Tự Cẩm nhìn Tiêu Kỳ đi tới, thần sắc rất phức tạp nhìn hắn chằm chằm. Tiêu Kỳ ngồi ở trên mép giường, cẩn thận nhìn nàng, xác thực là mặt mày hồng hào không có tiều tụy chút nào mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng tươi cười, “Lần này nàng phản ứng cũng rất nhanh nhạy.”

Tự Cẩm: …

Còn có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau được không đây!

“Tại sao Hoàng thượng phải làm như vậy?” Tự Cẩm buồn bực vài ngày, rốt cục vẫn phải hỏi ra, nàng cho rằng hai người phải có ăn ý phối hợp. Nàng lui một bước, hắn cũng có thể thoải mái vài phân, nhưng hình như sự thật lại không phải như thế.

“Nàng lấy đi lòng ta, lại còn ném xuống đất, nàng coi ta là gì vậy?”

“Thiếp đâu có…” Tự Cẩm nói đến đây chợt dừng lại, đột nhiên mở to hai mắt nhìn Tiêu Kỳ, “Người… khi nào người trao tâm người cho thiếp chứ?”

Tâm của hắn, rõ ràng là ở chỗ thanh mai đáng yêu, làm như nàng mắt mù không thấy vậy!

Tuổi nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã, quả thực không gì hoàn mỹ hơn!

Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm chu miệng, trong ánh mắt vui vẻ không ngừng được, giơ tay ra quơ quơ trước mắt nàng.

Tự Cẩm trầm mặc, “Nhưng tới giờ người đã đồng ý đâu.”

“Ta nghĩ rằng nàng sẽ hiểu.”

Ta đâu phải là người thông minh giỏi đoán, cũng không phải là Sir Holmes, có thể phá giải lòng người.

Tự Cẩm tức muốn khóc, nàng hiểu được cái cái rắm ấy. Nhưng người như Tiêu Kỳ, vừa giảo hoạt lại lạnh lùng, làm sao dễ dàng nói yêu với ai. Mấy ngày nay lôi mình ra ngoài tỏ vẻ ân ái, bây giờ rốt cục nàng đã hiểu ra. Kỳ thật hắn đang dùng hành động dọn đường cho nàng.

Vẫn trước sau như một, cái gì cũng không nói, chỉ dùng hành động.

Đơn giản không nói gì, nói ra nhất định là hứa hẹn. Người đàn ông như Tiêu Kỳ đích thực chính là độc dược của nữ nhân.

Tự Cẩm cảm giác mình xong đời, vốn đã nghĩ phân rõ khoảng cách, kết quả lại góp mình vào.

Nghĩ tới đây, nàng khẽ nhích người, hai tay vòng ôm lấy người Tiêu Kỳ.

Không phải là tranh đấu với nữ nhân trong hậu cung sao?

Tỷ, không sợ!

Tiêu Kỳ giơ tay vỗ vỗ đầu Tự Cẩm, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, tựa như là thứ đã mất đi bỗng chốc lại trở về, cảm giác trống rỗng trong lòng bỗng chốc được lấp đầy.

“Mấy ngày nay nàng nghỉ ngơi cho tốt, không có việc gì thì đừng đi ra ngoài.”

“Vì sao vậy?”

“Mấy ngày tới là đợt tuyển tú cuối cùng, nàng đỡ phải thấy lại ghen tuông nữa.”

Hừ!

Tâm trạng vui lên, bữa tối Tự Cẩm ăn không ít. Dạo này theo độ phát triển của thai nhi, nàng ăn càng lúc càng nhiều. Nàng cảm giác mình có thể sẽ sinh ra một đứa bé háu ăn. May sao cha của bé là hoàng đế, cũng không sợ nuôi không nổi.

Nghĩ tới đây tâm trạng càng vui hơn. Ngay cả chuyện tú nữ cũng không thể ngăn cản nàng vui vẻ.

Đợt tuyển chọn tú nữ cuối cùng, dù sao cũng là chuyện lớn trong cung. Có thể tham dự chuyện này, người đầu tiên chính là Hoàng hậu nương nương, thứ hai chính là Quý phi nương nương. Đương nhiên Thái hậu nương nương tôn quý không thể nào làm chuyện ảnh hưởng thể diện công khai nhúng tay, nhưng trong bóng tối tạo áp lực vẫn có thể làm được.

Dó đó, đến ngày tuyển chọn, Tự Cẩm nghe nói sau khi hạ triều Hoàng đế cũng tới đó một chuyến, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Nói như thế nào đây?

Đó là một cảm giác chua xót khó tả.

Tự Cẩm cầm dưa hấu cắn từng miếng. Người trong cung ăn dưa hấu theo kiểu cắt thành từng miếng nhỏ rồi lấy xiên cắm ăn. Thói quen của Tự Cẩm là cắt thành tam giác và cắn từng miếng. Đó mới là cách ăn dưa hấu ngon nhất, chuẩn nhất, không phải sao?

Tuy nhiên vì để giữ tư thái ưu nhã cao quý nên nàng cho cắt thành miếng nhỏ một chút, đảm bảo chỉ cần cắn một miếng là hết.

Ăn dưa hấu cũng không thể ăn nhiều, Tự Cẩm ăn được hai miếng, Vân Thường liền cười bưng cái đĩa đi.

Tự Cẩm chỉ cảm thấy hơi ưu thương.

Cuối cùng mãi cho đến khi trời gần tối việc tuyển chọn mới kết thúc, mà những người Tự Cẩm quan tâm nhất cũng có chỗ thuộc về mình.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, tất cả con gái thế gia đều được giữ lại ở trong cung. Sơ phong vị phần cao nhất không ngoài dự đoán là Kiều Linh Di, được phong vị Tiểu Nghi, một kiểu vinh hạnh đặc biệt giống như Tự Cẩm trước đây. Nghe nói, vốn ý tứ thái hậu là trực tiếp sắc phong Dung Hoa, nhưng Hoàng hậu nương nương lại góp lời nói Kiều gia vốn đang chịu tội, con gái Kiều gia có thể vào cung đều là nhờ ân sủng của Thái hậu nương nương. Có thể nhận được vị trí Tiểu Nghi đã là phá lệ. Nếu như được phong Dung Hoa, vừa chưa có thời gian hầu hạ Hoàng thượng, lại không có công lao gì, há có thể làm người khác tin phục?

Hoàng hậu cường thế, khiến cho mọi người đều thất kinh. Ai cũng biết Thái hậu và Hoàng hậu không ưa nhau. Nhưng trước giờ Hoàng hậu chưa bao giờ dám đối chọi trực diện với thái hậu thế này. Kết quả lần này khiến Quý phi cũng chỉ nhíu mày chứ không có tùy tiện nhúng tay. Huống chi, Quý phi cũng có dự định của mình. Mặc dù Kiều Linh Di có thể kiềm chế Hi Dung Hoa, nhưng bản thân Kiều Linh Di cũng làm người ta kiêng kỵ không kém. Nàng ta và thái hậu cũng chẳng qua là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Cho nên thái hậu gắng sức hỗ trợ Kiều Linh Di nhận được vị phần Dung Hoa, trong lòng quý phi đương nhiên là không vui chút nào.

Kiều gia kia chẳng qua là có một vị Thái hậu mà thôi, giờ cũng đã sớm suy tàn. Huống chi lần này Thái hậu hồi cung cũng không có vinh quang như trước. Thật ra Quý phi chướng mắt Kiều gia nhưng vì còn e ngại thái hậu nên mới không thể không lá mặt lá trái. Có điều Thái hậu coi trọng Kiều Linh Di như thế, trong lòng quý phi tự nhiên là không thoải mái. Trên mặt mũi cũng phải nói giúp vài lời, bị hoàng hậu trách cứ một câu liền thuận thế rút lui, không nói thêm gì nữa.

Nếu Hoàng hậu đã nói Kiều Linh Di chưa có thời gian hầu hạ Hoàng thượng, lại không có công lao gì, lời này vừa ra thì những người phía sau không ai có thể nhận được vị phần cao hơn nữa. Chẳng qua Hoàng hậu thừa cơ hội tranh đấu với Thái hậu, bởi vì chuyện này mà áp chế tất cả các tú nữ khác không ai được vị phần cao hơn, khéo léo làm cho Kiều Linh Di đắc tội hết mọi người.

Kiều Linh Di bị gia thế liên lụy, dù sao ai bảo Kiều gia là do chính tiên đế tự mình đày đi. Ngay cả Thái hậu cũng không thể nói một chữ không. Cho nên hoàng hậu nói có lý, có chứng cớ vững vàng. Câu nói đầu tiên đã ngăn chặn Kiều Linh Di, vì giữ công bằng cho nên các tú nữ khác đều chỉ được vị phần thấp. Người khác cũng đành thôi, nhưng con gái Lý gia, Vương gia, Tô gia đều là những quý nữ xuất thân từ tứ đại thế gia. Lý Uẩn Tú chỉ được chức lục phẩm Tài tử, Tô Nhị là lục phẩm Mỹ nhân, Sở Trừng Lam là thân muội tử của Hoàng hậu, được phong chính lục phẩm Quý nhân. Cùng vị phần với nàng ta là Vương Tịnh Uẩn, cũng được phong Quý nhân. Bành Minh Vi cũng được Hoàng hậu giữ lại nhưng vị phần không cao, chỉ là thất phẩm Nương tử mà thôi.

Chỉ khác là, vị phần quý nhân của Vương Tịnh Uẩn là hoàng đế sắc phong. Do cha nàng ta ở vị trí thượng thư Hộ bộ có nhiều công lao, việc này không ai dám thắc mắc hết.

Tất cả tú nữ được giữ lại đều xuất cung trở về nhà. Ba ngày sau dựa theo phẩm cấp tuần tự tiến cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play