Tiêu Kỳ suy nghĩ chuyện mười mấy hai mươi năm sau, Tự Cẩm sẽ có dáng vẻ thế nào, sau đó lại nghĩ tới chính chính mình. Hình như cũng không có gì không thể chấp nhận, nàng già hắn cũng già, hắn ghét nàng, không chừng đến lúc đó nàng còn ghét bỏ hắn kìa...
Tiêu Kỳ bị ý nghĩ này dọa đến nỗi phục hồi tinh thần lại, sau đó lại hơi tức giận, xem đi xem đi, suy nghĩ của hắn đã bị nàng làm lệch lạc rồi, giờ này còn nghĩ đến chuyện loạn thất bát tao gì đó.
Hắn là hoàng đế, làm sao sẽ bị người ghét bỏ chứ?
Nhưng … nếu như người kia là Tự Cẩm, có lẽ... có lẽ cũng không có gì là không thể được...
Sau đó, trong nháy mắt Tiêu Kỳ u buồn.
Ý niệm đó một khi hình thành, giống như mọc rễ ở trong lòng.
Quả nhiên bị làm lệch lạc rồi.
Phu thê thế tục, phần lớn là hai bên cùng ủng hộ cả đời, tình thâm ý trọng, tương cứu trong lúc hoạn nạn.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Tự Cẩm gả cho Tần Tự Xuyên...
Tiêu Kỳ không cần nghĩ mặt cũng tối sầm. Đừng tưởng rằng hắn không biết rõ, đừng tưởng rằng hắn không có tra ra, những lời đồn đãi về Kiều gia trước kia, còn một loạt hành động sau này đối với Kiều gia, Tần Tự Xuyên không ở sau lưng trợ giúp.
Người cũng đã đưa đến bên cạnh mình, còn phải cố gắng chấp nhận sự tồn tại, loại cảm giác này thật là tệ kinh khủng.
Tiêu Kỳ nhịn không được nghĩ, đợi đến khi trẫm mở khoa thi mới, kiếm được nhân tài, nhất định đẩy Tần Tự Xuyên đến thâm sơn cùng cốc!
Nghĩ như vậy trong lòng sung sướng khoan khoái rất nhiều.
Không bằng, hay là kiếm vợ cho hắn ta trước...
Nếu hắn ta kháng chỉ thì làm sao bây giờ? Hình như nếu hắn ta kháng chỉ, chém đầu một nhân tài, chỉ là nhất thời thống khoái, so với bắt hắn ta làm trâu làm ngựa cả đời thì khá hơn một chút.
Thu nhập từ thuế của Tuyệt Hộ Quận liên tục đưa vào tiểu kim khố của hắn không ngừng. Đám người Bộ Hộ nghèo túng phát điên, mắt đỏ rực thèm thuồng nhìn chằm chằm hắn, cả ngày không có việc gì ở trong triều cằn nhằn lẩm bẩm. Vậy giao chuyện này cho Tần Tự Xuyên đi.
Rất tốt!
Vườn cũng nên xây, trẫm có tiền!
Dục Thánh thông tuệ tuyệt đỉnh đã rất rõ ràng, cho nên tạm thời không cần thăng chức cho Tô Hưng Vũ, cây to đón gió lớn. Riêng Tuyệt Hộ Quận cũng đã khiến người ta nhìn chằm chằm ông ta rồi. Tô Thịnh Dương thì có thể thay đổi một chút, quan chức không cần nhưng có thể thêm chút thực quyền.
Con trai của Trẫm, tương lai cũng không thể là hoàng tử tay trắng, phải chuẩn bị lực lượng để dành cho nó.
Giống như tiên hoàng đã dành cho hắn.
Nếu như không có tiên hoàng thay hắn chu toàn bố trí, thì gã hoàng đế như hắn không biết làm thế nào để được ổn định như vậy. Như bây giờ một đường trôi chảy, kỳ thật là do Tô gia đã xuất đại lực, còn có những ý tưởng ly kỳ cổ quái của Tự Cẩm hỗ trợ từng chút một. Tất cả mọi thứ kết hợp lại khiến cho hắn mở rộng quyền lực, nắm giữ trọng quyền, mới có cục diện hắn chiếm được thượng phong trên triều đình như hiện nay.
Sau đó cần phải tiếp tục duy trì cục diện này. Năm tới khai khoa chọn sĩ, chọn lựa nhân tài, nhất định phải nghiêm túc cẩn thận.
Quan chủ khảo là vấn đề rất lớn, hắn không thể lại tiếp tục thu nạp môn sinh thiên tử, cho nên vẫn phải chọn vị quan chủ khảo.
Chuyện này hiện ở trên triều đình đã có người trình tấu chương tiến cử. Nhưng mấy người được tiến cử đều là thuộc phe phái thế gia, cho nên hắn sẽ không đồng ý. Nhưng vấn đề là... Người còn lại cũng không đủ tư cách đảm nhiệm chức vị này. Quan chủ khảo phải là người có học vấn, danh vọng, được người ta kính phục về học thức mới có thể khiến người tâm phục khẩu phục, được học sinh thiên hạ ngưỡng mộ.
Ý nghĩa của Tiêu Kỳ thần kỳ đi lòng vòng, rốt cục lại nhớ tới chính vụ.
Đợi xử lý hết công vụ, Tiêu Kỳ mới nhấc chân đi sang Hợp Nghi Điện. Quản Trường An lập tức đi tới, khom lưng trả lời: "Hoàng thượng, Vệ quốc công, Tào Quốc công và mấy vị Các lão cầu kiến."
"Không gặp!" Tiêu Kỳ cũng không quay đầu lại nói, "Kêu bọn họ trở về hết. Chuyện bọn họ yêu cầu trẫm sẽ không đồng ý. Tiền thu được từ Tuyệt Hộ Quận chính là thu từ mấy quận trong đó, đã chiếm hơn phân nửa quốc khố. Hộ bộ, nội các không biết tự xét lại mình, lại còn dám lôi kéo Tuyệt Hộ Quận không buông tay. Trong lòng bọn họ có chủ ý gì đừng tưởng rằng trẫm không biết rõ. Mấy kẻ này không có một ai hy vọng trẫm có thể qua một ngày tốt lành hết!"
Quản Trường An bị hù dọa mồ hôi tuôn đầy mặt. Lời này đúng là quá nặng. Nếu bị mấy người già kia nghe được, mỗi một người đều phải tới Phụng Hiền điện khóc lạy tiên đế mất.
"Hoàng thượng bớt giận, các vị đại nhân cũng đã chờ mấy canh giờ, có lẽ thật sự có chuyện quan trọng." Quản Trường An cũng không thể để hoàng đế bị người ta bắt được diểm yếu, chỉ đành kiên trì khuyên nhủ.
Tiêu Kỳ nhấc chân đá Quản Trường An một cú, "Biến, cứ nói như vậy đi! Trẫm còn có thể sợ bọn họ hay sao, một lũ kẻ nào kẻ nấy đều là sâu mọt đất nước, không muốn giải quyết đại sự triều chính, ngược lại rất tinh thông bàng môn tà đạo, trẫm nuôi dưỡng bọn họ có ích lợi gì chứ?" Mấu chốt là vẫn không thể biếm chức, đúng là nghẹn khuất!
Nếu có đủ nhân tài để dùng … Tiêu Kỳ thở dài thật sâu. Quốc gia cần cải cách, quân sự cần đẩy mạnh, khắp nơi cần nhân tài. Nhưng mà bị thế gia nắm giữ nhiều năm như thế, mở khoa tuyển sỹ rốt cục vẫn không đáp ứng kịp nhu cầu của Tiêu Kỳ. Nhân tài cũng phải là lịch luyện mới được. Cho dù là đậu Tiến sĩ, Tam giáp cũng phải cần vài năm tôi luyện mới có thể trọng dụng.
Không phải người nào cũng giống như Tần Tự Xuyên, nhấc lên đã chính là một cây đao.
Tiêu Kỳ càng nghĩ càng bị đè nén, thế cho nên về Hợp Nghi Điện vẫn mang vẻ mặt giận dữ. Quản Trường An cũng không dám thật sự trở về, vẻ mặt đau khổ một đường mặt dày mày dạn đi theo.
Lúc Tự Cẩm đi ra đón liền nhìn thấy sắc mặt đen nhánh tức tối của Tiêu Kỳ, sau lưng hắn là Quản Trường An sống không bằng chết khom lưng đi theo, lại có chuyện gì đây?
Tự Cẩm còn bao nhiêu chuyện muốn nói với Tiêu Kỳ, kết quả chứng kiến tình hình này chỉ đành cố nén chuyện của mình lại, bày ra khuôn mặt tươi tắn nhất đón Tiêu Kỳ vào. Cởi áo dâng trà, hầu hạ thoải mái vị đại gia này, qua cửa sổ nhìn vẻ mặt khổ bức không thể nói của Quản Trường An, cũng chỉ đành hỏi thăm.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, có thể khiến Hoàng thượng tức giận như vậy." Đương nhiên là có, trước đây cũng từng gặp hắn tức giận như vậy rồi …, nhưng không thể nói đâu.
Tiêu Kỳ "Hừ" ra một tiếng trong mũi, muốn nói điều gì, lại "Hừ" một tiếng, buồn bực không muốn mở miệng. Mấy chuyện phiền toái này đâu chỉ nói dăm ba câu là có thể giải quyết, cần gì khiến Tự Cẩm cũng lo lắng theo, "Không có chuyện đại sự gì, nàng đừng lo lắng."
Tự Cẩm không tin!
Tiêu Kỳ không chịu nói thẳng, Tự Cẩm cũng không khách khí với hắn. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên nàng hỏi đến những chuyện này, suy nghĩ một chút liền thay góc độ nói: "Thiếp nghe nói cha thiếp bị người ta tố cáo, có phải là thật hay không ạ?"
Tiêu Kỳ:...
"Nàng cũng biết rồi ư?" Kẻ nào lắm miệng, quay đầu lại đánh bằng roi!
"Không cần nghe cũng có thể dự đoán được mà. Hoàng thượng cũng nói con của chúng ta thông minh đáng yêu như thế, thiếp lại còn da mặt dày đao chọc không tiến chiếm cứ người không buông tay. Cha thiếp thì không ngừng đưa bạc vào kho cá nhân của Hoàng thượng. Ba đời nhà thiếp đều khiến người ta chói mắt mà. Người ta không đâm chúng ta mấy nhát thì cũng nên tự thẹn mình làm quan." Tự Cẩm cố ý trợn trắng mắt, một vẻ ta đều hiểu hết rồi.
Rõ ràng là chuyện rất buồn bực, bị Tự Cẩm nói như thế, lập tức như chọc ra một lỗ thủng giữa cơn tức của Tiêu Kỳ, bay hơi hết!
Thấy Tiêu Kỳ cuối cùng cũng cười Tự Cẩm mới nhẹ một hơi. Tính tình không được tự nhiên, thích hờn dỗi thật sự là phiền chết người ta.
"Nhìn dáng vẻ của nàng chẳng tức giận chút nào, thật không giống nàng đấy." Tiêu Kỳ nghĩ lúc trước nàng có thể tức điên, ngay cả người bên cạnh cũng không tha.
"Đây không phải là nghĩ thông suốt sao. Không bị người ghen tị là tài trí bình thường. Người ta cố gắng đâm chúng ta, chứng tỏ chúng ta là nhân tài đó. Như vậy thì phải cao hứng, nên ăn mừng, sao lại tức giận chẳng phải là đúng ý của bọn họ. Lộ ra điểm xấu không chừng người ta còn đốt pháo hoa ăn mừng cả đêm kìa, chẳng có chút lời nào! Làm người thì phải thông suốt, không ai lại vì người khác không cho ngươi thoải mái mà sống theo ý họ được. Làm người ư, phải vui vẻ lên, dù sao thiếp cũng là sủng phi, trên đời này trừ Hoàng thượng có thể làm thiếp tức giận thì người khác sẽ không có khả năng đó." Nói đến đây dừng một chút, lại cười với Tiêu Kỳ, "Người là hoàng đế, trị vì thiên hạ, cai quản vương thổ. Thần dân của thiên hạ này, chỉ có Hoàng thượng tức giận người khác, ai dám để cho người không thoải mái, thiếp sẽ bắt hắn không thoải mái. Thiếp ư, là nữ nhân, tâm nhỏ nhen, ai khiến cho nam nhân của thiếp, con thiếp, người nhà thiếp không vui, vậy chính là kẻ địch của thiếp. Nói đi, là ai, nhìn thiếp trút giận cho người đây."
Tiêu Kỳ chẳng còn tức giận gì nữa, biết rõ Tự Cẩm cố ý nói vậy để dụ dỗ hắn thoải mái nhưng vẫn cảm thấy trong lòng rất vui vẻ. Kéo người tới, xoa bóp mấy cái rồi mới nói: "Quốc gia chọn tài là đại sự, vị trí quan chủ khảo của khoa thi năm tới không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm. Lại còn chuyện của cha nàng, đều là nhặt xương trong trứng gà, không thèm để ý là được. Nàng cũng không cần lo lắng, bây giờ Tuyệt Hộ Quận đã bị người khác theo dõi sít sao. Chỉ là phụ thân nàng quản lý quá tốt, bọn họ cũng chỉ trông mà thèm thôi, cứ muốn thu hồi rồi sung nhập quốc khố."
"Nghĩ sao mà ngon thế, dám đoạt tiền từ tay hoàng đế, thật là to gan!"
"Mấy hạ thần của Trẫm cũng không phải là gan lớn, các triều đại dưỡng thành khẩu vị tới nay, là thói quen của bọn họ thôi."
"Đây là bệnh, phải trị!"
Tiêu Kỳ cảm thấy này lời này thật sự hiếm lạ, trong nháy mắt cười ha hả, "Không sai, là bệnh, phải trị!"
Sau khi cười to, trong lòng thoải mái rất nhiều, Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm, "Nàng luôn có cách làm cho ta vui lên."
"Đó là đương nhiên, không có tuyệt kỹ thì thiếp cũng thẹn mình là sủng phi."
Có ai tự khen mình như thế không ông trời ơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT