Editor: Hương Cỏ

"Ái khanh vất vả, chuyện này chỉ có giao cho khanh trẫm mới có thể an tâm."

"Đa tạ Hoàng thượng tín trọng, vi thần nhất định không phụ lòng Hoàng thượng, tất nhiên xử lý thỏa đáng mọi chuyện." Nói đến đây từ trong tay áo lấy ra một tấu chương, "Đây là tấu chương tối qua thần viết. Lúc thượng triều cảm thấy còn chưa ổn nên cũng không thượng tấu. Bây giờ lại cảm thấy phải nộp Hoàng thượng xem xét, là về việc tam giáp khoa thi năm nay."

Thật là đại sự, Tiêu Kỳ liền bảo Tần Tự Xuyên đưa tới, hắn nhận rồi xem, một chốc lát thì nhíu mày, "Hơi vội vàng, thế gia trong cả nước còn rất mạnh, quan viên các nơi phải chịu nhiều quản thúc. Muốn nhổ tận gốc thì cũng phải từ từ. Hành động này của ái khanh chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng mấy quan viên mới nhậm chức này, cần suy nghĩ lại."

"Vâng, sáng nay đúng là vi thần nghĩ tới chuyện này nên mới không dâng tấu chương lên. Nhưng vừa nãy nghe Hoàng thượng đề cập đến Tào Quốc công, thần liền nghĩ nếu không thể một lưới bắt hết thì cũng có thể đánh bại từng cái, tập trung dần dần, sắp đặt quan viên, an bài thỏa đáng thì có thể một lần hành động bắt lại."

"Khanh muốn vào địa bàn Tào Quốc công làm quan ư?"

"Dạ, vi thần nguyện dẫn đầu."

Tiêu Kỳ trầm mặc nhìn Tần Tự Xuyên trong lòng cảm thấy phức tạp. Đưa hắn ta vào hang hổ kỳ thật rất sảng khoái. Nhưng nếu là thật có điểm nguy hiểm gì, hắn cũng không tốt nói chuyện với tổ tông người ta. Tần gia bọn họ chỉ còn một dòng độc đinh. Cho dù hắn ta muốn đi mình cũng không thể hứa.

"Ái khanh vì trẫm phân ưu, trẫm rất vui mừng. Nhưng chuyện này không nên nói nữa, trẫm sẽ an bài người đi." Nói đến đây liền nhìn về phía Tần Tự Xuyên, "Trẫm còn nhớ nhà ái khanh còn có mình khanh phải không?"

"Dạ." Tần Tự Xuyên trả lời.

"Ái khanh cũng nên lập gia đình thôi, một thân một mình sống qua ngày, tóm lại là quá vắng lạnh."

Tần Tự Xuyên:...

Khẩu khí của Hoàng thượng sao lại giống giọng Tô Thịnh Dương vậy chứ.

"Bẩm hoàng thượng, thần tạm thời chưa có dự định này. Chờ mọi sự tạm yên thì lo lắng cũng còn kịp."

"Có câu nói, bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại, họ Tần nhà khanh chỉ có một mình khanh là con trai, con đàn cháu đống cũng là đại sự. Ái khanh vì trẫm tận trung trẫm đã rõ ràng. Nhưng đại sự của khanh gia cũng không thể làm trễ nải, không bằng trẫm sẽ ban thưởng cho khanh một hôn sự, được không?"

Tần Tự Xuyên sững sờ, hơi kinh ngạc nhìn hoàng đế, "Đa tạ Hoàng thượng ân điển, thần... không dị nghị."

Hoàng đế muốn tứ hôn, hắn ta có thể nói không ư? Nếu như nói một chữ không thì không phải sẽ làm cho Hoàng thượng hiểu lầm mình còn chưa quên Tự Cẩm, gây tai họa cho nàng sao?

Hoàng đế đang thử dò xét hắn ta hay là thật có ý gì khác?

Cho dù là thế nào, Tần Tự Xuyên biết rõ mình cũng không thể cự tuyệt.

"Khanh gia có gì yêu cầu đối với hôn sự của chính mình không?" Tiêu Kỳ thấy Tần Tự Xuyên đáp ứng rất sảng khoái, xem ra cũng không dám có ý gì khác với Tự Cẩm. Nhắc tới cũng đúng. Nếu có ý tứ thì lúc trước hai người cũng không từ hôn, mặc dù chuyện kia do mẫu thân hắn ta gây nên.

"Toàn bộ Hoàng thượng làm chủ, vi thần cũng không có yêu cầu gì." Tần Tự Xuyên đáp.

Kiếp trước hoàng đế cũng không tứ hôn cho hắn ta. Kiếp này lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Là vì Tự Cẩm làm sủng phi của Hoàng thượng cho nên sự tồn tại của mình khiến Hoàng thượng không thoải mái sao?

Nhưng nghe giọng nói của Hoàng thượng thì hình như cũng không ghét mình lắm.

"Trẫm chỉ hỏi như vậy, nếu ái khanh cũng không dị nghị, trẫm sẽ lưu tâm. Ái khanh yên tâm, tuyệt đối sẽ không ủy khuất ái khanh."

"Thần tạ chủ long ân." Tần Tự Xuyên quỳ xuống đất hành lễ, lòng bàn tay thấm mồ hôi lạnh.

Xem vẻ nơm nớp lo sợ của Tần Tự Xuyên như thế, Tiêu Kỳ đột nhiên cảm giác được chủ ý này của mình hình như cũng không có gì thú vị. Nhưng tứ hôn cũng đã nói ra, cũng không thể thu hồi lại. Suy nghĩ một chút, mình sẽ ban nhiều thể diện trong hôn sự của hắn ta là được.

Con gái nhà ai tốt nhỉ?

Lần đầu làm chuyện như vậy, nghiệp vụ của hoàng đế không thuần thục lắm, còn đang phải thích ứng.

Tần Tự Xuyên cáo lui ra Sùng Minh Điện, lúc xuất cung vừa vặn gặp gỡ Tô Thịnh Dương cũng hạ triều. Hai người đi cùng một chỗ, Tần Tự Xuyên liền nói: "Lần này huynh không cần lo lắng hôn sự cho tôi nữa, Hoàng thượng đã nói sẽ tứ hôn cho tôi rồi."

Tô Thịnh Dương:...

Tin tức bất ngờ làm Tô Thịnh Dương thật kinh ngạc, "Tứ hôn?"

"Ừ."

"Có phải cậu làm chuyện gì chọc giận Hoàng thượng hay không?"

"Tứ hôn không là chuyện tốt sao? Nếu chọc giận Hoàng thượng thì tôi đã bị đưa đi chém đầu rồi."

"Cũng đúng, đang yên lành sao Hoàng thượng lại tứ hôn cho cậu?"

"Tôi thật hoài nghi, không phải huynh và hoàng thượng âm thầm trao đổi chứ. Giọng của Hoàng thượng giống y như giọng huynh, bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại."

Tô Thịnh Dương:...

"Ta thật sự có nói gì đâu. Nhưng vậy cũng tốt, thánh chỉ tứ hôn, đây là vinh quang sáng rọi cả nhà đó. Đến lúc đó ta cũng muốn đi uống rượu mừng."

"Người khác sẽ cho rằng huynh đi phá đám."

"Có thể nói lời hữu ích hay không?"

"Tôi có thể, nhưng người khác cũng không tin đâu."

Người này sao lại thích ăn đòn như thế chứ, bị chọc tức ở chỗ hoàng đế, đây là giận cá chém thớt lên đầu của hắn ta đúng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play