Bị c**m d**c đã lâu, Tự Cẩm vừa ra tháng liền bị Tiêu Kỳ bắt lấy không tha. Nói đến chuyện giường chiếu này, lúc không nghĩ tới thì cũng cứ bình thản trôi qua. Nhưng một khi chạm tới thì giống như nước tràn vỡ đê, khí thế hung mãnh. Cũng làm khó hắn, đối với một thân thịt béo như nàng còn có thể xuống tay được, Tự Cẩm cảm thấy đây là hắn cực kỳ ưu ái đó.

Hai ngày nay Tự Cẩm trong trạng thái thiếu ngủ nghiêm trọng, ngay cả con trai cũng không còn sức để quan tâm chăm sóc. Thật vất vả tối qua nghiêm khắc cự tuyệt yêu cầu “vô lại” của Tiêu Kỳ, buổi sáng hôm nay mới có sức quan tâm đến con. Đứa bé vừa đầy tháng thật sự mỗi ngày mỗi khác, tròn vo, trắng hồng mềm mại, gương mặt thì giống nàng nhưng đôi mắt kia lại cực giống Tiêu Kỳ, đen lay láy.

“Nương nương, Kiều Tiểu Nghi đến.” Vân Thường vén rèm khẽ bước chân đi tới, khom lưng thấp giọng nói.

Tự Cẩm nắm thú bông hình hổ con trong tay, dứ dứ vào tay con trai mình, trong nháy mắt liền bị Dục Thánh bắt được.

Đứa bé này rất lnh lợi, chỉ nắm một cái là trúng đích.

Tự Cẩm không biết rõ Kiều Linh Di đến làm gì. Nói gì thì nói bọn họ cũng chưa từng gặp riêng bao giờ. Do dự một chút, Tự Cẩm vẫn không muốn gặp Kiều Linh Di. Hơn nữa mắt thấy Tiêu Kỳ cũng sắp đến, gặp phải cái bóng đèn cản đường thật sự khiến người ta mất hứng.

Tự Cẩm cảm giác cuộc đời xuyên việt của mình, điều đã làm được tốt nhất đó là sống hiểu được. Bỏ qua được thì bỏ, bắt được thì bắt, không tiếc nuối, có bỏ mới có được. Nàng không tiếc thứ người khác cần, không cố cưỡng cầu điều người khác muốn. Vì người khác không dám buông, không dám bỏ cho nên mới có nàng.

Mặc dù lời này có hơi cay nghiệt, nhưng lại là sự thật.

Vân Thường đứng bên cạnh thấy chủ tử khẽ nhíu lông mày lại, suy nghĩ một chút vẫn là hạ giọng khuyên: “Nương nương, rốt cuộc cũng phải gặp một lần mới tốt, dù sao sau lưng vị kia còn có Thái hậu nương nương đấy.”

Tự Cẩm khẽ thở dài, nói với Vân Thường: “Vậy thì mời nàng ta vào đi.” Một tiếng thái hậu, dù Tự Cẩm không tình nguyện thế nào, cũng phải cúi đầu xuống.

Vân Thường thở nhẹ một hơi, nháy mắt với Diện Mi, Diện Mi liền nhanh chóng đi ra ngoài.

Rèm cửa vén lên, Tự Cẩm vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một cô gái mặc váy áo màu vàng nghệ từ từ đi đến. Lại nhìn kỹ chỉ thấy Kiều Linh Di chải tóc búi đơn giản, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc, phối hợp với váy áo kia lại có thần thái nhã nhặn dịu dàng khó tả. Trong cung này mỹ nhân rất nhiều, nhưng vừa đẹp lại vừa có khí chất thì không thấy nhiều. Kiều Linh Di này, mặc dù dung mạo không bằng chính mình, nhưng khí chất kia quả là không phải người bình thường có được.

“Tần thiếp tham kiến Hi Phi nương nương.” Kiều Linh Di khom người hành lễ, lời nói và hành động đều hào phóng thong dong.

Trên mặt Tự Cẩm mỉm cười ngọt ngào, không nói đến trong lòng nghĩ như thế nào, ngoài miệng lại nói: “Kiều muội muội không cần đa lễ như vậy, mau đứng dậy đi, chúng ta ngồi nói chuyện.” Không phải là giả bộ sao, tỷ cũng làm được!

Có lẽ là thái độ nhiệt tình Tự Cẩm cũng thật khiến Kiều Linh Di hơi giật mình kinh hãi. Nàng ta còn tưởng rằng kiểu gì Hi Phi cũng phải gây khó dễ cho mình chút ít. Lúc ấy nhìn Hi Phi mỉm cười dịu dàng như vậy, tuyệt đối không giống như một người tâm cơ mưu tính tràn đầy, không khỏi trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Lại tạ ơn rồi mới ngồi xuống đối diện với Hi Phi, khóe môi hơi mỉm cười khéo léo, dịu dàng nói: “Hôm nay mạo muội tới quấy rầy, mong Hi Phi tỷ tỷ đừng trách muội.”

Chuyển ngay thành “tỷ tỷ”, vừa nãy còn gọi Hi Phi nương nương mà. Trên mặt Tự Cẩm cũng như không hề phát giác sự thay đổi này, lại lộ ra vẻ vô tư ngây ngô thêm chút dáng vẻ bạch liên hoa tươi cười nói: “Nghe muội nói kìa, có gì mà mạo muội với không mạo muội. Đều là tỷ muội trong cung, vốn nên gần gũi thân cận với nhau mà. Khi bản cung mang thai sức khỏe không tốt, Hoàng thượng không cho ta đi lại nhiều, thế cho nên lại không có cơ hội gần gũi với các muội muội mới tiến cung.” Biểu muội đến cửa ư, vậy thì để biểu ca phải chịu tiếng xấu thay cho người khác thôi. Tự Cẩm không chút do dự lấy Tiêu Kỳ ra làm bia đỡ đạn.

Nghe Hi Phi nói thẳng như thế, Kiều Linh Di thật sự bất ngờ ngoài ý muốn. Hi Phi như vậy và người trong suy nghĩ của nàng ta không giống nhau một chút nào. Trong phút chốc lại cảm thấy chần chừ, không biết phải nói tiếp thế nào mới được.Tự Cẩm sai người hầu đưa trà bánh lên, lại nghe Kiều Linh Di hỏi: “Đại hoàng tử đang ngủ sao?”

“Đứa bé này, mỗi ngày thì ngủ hết một nửa thời gian. Giờ này còn đang ngủ say, nếu không sẽ bế ra cho muội muội xem một chút.” Nói vậy chứ nếu con trai còn thức, Tự Cẩm cũng tuyệt đối sẽ không bế con ra. Nàng luôn cảm thấy Kiều Linh Di là người rất nguy hiểm, dù sao cứ để con trai cách nàng ta thật xa mới được, nàng mới có thể yên tâm phần nào.

Trong tiệc đầy tháng, Kiều Linh Di đã gặp qua đứa bé kia, nhỏ bé hồng hào trắng trẻo, lại khoẻ mạnh kháu khỉnh làm cho người ta yêu thích không thôi. Vừa nhìn thì biết đã được chăm sóc rất tốt từ trong bụng mẹ. Bởi vậy thấy rõ những lời Hi Phi vừa nói lúc nàng mang thai hoàng đế biểu ca cực kỳ quan tâm chăm sóc là sự thật, nghĩ tới đây không khỏi sinh lòng ghen tị.

Lúc trước Quý phi sinh công chúa, nhưng nghe nói năm đó Hoàng thượng cũng không có để tâm lo lắng thế này. Nghe nói lúc Quý phi có thai, đúng là thời cơ Hoàng hậu đẩy Hi Phi ra tranh thủ tình cảm, hơn nữa còn thật thành công. Từ Tiểu Y nho nhỏ, chỉ ba năm thời gian ngắn ngủi liền lên đến Phi vị, đối với một phi tần không có gia thế hiển hách gì mà nói, đây quả thực là một kỳ tích.

Không nhắc tới Đại hoàng tử, bây giờ nhìn Hi Phi đã được chăm sóc mập mạp hồng hào thế kia cũng biết là cuộc sống của nàng trôi qua rất hài lòng. Quý phi sinh con xong kiêng cữ đủ kiểu, không giống như Hi Phi thế này… rất phúc hậu.

“Nghe cô cô nói, trẻ con phải ham ngủ mới tốt, sau này lớn lên sẽ rất thông minh.”

“Thật vậy sao?” Hai mắt Tự Cẩm tỏa sáng, “Mấy ngày nay Bản cung rất lo lắng, đứa bé này quá mê ngủ đi. Giờ nghe muội nói vậy cũng yên tâm không ít.”

Nhìn Hi Phi vỗ ngực vẻ mặt yên tâm, tựa như chẳng hề có chút nghi ngờ nào đối với lời mình nói, trong lòng Kiều Linh Di cũng cảm thấy tẻ nhạt không chút hứng thú nào. Cái cảm giác không tốt không xấu đó cứ treo lơ lửng trong lòng, làm cho nàng ta lắc lư như thùng nước rất khó chịu.

“Tần thiếp cũng không hiểu mấy chuyện này, chỉ ngẫu nhiên nghe cô cô nói qua vài câu mới nhất thời nhớ kỹ. Tự bêu xấu mình ở chỗ này, tỷ tỷ không cần chê cười mới được.”

“Bản cung cũng là lần đầu tiên chăm sóc trẻ con, nghe nhiều một chút cũng không có sai.” Tự Cẩm cười mỉm nói, cũng không chủ động hỏi Kiều Linh Di tới làm gì, nàng để xem nàng ta có thể nghẹn tới khi nào.

Kiều Linh Di cũng nói cười vài câu, trên mặt vẫn tươi cười vui vẻ. Qua một hồi lâu, nàng ta mới lấy ra một khối ngọc bình an, “Khối ngọc bội này hình thức không có quý giá nhưng chất ngọc hiếm có được. Mong tỷ tỷ đừng ghét bỏ ngọc bội này, coi như là tâm ý của tần thiếp, hy vọng Đại hoàng tử bình an, một đời khỏe mạnh vô ưu.”

Thì ra là tới tặng đồ. Tự Cẩm nhìn miếng ngọc bội do Kiều Linh Di đưa tới. Giơ tay cầm, quả nhiên là ngọc tốt, chất ngọc mịn màng sáng bóng, chất liệu rất tốt, trên mặt khắc mấy chữ bình an. Hẳn là ngọc bội bình thường vẫn cho trẻ con đeo để cầu bình an. Loại vật này rất thường gặp, nhưng đặc biệt ở chỗ chất ngọc tốt, chặm khắc tinh xảo, vừa nhìn là biết có xuất xứ không tầm thường.

“Lúc đầy tháng muội muội đã tặng lễ vật tới rồi, giờ làm sao còn nhận thêm đồ của muội nữa.” Tự Cẩm liền trả lại miếng ngọc bội.

“Nhắc tới cũng đúng dịp, hôm qua muội thu dọn hòm xiểng, vừa vặn tìm ra miếng ngọc bội này. Muội đã lớn rồi, cũng không dùng đến nữa. Vật này vốn là dành cho trẻ con mà. Do đó muội liền mang tới đây. Tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng từ chối, chỉ cần không chê nó quá tầm thường là được rồi.” Kiều Linh Di vội vàng nói, gương mặt tươi cười, “Bất kể thế nào, khi Đại hoàng tử sinh ra, tần thiếp cũng may mắn có mặt ở đó, đây cũng là duyên phận.”

Tự Cẩm không muốn con trai có chút duyên phận nào với nàng ta. Nhưng đã nói đến mức này thì Tự Cẩm mà còn không nhận thì có vẻ không được phóng khoáng. Hơn nữa ngọc bội này cũng không phải là vật quá trân quý, suy nghĩ một chút liền nhận lấy, vừa cười vừa nói: “Vậy ta thay Thánh nhi cảm ơn muội muội.”

“Chỉ là chút lòng thành của tần thiếp, mong Đại hoàng tử luôn bình an, mạnh khỏe, không dám nhận cảm ơn của tỷ tỷ.”

Hai người nói thêm vài câu, Kiều Linh Di liền đứng dậy cáo từ. Tự Cẩm đứng dậy tự mình tiễn nàng ta ra ngoài. Tổng kết thời gian cũng chỉ ngồi uống hết một chén trà, chỉ cần chờ thêm chút nữa thì Tiêu Kỳ sẽ đến. Nhưng lúc đó Kiều Linh Di lại cáo từ, như thể muốn tránh gặp Tiêu Kỳ vậy.

Đưa người đi, Tự Cẩm trở về nhíu mày nhìn miếng ngọc bội kia. Trong lúc nhất thời nghĩ không rõ Kiều Linh Di rốt cuộc muốn làm cái gì, đang yên lành lại đưa miếng ngọc bội tới. Vốn cho rằng nàng ta lấy cớ gặp Tiêu Kỳ một lần, kết quả lại đi mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play