Sau tiết đoan ngọ, trong cung lập tức an tĩnh lại.
Các tần phi mới tiến cung cũng khó được yên tĩnh, tựa như gió thu buông xuống, vạn vật hiu quạnh vậy.
Nhưng chẳng qua là sắp vào hạ mà thôi.
"Đúng vậy, bây giờ trong cung ai còn dám chống đối nương nương. Mấy vị không an phận kia bây giờ cũng đã không dám gây náo động nữa." Tề chiêu nghi nhìn Hi Quý Phi vừa cười vừa nói.
Tự Cẩm cũng cười cười, nói với Tề chiêu nghi: "An phận hay không an phận đều xem chính mình, chuyện này đều do chính mình mà thôi."
Tề chiêu nghi nghe Hi Quý Phi nói, tinh tế ngẫm nghĩ liền cười, "Nương nương nói đúng lắm, chuyện này thật đúng là phải xem chính mình nghĩ như thế nào."
Thường thường lòng người không đủ mới có thể sinh ra sự cố.
"Ta nghe nói sau tiệc đoan ngọ Ngọc Trân bị bệnh, bây giờ đã khá hơn chút nào chưa?" Nàng chuyển sang đề tài khác, không tiếp tục nói tới chuyện kia nữa.
Tề chiêu nghi thở dài nhìn Hi Quý Phi muốn nói lại thôi.
Trong lòng Tự Cẩm hơi động một chút, nhưng cũng không chủ động mở miệng, mà nâng chung trà lên nhấp một ngụm trà, lẳng lặng chờ Tề chiêu nghi nói.
"Đứa bé Ngọc Trân này kỳ thật tâm địa cũng không phải là rất xấu, trước đây bị người dạy hư nên ánh mắt thiển cận, làm việc lỗ mãng. Bây giờ mặc dù con bé biết sai nhưng dù sao cũng chỉ là đứa bé, rất nhiều chuyện không thể thông thấu như người lớn. Cho nên trong lòng có chuyện không thể cởi bỏ, do đó mới rầu rĩ không vui đổ bệnh. Bây giờ thái y viết cho phương thuốc giải sầu thư thái, uống hai ngày đã đỡ hơn rất nhiều." Nét mặt Tề chiêu nghi mang theo chút tức giận lại mang theo vẻ bất đắc dĩ. Dù sao người kia là mẹ đẻ Ngọc Trân, rất nhiều chuyện nàng ta cũng không thể nói hay trách cứ, cũng phải giữ thể diện cho Ngọc Trân.
Hơn nữa, cho dù là hổ lạc đồng bằng cũng vẫn là quý phi.
"Biết sai có thể thay đổi là hiểu biết lắm rồi. Tỷ đối với con bé quan tâm như thế mà con bé vẫn không chịu hiểu thì đã cô phụ tấm lòng của tỷ. May mắn đứa bé này vẫn là đứa trẻ thông mình, tương lai sẽ có kết quả tốt." Trừ những lời này, Tự Cẩm cũng không thể nói thêm gì khác. Bây giờ nàng không muốn nhúng tay vào chuyện của Ngọc Trân công chúa.
Trên có hoàng hậu, dưới có Tề chiêu nghi, huống chi còn có phụ thân là Tiêu Kỳ. Nàng và Tô quý phi có cừu oán, mặc kệ làm cái gì cũng khó làm người khác không thể hoài nghi, dứt khoát bỏ qua một bên.
Tề chiêu nghi cũng biết chỗ khó xử của Hi Quý Phi, do đó cũng chỉ nói một chút, những lời dư thừa đều không có nói.
Hai người rảnh rỗi nói vài câu, Tề chiêu nghi liền đứng dậy cáo từ. Tự Cẩm đưa nàng ta ra ngoài cửa.
Tề chiêu nghi đi hai bước, quay đầu lại cười với Hi Quý Phi, lúc ấy mới chậm rãi rời đi.
Ra Di cùng hiên, Tề chiêu nghi vốn nghĩ trực tiếp về tẩm điện của mình nhưng suy nghĩ một chút, vừa vặn nhìn về phía Trường Nhạc Cung. Nàng ta hơi do dự nhưng vẫn đi về phía đó.
Trước đây Từ Di cùng hiên sang Trường Nhạc Cung cũng có mấy con đường. Kể từ khi Hoàng thượng vây tường phong hậu cung cũng chỉ còn lại có một con đường.
Cho dù Hoàng thượng muốn tới Di cùng hiên cũng phải đi đường này.
Đi được nửa đường, Tề chiêu nghi dừng chân lại trong nháy mắt, nghe được phía trước hình như có thanh âm truyền đến, mày hơi hơi nhíu đi lên phía trước hai bước, vịn cành hoa nhìn sang phía đó.
Thứ đầu tiên rơi vào mắt là một áo long bào màu vàng sáng, bất giác trong lòng chấn động, không nghĩ tới lại gặp được Hoàng thượng ở chỗ này. Nhưng rõ ràng Hoàng thượng dừng bước chân lại, trong lòng Tề chiêu nghi đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt lắm.
Lại lặng lẽ đi phía trước đi vài bước, quả nhiên liền nghe đến một giọng nói kiều mỵ uyển chuyển truyền đến, "Tần thiếp và Bảo nương tử đang đi dạo trong vườn ngắm hoa, không nghĩ tới sẽ gặp được thánh giá Hoàng thượng, xin hoàng thượng thứ tội."
Là giọng của Kiều Uyển!
Vốn cho rằng trải qua tiệc đoan ngọ, nàng ta có thể an phận một thời gian, không nghĩ tới nhanh như vậy đã ra tay.
Nói đến cũng đúng, đang đúng tuổi thanh xuân phơi phới, nhan sắc rực rỡ, làm sao cam nguyện tiêu phí tuổi xuân ở trong hậu cung này.
Bỗng nhiên lại có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, Tề chiêu nghi lại nghe tiếng mấy người hành lễ. Đúng là bọn Vũ Vân Anh và Lịch Khinh Ngọc cũng đến.
Ngày hôm nay thật sự là hiếm thấy. Mấy cung phi mới tiến cung này hẹn nhau đến vườn hoa chặn Hoàng thượng hay sao?
Mặc dù Tề chiêu nghi rất có lòng tin đối với Hi Quý Phi, nhưng dù sao Hoàng thượng đang đối mặt với toàn mỹ nhân như hoa như ngọc, trong lòng vẫn không tránh khỏi lo lắng.
Mà lúc này, Tiêu Kỳ nhìn mấy người trước mắt bằng ánh mắt lạnh nhạt mang theo vài phần lạnh lẽo như băng, nhìn lướt qua liền quay đầu, thản nhiên nói: "Hãy bình thân."
"Tạ ơn Hoàng thượng." Mọi người cùng đáp lời, trong mắt tỏa hào quang. Quả nhiên không có Hi Quý Phi bên cạnh, Hoàng thượng đối với các nàng vẫn khác.
Trong lòng Kiều Uyển thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay nàng ta phải thu hết bao nhiêu can đảm dũng khí mới dám tới nơi này. Chỉ là không nghĩ tới, hai người Vũ Vân Anh và Lịch Khinh Ngọc không biết xấu hổ như thế, cũng đi theo sau các nàng. Thấy Hoàng thượng cũng không tức giận thì nghĩ đi ra giành tình cảm, quả thực là chẳng biết xấu hổ.
Trong lòng Kiều Uyển và Bảo Tĩnh đương nhiên là nghẹn khuất. Nhưng ở trước mặt hoàng thượng cũng không dám nói gì, đỡ phải gây ấn tượng không tốt.
"Tần thiếp biết chút trà nghệ, không biết có thể có vinh hạnh pha một ấm trà cho Hoàng thượng thưởng thức hay không?" Kiều Uyển cả gan ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, bày ra một nụ cười hoàn mỹ không tỳ vết. trong dịu dàng có e thẹn sợ hãi, trong tò mò lại mang chút ngượng ngùng, trình diễn một phong thái khuê nữ cực kỳ sống động.
Lịch Khinh Ngọc đang muốn tiến lên phá vỡ chuyện tốt của Kiều Uyển thì lại bị Vũ Vân Anh dùng sức kéo một cái.
Lịch Khinh Ngọc sững sờ, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Vũ Vân Anh thì thấy nàng ta nhẹ nhàng lắc đầu đối với mình.
Lịch Khinh Ngọc không cam lòng, thoát ra bàn tay Vũ Vân Anh, cười nhẹ nhàng bước lên một bước, khom mình cúi người. Tư thái giống như dáng liễu ba tháng mùa xuân, đẹp nhẹ nhàng độc nhất vô nhị.
"Hoàng thượng, tần thiếp..."
"Không thánh dụ truyền triệu, tự mình chặn lại thánh giá, phải chịu tội gì?" Mặt Tiêu Kỳ đen như mực. Hắn đâu phải là người không có kiến thức về những thủ đoạn tranh thủ tình cảm ở hậu cung, đương nhiên biết rõ chuyện hôm nay là sao chứ?
Dám dựa vào mình có mấy phần tư sắc để nghe ngóng hành tung của hắn, tới đây chặn người. Quá to gan!
Xem ra, Quản Trường An kia phải nhắc nhở nghiêm túc, người của ngự tiền không kín miệng!
"Thần thiếp không dám!"
"Hoàng thượng thứ tội!"
Mọi người bị dọa mặt trắng bệch, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Không thể nào hiểu vì sao Hoàng thượng lại sầm mặt xuống. Nếu thật sự trị tội, những người nơi này không ai chạy thoát.
Mặt mũi đều trắng bệch!
Tiêu Kỳ không thèm để ý các nàng, phất tay áo rời đi!
Trán Quản Trường An đổ mồ hôi, chân như nhũn ra. Kẻ nhãi ranh nào dám tiết lộ ra hành tung Hoàng thượng, hắn ta mà tra ra thì sẽ lột da nó!
Quản Trường An nhìn lướt qua mọi người quỳ trên mặt đất, trong mũi hừ ra một tiếng, vội vàng đuổi theo Hoàng thượng.
Tề chiêu nghi quỳ gối hành lễ, cung tiễn Hoàng thượng rời đi. Hoàng thượng liếc nàng ta cũng không nói gì khác, chỉ nói: "Nghe nói Ngọc Trân tốt hơn nhiều, nàng có công lớn, sau này trẫm sẽ ban thưởng cho nàng, trở về sớm đi."
Tề chiêu nghi thở nhẹ một hơi, chỉ biết mình đã qua cửa ải này. Nếu không không thể thoát khỏi tội nghe lén.
Đợi đến khi Hoàng thượng đi xa, lúc ấy Tề chiêu nghi mới chậm rãi đứng dậy, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh. Cung nhân đỡ nàng ta tay chân cũng như nhũn ra, một chữ cũng không nói được.
Hoàng thượng không xử phạt mấy người này, đó mới là đáng sợ nhất.
Cũng không biết, Hoàng hậu nương nương sẽ xử trí như thế nào.
Trong Phượng Hoàn Cung, hoàng hậu được chuyện này giơ tay lên vuốt trán nhìn Đồng cô cô nói: "Từng kẻ từng kẻ đều không bớt lo, Hoàng thượng... Chao ôi, ngươi đi kêu các nàng sao chép một trăm lần cung quy, cấm túc nửa năm, không có chiếu không được ra ngoài."
"Dạ." Đồng cô cô khom người thi lễ một cái, xoay người đi ra ngoài.
Ra cửa chính Phượng Hoàn Cung, lúc ấy Đồng cô cô mới trùng trùng thở dài. Mấy người này đúng là tự chuốc đau khổ, cứ yên ổn sống qua ngày không được hay sao?
Lại cứ phải cả đám lôi tới trước mặt Hoàng thượng, kết quả đâu?
Mặc dù Hoàng thượng tức giận nhưng cũng không tự mình xử phạt các nàng mà để cho Hoàng hậu nương nương, điều này giải thích rõ cái gì?
Hoàng thượng không đặt các nàng ở trong lòng một chút xíu nào hết.
Bận rộn toi công không nói, lại còn quá xấu mặt nữa.
Vũ Vân Anh đoan chính đứng trước bàn sách, trước mặt đặt bản cung quy, tay phải nàng ta chấp bút, bắt đầu sao chép từng chữ từng chữ.
Sắc mặt trắng bệch, tay phát run, chữ viết trên giấy bị mực rơi xuống nhuốm màu đen.
Bản viết này không thể dùng nữa.
Tâm không tĩnh, lòng bất bình.
Vũ Vân Anh rơi vào đường cùng, chỉ đành đặt bút xuống. Hai mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy cực kỳ nhục nhã. Hoàng thượng khinh thường các nàng đến thế sao?
Xử phạt cũng là ý chỉ của Hoàng hậu nương nương.
Quả nhiên, tin đồn là đúng.
Hi Quý Phi nương nương độc chiếm thánh tâm.
Ha ha.
Nét mặt Vũ Vân Anh từ trắng bệch chuyển sang tái xanh, không thấy được tương lai của mình nằm ở đâu.
Lịch Khinh Ngọc đang dựa vào bàn khóc lóc, hận chính mình không nghe lời Vũ tỷ tỷ. Nếu nghe, khẳng định cũng sẽ không bị phạt.
Trong Thọ Khang Cung, Kiều Linh Di nghe Thi cô cô nói bên ngoài, im lặng cười.
Chỉ bằng đồ ngu xuẩn Kiều Uyển ư, thái hậu nhất định sẽ thất vọng. Làm sao Hoàng thượng sẽ coi trọng nàng ta chứ.
Trên gương mặt gầy gò vàng như nến, chỉ có một đôi mắt còn có mấy phần thần thái. Kiều Linh Di kiên định như núi kéo dài hơi tàn. Nàng ta cũng không tin, nàng ta không nhìn thấy sự sụp đổ của Hi Quý Phi!
Nàng ta cũng không tin, Kiều Uyển thật có thể an tâm yên tĩnh như thế, nàng ta cũng không tin thái hậu thật sự ngồi mặc kệ! Người Kiều gia các nàng làm sao mà chịu thua đơn giản như thế. Nàng ta thật sự muốn nhìn một chút, Kiều Uyển được thái hậu ký thác kỳ vọng kia có thể làm được cái gì!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT