Editor: Hương Cỏ

Yến hội Đoan ngọ cử hành rất náo nhiệt, ca múa thanh nhạc đều đủ, nhất là Tư hỉ cục chuẩn bị các tiết mục ca múa rất độc đáo, sắc màu rực rỡ cả đại điện.

Hoàng hậu ban thưởng, Tự Cẩm cũng thưởng theo, Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm một cái cũng ban thưởng theo.

Mọi người cũng nhìn ra được, Hoàng thượng chỉ là vô tình nhưng vì thấy Hi Quý Phi nương nương ban thưởng nên mới làm theo. Không biết là tăng thể diện cho Hi Quý Phi hay là thật sự cảm thấy hay nữa?

Tự Cẩm ăn một miếng rau xào tôm nõn, nghiêng đầu nói khẽ với Tiêu Kỳ: "Người cũng đi theo tham gia náo nhiệt."

Tiêu Kỳ nghiêm trang gật gật đầu, "Bọn họ có thể làm nàng vui vẻ, đáng thưởng."

Tự Cẩm liền cười, không được, ngày càng nói rất giỏi những lời ngọt ngào.

Hoàng hậu nhìn Tiêu Kỳ và Tự Cẩm, lấy lại bình tĩnh, sau đó nhìn Tự Cẩm khẽ nói: "Tiệc Đoan ngọ mà chỉ xem mấy ca múa hiến nghệ này cũng không có gì mới, chi bằng để tất cả mọi người cùng lên chia vui."

Trong lòng Tự Cẩm ngạc nhiên, mặt lại mỉm cười nhìn hoàng hậu, "Nương nương có ý tưởng gì hay? Thần thiếp ngu dốt, chỉ ngồi xem náo nhiệt thôi."

Hoàng hậu nhìn Tự Cẩm một cái, cũng không nhìn về phía Hoàng thượng mà quét qua toàn bộ mọi người trong đại điện chậm rãi nói: "Các tần phi mới tiến cung đang vào tuổi thanh xuân hoạt bát, có thể cho các nàng hoạt động một chút, muội cảm thấy thế nào?" Nói đến đây hơi chựng lại, "Huống chi một năm cũng chỉ có một hai cơ hội mà thôi, cũng không thể không nhắc tới."

Hoàng hậu nói vậy là vòng vèo nói cho Tự Cẩm, dù sao mấy người này cũng không đáng để lo, cũng không thể đoạt nổi Hoàng thượng. Chi bằng làm ra tư thái cao quý, giành cho mình danh tiếng hiền lương.

Bây giờ Tự Cẩm thật sự không quá lo lắng Tiêu Kỳ bị người khác đoạt đi. Nhưng cũng không thể nói trong lòng thoải mái. Cảm giác chính là mình trồng một chậu hoa tuyệt thế, nhất định không muốn bị mọi người cướp đi.

Nhưng hoàng hậu cũng có chuyện khó xử của mình, có thể thương nghị với nàng như vậy kỳ thật đã là rất tốt rồi.

"Hoàng hậu nương nương nói đúng lắm, mọi người là tỷ muội trong cung, nên náo nhiệt một chút." Tự Cẩm cười ngọt ngào.

Hoàng hậu nhìn Tự Cẩm nhẹ nhàng gật đầu, "Muội có thể nghĩ như vậy, Bản cung rất vui mừng. Một ngày nào đó được ngồi ở vị trí kia, muội cũng sẽ biết có một số việc không làm không được."

Sao lời nói của Hoàng hậu lại kỳ lạ như thế nhỉ? Nàng đâu có muốn tranh giành hậu vị,  cái gì mà không làm không được?

Trong lòng Tự Cẩm vừa động, tinh tế quan sát nét mặt hoàng hậu, chỉ thấy nàng ta mặc dù đã có lớp phấn son trên mặt che lấp, nhưng vẫn có thể nhìn ra khí sắc tái nhợt, trong lòng không khỏi cả kinh.

E là sức khỏe Hoàng hậu không còn như trước, cho nên mới phải âm thầm dạy bảo mình như thế?

"Hoàng hậu nương nương?" Tự Cẩm nhìn hoàng hậu khẽ nói, nhưng những lời tiếp theo lại không biết phải nói như thế nào mới tốt.

Hoàng hậu nhìn Tự Cẩm, "Sinh mệnh trời định."

Hoàng hậu nói xong không nhìn sang Tự Cẩm nữa, lại vừa cười vừa nói đối với mọi người trong đại điện: "Bản cung và Hi Quý Phi đều cảm thấy hôm nay yến hội cực kỳ náo nhiệt. Nghe nói chư vị muội muội mới tiến cung đều là người có tài nghệ. Nếu ai nguyện ý đi lên trình diễn tài năng cho mọi người thưởng lãm thì mời lên đây."

Hoàng hậu vừa nói xong, cả đại điện lập tức náo nhiệt lên.

Các tần phi mới tiến cung hưng phấn không thôi, còn đám Hiền phi Thục phi lại nhìn Tự Cẩm đầu tiên, quả thực không dám tin Hi Quý Phi lại đồng ý chuyện này. Lẽ nào nàng không sợ mấy người kia lưu lại ấn tượng tốt trong lòng hoàng thượng sao?

Tiêu Kỳ mím môi, ánh mắt nhìn sang hoàng hậu, tia sáng trong mắt lấp lóe lấp lóe làm người ta nhìn không thấu hắn đang suy nghĩ cái gì.

Hoàng hậu đối thại với Tự Cẩm như vậy trước mặt hắn, không phải là muốn nói với mình thái độ nàng hay sao.

Tiêu Kỳ nhìn về phía Tự Cẩm trong lòng thở dài, cái gì cũng tốt nhưng quá mềm lòng.

Nhưng... Hoàng hậu cũng xác thực là có ý tốt.

Đại khái là vì hoàng hậu lo lắng cho tương lai của Sở gia đây.

Bưng ly rượu nhỏ lên định nhấp một ngụm, bàn tay trắng nõn của Tự Cẩm nâng bình, rót đầy cho hắn rồi khẽ nói: "Uống ít thôi."

Khóe môi Tiêu Kỳ hơi nhếch, ly rượu nhỏ lên bưng lên lại bỏ xuống. Thật sự là càng lúc càng giống bà quản gia, bây giờ cả uống bao nhiêu rượu cũng muốn quản.

Hai người chung đụng đã quen, nói chuyện làm việc có đôi khi thật sự quá thuần thục, Tự Cẩm vừa nói ra thì biết ngay không thỏa đáng, may mắn là nói không lớn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng hậu bưng chén trà tay hơi run lên nhưng vẫn bình tĩnh uống trà như cũ, cũng không nhìn về phía Tiêu Kỳ và Tự Cẩm. Trong lòng lại có cảm giác thất lạc không thể nói rõ. Rõ ràng nàng ta và hoàng đế là vợ chồng son, rõ ràng bọn họ phải là phu thê tình thâm ý hợp.

Có thể nàng ta đã bỏ qua.

Hi Quý Phi...

Hoàng hậu đặt chén trà xuống, nụ cười trên mặt sâu hơn. Mọi người có duyên pháp của họ, thứ mỗi người muốn có sẽ có quan hệ trực tiếp với giá phải trả.

Xác thực Hi Quý Phi xứng đáng được Hoàng thượng sủng ái. Nếu như có thể thay đổi, cho tới bây giờ hoàng hậu cũng không biết mình nên lựa chọn như thế nào.

Bỏ qua gia tộc mình... nàng ta vẫn làm không được.

Cho nên, số mệnh đã định.

Hoàng hậu nừa nói, tần phi phía dưới liền náo nhiệt lên. Vũ Vân Anh đứng dậy đầu tiên, nhìn về phía hoàng hậu, "Tần thiếp bất tài, nguyện dâng lên một khúc kiếm vũ trợ hứng cho mọi người."

Tự Cẩm cũng cảm thấy hứng thú. Nàng đoán được vài người, duy chỉ có không nghĩ tới người đầu tiên đứng ra sẽ là Vũ Vân Anh.

Trình diễn kiếm vũ cần cương nhu lưu loát, nếu là nắm giữ độ mạnh yếu không tốt thì sẽ không đâu vào đâu, chỉ làm trò cười mà thôi.

Vũ Vân Anh dám trước mặt mọi người hiến vũ, tất nhiên là rất tự tin đối với tài múa kiếm của mình.

Trong lúc hiến nghệ, phong thái tự nhiên thanh thản, lại là người đầu tiên, vừa có thể khắc sâu ấn tượng trong lòng Tiêu Kỳ, còn có thể dùng tài nghệ trấn áp các tần phi khác. Vũ Vân Anh bất kể là tâm cơ hay là thủ đoạn đều không tầm thường chút nào.

"Tốt, Bản cung ngược rất muốn xem tư thế oai hùng trong màn múa kiếm của muội." Hoàng hậu cười gật gật đầu.

Vũ Vân Anh khom mình hành lễ, nhân tiện nói: "Thỉnh Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương thứ tội, thần thiếp đi thay xiêm y."

"Được." Hoàng hậu gật đầu đồng ý.

Vũ Vân Anh khom mình hành lễ, xoay người đi ra ngoài.

Tự Cẩm nghiêng đầu nói với Tiêu Kỳ: "Rất có ý tứ, không nghĩ trong cung lại tàng long ngọa hổ đó."

Nhìn nụ cười ranh mãnh của Tự Cẩm, Tiêu Kỳ thật sự là dở khóc dở cười: "Là nàng đồng ý cho người ta hiến nghệ, giờ này lại nói vậy trước mặt ta, nàng muốn ta phải làm sao chứ?"

Nói xong Tiêu Kỳ tự mình gắp món ăn, cũng không đặt vào đĩa trước mặt Tự Cẩm mà trực tiếp đưa lên môi nàng.

Tự Cẩm ngẩn người, thế này... Chỗ này có mặt toàn bộ nữ nhân hậu cung đó, trình diễn ân ái được chứ?

Nhưng rất sảng khoái!

Tự Cẩm há miệng cắn lấy, sau đó lại thấy Tiêu Kỳ gắp cùng món đó, đưa lên miệng hắn.

Tiêu Kỳ không dùng đũa công, trên chiếc đũa kia còn có nước miếng của nàng.

Nếu ở hiện đại ai thèm để ý mấy chuyện này. Nhưng đây là cổ đại!

Tự Cẩm sững sờ, sau đó hoàng hậu tay run lên, nước trong chén trà sánh ra ngoài một ít. Cố làm ra vẻ không có gì đặt chén trà xuống, lặng lẽ dùng khăn lau tay. Vẻ mặt lạnh nhạt hoàn toàn không biết chút nào, nhìn mọi người phía dưới.

Quản Trường An cúi đầu. Rõ ràng bên chỗ Hoàng thượng có đũa công lại không cần, rõ ràng là muốn nâng cao thể diện cho Hi Quý Phi nương nương. Hắn ta có điên mới có thể đi ngăn cản, giả vờ không nhìn thấy gì kỳ thật cũng rất tốt.

Mặc dù Hoàng hậu và Quản Trường An đã quen nhìn Tiêu Kỳ và Tự Cẩm ân ái, nhưng vẫn cảm thấy chịu không nổi.

Không cần nói tới những người phía dưới chưa từng thấy qua, nét mặt của tất cả mọi người đều khiếp sợ, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.

Hoàng thượng lại...

Phía trên kia có nước miếng của Hi Quý Phi!

Vừa lúc đó, Vũ Vân Anh trở về, mặc một mộ thân trang phục múa kiếm, trong tay cầm thiết kiếm còn trong vỏ, hành lễ đối với đế hậu.

Rút kiếm khỏi vỏ Vũ Vân Anh nhẹ nhàng nhảy múa, dáng người vừa oai hùng vừa ôn nhu, động tác xinh đẹp uyển chuyển, quả thật có phong độ kiếm vũ.

Chẳng có mấy người phía dưới xem Vũ Vân Anh múa, ánh mắt mọi người đều rơi trên người Hoàng thượng. Chỉ thấy hắn vui vẻ, nếu không gắp thức ăn cho Hi Quý Phi thì lại ngẫu nhiên nghiêng đầu thủ thỉ thù thì ở bên tai nàng, cũng thấy Hi Quý Phi tỏ vẻ giận dữ, tai đỏ ửng, ánh mắt long lanh, quả nhiên là quyến rũ trời sinh, làm người khác chú ý.

Mặc cho Vũ Vân Anh múa phi phàm, nhưng không biết vì sao hình như Hoàng thượng lại thích nhìn Hi Quý Phi chau mày giận dữ hơn.

Kết thúc màn múa kiếm, Vũ Vân Anh ảm đạm rời sân khấu, tay nắm chuôi kiếm ở trong tay áo run lên nhè nhẹ, sắc mặt trắng xanh.

Trong sâu đáy mắt Tề chiêu nghi đầy mỉa mai. Mấy người này thật sự là không biết tự lượng sức mình, cho rằng làm vậycó thể được Hoàng thượng coi trọng hay sao?

Thấy Ngọc Trân buồn ngủ, nàng ta ôm thấy người bé vỗ nhè nhẹ sau lưng. Tề chiêu nghi nhìn người thứ hai ra sân Lịch quý nhân, hiến nghệ bằng một khúc ca giúp vui.

Tiếng hát uyển chuyển lảnh lót, âm sắc trong trẻo độc nhất vô nhị, bản thân lại có dung nhan kiều kiễm xuất chúng, nhưng có ích lợi gì?

Từ đầu tới đuôi ánh mắt Hoàng thượng đều không nhìn về phía nàng ta một cái, trong mắt vẫn như cũ tất cả vẫn là Hi Quý Phi.

Kiếp này sẽ luôn có một người như vậy, mặc kệ nàng tốt hay tệ, đẹp hay xấu, đúng hay sai, chỉ cần vào lòng ngươi thì cho dù thế nào cũng là duy nhất trên đời.

Ai có thể nghĩ đến, Hoàng thượng lại là người si tình ngàn năm khó gặp đâu?

Ha ha.

Kiều Uyển trình diễn một bản đàn cầm, Bảo Tĩnh đàn sắt kết hợp lại, nhưng cũng đều không hữu dụng.

Tự Cẩm bị nhét một miệng đồ ăn, chỉ ngậm miệng lại cũng không chịu ăn. Không phải nàng đồng ý cho các phi tần hiến nghệ sao?

Ghen cũng phải là nàng chứ?

Tiêu Kỳ, ngươi bày tỏ ân ái trước mặt mọi người như thế, thật sự cho rằng nàng không nhận ra hắn đang cố ý sao?

Tên khốn khiếp này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play