điện.” Nếu đã đi tới bước này, hoàng hậu cũng không chần chờ nữa. Giờ Hoàng thượng đang vì nạn châu chấu mà bất mãn nhà Quý phi, Lý Chiêu Nghi vội vàng đưa thuốc cũng chỉ nhận thuốc chứ người không gặp, thấy rõ là đang giữ thể diện cho Quý phi. Nếu thật không giận thế nào cũng phải gặp Lý Chiêu Nghi một lần.
Nếu không phải trong bụng Quý phi đang có long thai, chỉ e ngay cả thể diện này cũng không muốn cấp. Nghĩ thế hoàng hậu càng quyết tâm làm chuyện này. Đã vậy thì cho Tô thái nữ ra mặt là cơ hội rất tốt!
“Vâng.” Đồng cô cô hơi do dự, nhớ tới những lời Tô thái nữ nói nhìn sang hoàng hậu.
Hoàng hậu nhìn Đồng cô cô, “Ngươi nói cho Tô thái nữ, chỉ cần làm tốt việc lần này, đương nhiên nàng sẽ có chỗ tốt!”
“Vâng.” Trong lòng Đồng cô cô khẳng định, chỉ cần Hoàng hậu nói vậy là được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT