Mọi người tạ ơn hoàng hậu khoan dung độ lượng, nhất loạt ngồi xuống. Ngay lập tức có một hàng cung nhân đi tới như nước chảy dâng lên rượu và thức ăn.

“Hoàng thượng bận rộn chính vụ đã sai người tới báo từ sớm, kêu chúng ta cứ vui vẻ trước đi, một lát nữa người mới có thể tới đây chung vui.” Hoàng hậu cười nói với mọi người, “Hoàng thượng một lòng vì công việc là phúc trạch của muôn dân, là phúc khí của quốc gia thiên hạ.”

Mọi người hô vâng.

Tự Cẩm cười nhạt. Hoàng hậu nương nương không hổ là mẫu nghi thiên hạ, mấy câu này nói rất thoả đáng. Nhìn thức ăn ngon bày đầy trên bàn, nếu bình thường nàng cực kỳ thích thú hưởng thụ, nhưng bây giờ lại không có chút hứng thú nào.

Hoàng hậu ngồi trên ghế cao nhất, nhìn thấy kiểu tóc mẫu đơn trên đầu quý phi, trong lòng nổi lên tức giận. Nhưng đứng ở vị trí cao nhất hậu cung, nàng ta vẫn phải cố kìm chế, hôm nay không thể không xử lý yến hội thật vui vẻ hoàn hảo. Liếc mắt thấy váy áo của quý phi, hoàng hậu cười nhạo trong lòng. Vẫn tưởng rằng quý phi là người cao ngạo lạnh lùng, không ngờ chẳng phải như vậy. Một Tô thái nữ nhỏ nhoi của Di Cùng Hiên, chẳng qua được ban thưởng vài xấp lụa mới cống tiến mà quý phi đã phải áp chế trên đầu người ta.

Kỳ thực quý phi cũng sợ đấy chứ?

Một tiểu cô nương đáng yêu như thế, tuổi nhỏ hơn, kiều diễm hơn, ngây thơ hơn. Đương nhiên quý phi rất đẹp, nhưng có một cô nương thế kia thì nàng ta nhìn già hơn hẳn.

Hoàng hậu nghĩ mình làm không sai, trước đây giữ lại Tô Tự Cẩm là đúng. Tóm lại hoàng hậu không thể nhìn Hoàng thượng tiếp tục sủng ái quý phi như thế. Nếu nàng ta sinh con trai, e là mình cũng phải nhường chỗ cho nàng ta. Hoàng hậu tuyệt đối không cho phép.

Ở dưới Tự Cẩm cũng tranh thủ nhìn lên mấy lần. Trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, đàn sáo du dương, vũ cơ uốn lượn. Trong tình hình náo nhiệt thế này, nàng có nhìn lên cũng không ai chú ý tới. Có điều lúc quý phi đi qua nàng chỉ thấy đuôi váy của nàng ta, giờ nhìn lên mới thấy kinh ngạc, quý phi chải tóc kiểu mẫu đơn.

Nên biết mẫu đơn chính là vua của các loài hoa, nàng ta dám can đảm làm vậy ư?

May mà hôm nay hoàng hậu chải tóc kiểu phượng hoàng cao quý diễm lệ, nếu không chẳng phải bị quý phi áp chế trên đầu?

Tự Cẩm không nghĩ ra, vì sao quý phi lại dũng cảm như thế, lẽ nào nàng ta không sợ sao?

Vẫn biết hoàng hậu và quý phi luôn đối chọi nhưng đến mức này thì cũng làm cho nàng cực kỳ giật mình. Hay là mấy kiến thức nàng biết về cung đấu không đúng ở thời đại này, mẫu đơn chỉ là loài hoa bình thường thôi?

Nàng chưa từng nghe ai nhắc tới Đại Vực Vương Triều, có nhiều chuyện đều khác với những gì nàng nghĩ. Quy tắc của chỗ này cũng nghiêm khắc thật nhưng nhìn kiểu tóc mẫu đơn của Quý phi, nàng cũng suy nghĩ cẩn thận. Có lẽ quy tắc ở đây cũng không nhắc tới, nên quý phi làm cũng không ai dám nói là sai.

Số mệnh tốt thật.

Nghĩ tới đây lại nhớ thêm một việc lạ. Đương kim thánh thượng đăng cơ cũng đã bốn năm, thế nhưng một người con nối dòng cũng không có. Trước khi Hoàng đế đăng cơ cũng đã lấy vợ, bên cạnh cũng có trắc phi, sao không ai có con vậy nhỉ?

Nếu nói lúc đăng cơ, hậu cung tranh đấu nhiều, theo kinh nghiệm kiến thức nàng biết thì khả năng có người trong bóng tối động tay động chân làm gì đó. Nhưng trước khi hoàng đế lên ngôi cửu ngũ thì sao? Tại sao vẫn không có con, hay là đã có thai nhưng không được sinh ra? Cũng có thể là sinh ra mà không nuôi được?

Tự Cẩm chưa từng nghĩ tới chuyện này, sắp tới chắc phải hỏi thêm Vân Thường.

Tự Cẩm đang thất thần thì đột nhiên ngay lúc đó nghe Chu nương tử kêu thét lên ở đằng trước. Tiếng kêu thất thanh khiến ai nấy đều hoảng sợ run người. Tự Cẩm bị giật mình phục hồi lại tinh thần bèn quay sang nhìn. Vừa nhìn thấy thì bị dọa, mặt trắng bệch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play