Trước đây là nàng đồng ý để người trong nhà đưa người tiến cung. Nhưng bây giờ nhìn Sở Trừng Lam ngu ngốc như vậy, chút tâm tư đều không che giấu được, nàng ta cũng cảm thấy chán chường. Nàng ta cũng từng có ý định đối với đứa con trong bụng Hi Dung Hoa. Nhưng dõi theo các hành động của Hoàng thượng ở trên triều đình thì cảm thấy nguy cơ càng ngày càng lớn. Trong lòng nàng cũng càng thêm bất an. Bây giờ ngay cả tuyến liên lạc giữa hậu cung và ngoài cung đều bị cắt đứt, thấy rõ trong lòng Hoàng thượng rất chán ghét các nàng qua lại liên hệ tin tức với người trong nhà.
Không phải nàng không sợ, nhưng so với sự sợ hãi kia, nàng ta càng muốn ngồi vững vàng trên vị trí hoàng hậu này. Nếu tương lại muốn ổn định Sở gia thì càng không thể tranh chấp với Hoàng thượng. Không nhìn xem khóa tú nữ mới toàn con gái thế gia tiến cung, vị phần thấp cũng thôi. Nhưng đến bây giờ Hoàng thượng cũng chưa sủng hạnh triệu kiến, thấy rõ trong lòng Hoàng thượng không ưa thích mấy nữ nhân thế gia này thế nào.
Cho các nàng vào cung, chẳng qua là ổn định tình hình thế gia.
Còn như Hi Dung Hoa, hoàng hậu cũng không cho rằng hoàng thượng thật sự động tâm. Dù sao so với mấy nữ nhân thế gia các nàng, gia thế Hi Dung Hoa tuy kém một chút nhưng phụ huynh cũng có bản lĩnh thật sự được Hoàng thượng trọng dụng. Cho dù là lấy nàng ta để áp chế mọi người trong cung hay là dùng phụ huynh nàng ta mở đường thay hắn ở trên triều đình, Hoàng thượng che chở Hi Dung Hoa như thế về tình hay lý đều có thể nói được.
Cũng không biết đợi đến ngày Hoàng thượng nắm đại quyền, Hi Dung Hoa sẽ đi con đường nào?
Nghĩ tới đây hoàng hậu khẽ cười một tiếng, trong cung này có người nào không đáng thương chứ? Ngay cả Hoàng thượng cũng là một trong trong số những người đáng thương đó, chẳng qua là xem cuối cùng ai có thể kiên trì đi tiếp đến cuối cùng mà thôi.
Chỉ đáng thương các nàng, vì gia tộc tiến cung bị kẹp ở giữa, đau đến không muốn sống.
"Nương nương."
Hoàng hậu bị Đồng cô cô gọi mới hoàn hồn, "Còn có chuyện gì không?"
Đồng cô cô do dự một cái rồi mới lên tiếng: "Tiệc đêm Trung thu, nương nương cũng nên cố gắng giữ Hoàng thượng lại mới được, cũng không thể đẩy ra ngoài mãi như thế."
Hoàng hậu tỏ vẻ không thèm để ý cười cười, "Bản cung đã không thể sinh con, cần gì chiếm cứ Hoàng thượng làm cho người ta chỉ trích." Nàng cần là con, nếu cuộc đời đã không thể có con của chính mình thì nàng chỉ cần bảo vệ vị trí hoàng hậu này là được. Nàng ngồi vững một ngày, Sở gia có thể an ổn một ngày.
"Nhưng..."
"Ngươi uất ức giùm Bản cung làm gì?" Hoàng hậu ha ha cười một tiếng, "Trung thu hôm đó chỉ sợ càng náo nhiệt, tất cả mọi người đều nhìn Hoàng thượng chằm chằm. Bản cung ư, chỉ cần thưởng thức một ly rượu nhỏ, ngồi xem tiệc vui là được rồi."
Đồng cô cô:...
Tâm trạng buông bỏ của Hoàng hậu, làm nô tài quả thực lệ rơi đầy mặt.
Tự Cẩm cũng không biết dự định của hoàng hậu dự định. Tiệc trung thu nàng tránh còn không kịp nhưng cũng biết bao nhiêu người đều âm thầm chuẩn bị trong bóng tối, hy vọng hôm đó mình nổi bật lấn áp quần hùng. Vào ngày vui như thế, có thể trổ tài hoàn mỹ trước mặt hoàng đế chính là cơ hội có một không hai để một bước lên trời mà.
Tự Cẩm sờ sờ bụng, trong lòng lại nghĩ tới, Tiêu Kỳ sẽ không thật sự bị những thứ kia hấp dẫn chứ?
"Chủ tử, nô tỳ nghe nói gần đây Kiều Tiểu Nghi không có động tĩnh gì. Người đoán xem có phải nàng ta muốn mình nổi bật trong tiệc Trung thu không? Nếu không nô tỳ đi hỏi thăm một chút?" Dù sao khoảng cách từ Tố Vân Điện đến Di Cùng hiên của các nàng cũng không xa. Lúc trước thái hậu an bài Kiều Tiểu Nghi vào Tố Vân Điện quả nhiên là có tính toán khác.
Tự Cẩm nhìn Vân Thường, "Chuyện này ai cũng đều biết rõ, không nói Kiều Tiểu Nghi, ngay cả người khác cũng chuẩn bị. Ai mà không nghĩ mình sẽ nổi trội trong đêm tiệc trung thuở trước mặt hoàng thượng chứ?" Còn phải hỏi sao?
Đều nghĩ như thế hết!
"Vậy chúng ta cứ mặc kệ sao?"
"Chủ tử của ngươi bụng to thế này, bảo vệ mình tốt là quan trọng nhất." Nếu Tiêu Kỳ dám đi tới chỗ người khác, cả đời nàng liền không để ý tới hắn!
"Cũng đúng, bây giờ việc sinh hoàng tử bình an mới là điều quan trọng nhất." Nói tới chỗ này Vân Thường vỗ vỗ đầu, "Buổi sáng Quản công công lại đây, nói là bà vú bên Nội Đình Phủ đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào chủ tử cũng có thể tuyển chọn."
"Không phải Hoàng thượng đã chọn xong rồi à?" Hoàng hậu đã thẩm tra một lần, lại có Tiêu Kỳ giám sát chằm chằm, ngay cả Quý phi cũng không dám giở trò ở đây, Tự Cẩm vẫn tin được. Dù sao chuyện này là đại sự, Tự Cẩm thật sự quan tâm.
"Vậy người cũng phải xem một chút, dù sao cũng phải chọn người hợp mắt có duyên chứ?" Vân Thường nghĩ chủ tử các nàng cũng quá chủ quan.
Tự Cẩm cảm thấy cũng đúng, liền cầm lấy danh sách xem mười mấy cái tên được chọn, "Sao lại nhiều như vậy?"
"Không nhiều, đã sàng lọc qua vài lần sau đó mới giữ lại."
Tự Cẩm:...
Hoàng gia đúng là uy vũ ngang ngược.
Tự Cẩm trực tiếp tự mình gặp mấy bà vú đã được chọn lựa. Ai nấy đều trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn thì biết là sức khỏe tốt. Tự Cẩm rất hài lòng gật gật đầu. Tiêu Kỳ đã xem qua thì không thể tệ được. Cuối cùng Tự Cẩm chọn hai người, một người họ Hà, một người họ Cố. Sau đó đưa danh sách qua Nội Đình Phủ xử lý thủ tục. Trần Đức An làm chân chạy, lại đi Phượng Hoàn Cung và Sùng Minh Điện một vòng, chuyện này mới coi như quyết định xong.
Chỉ trong chớp mắt liền đến tiệc đêm trung thu. Sáng sớm hôm đó Tự Cẩm đã cảm thấy lưng hơi ê ẩm khó chịu. Nhưng trong ngày vui thế này nàng cũng không thể gọi thái y từ sáng sớm. Nếu không sẽ giống như là nàng đang đối nghịch với cả hậu cung, người ta đang vui mừng đón tiệc thì ngươi lại giả bộ kêu thái y, do đó chỉ có thể nằm trên giường chịu đựng.
Trước khi sang Thọ Khang Cung Tiêu Kỳ tiện xe đi tới Di Cùng hiên xem một chút, nghĩ sẽ từ chỗ này qua đón Hoàng hậu rồi tới Thọ Khang Cung sau, ai biết vừa đi vào Di Cùng hiên thì nhìn thấy Tự Cẩm toàn thân đổ mồ hôi, đang nằm trên giường rên rỉ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT