Chẳng qua là khi mọi người nhìn thấy Tự Cẩm ưỡn bụng, vịn tay đại cung nhân bên người đi tới, trong nháy mắt toàn bộ ngự hoa viên đều im lặng khác thường.
Sau khi kinh ngạc, trong lòng mọi người đều sôi trào lên, ai da da, lại có trò hay để nhìn đây.
Trong cung này không ai không biết Hi Dung Hoa của Di Cùng hiên là người rất ít khi lộ mặt, hầu như không bước chân ra khỏi cửa, bình thường muốn thấy mặt nàng cũng không dễ dàng. Kể từ khi mang thai lại càng khó gặp. Hôm nay là ngày tốt thế nào mà lại ra ngoài đi dạo, không phải là chuyện làm người ta giật mình sao?
Ai nấy ngươi nhìn ta, ta xem ngươi, rồi nhìn thấy Hi Dung Hoa đi tới cách các nàng mấy chục mét thì xoay người đi vào trong đình, an an ổn ổn ngồi xuống.
Mọi người:...
Vậy là có ý gì?
Tỏ vẻ không thấy các nàng, hay là không thèm nhìn các nàng?
Mọi người lại ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trong phút chốc trong ngự hoa viên lại yên tĩnh như lúc nãy.
Nếu là trước đây, Tự Cẩm thật sự không dám làm như vậy. Nhưng giờ nàng đã suy nghĩ cẩn thận. Nàng chưa từng nghĩ tới vị trí Hoàng hậu, nàng muốn vị trí Thái hậu. Chưa kể giờ nàng và hoàng hậu vẫn là quan hệ hợp tác. Mặc kệ hoàng hậu vì lý do gì nhưng trong hai năm qua Hoàng hậu chưa từng tính kế hại nàng. Tự Cẩm không thể vong ân bội nghĩa mưu tính đẩy người ta đi để lên thay. Huống chi có một điểm tốt nhất, hoàng hậu đối với hoàng đế không có tình yêu nam nữ. Cho nên bọn họ quả thực là liên minh ông trời tác hợp, theo như nhu cầu thôi.
Cho nên, nếu nàng đã không cần vị trí hoàng hậu thì sẽ không có xung đột lợi ích với hoàng hậu. Nếu đã không có xung đột lợi ích, các nàng có thể hợp tác lâu dài. Hoàng hậu chịu trách nhiệm khoan dung rộng lượng, đoan trang hào phóng. Như vậy Tự Cẩm cũng chỉ còn lại một con đường có thể đi. Đó chính là xinh đẹp như hoa, làm một yêu phi duyên dáng mặn mà kiêu căng ghen tị.
Nếu đã tính đi đường này, Tự Cẩm cũng biết nàng sẽ trở thành kẻ địch của nữ nhân toàn bộ hậu cung. Cho nên có quan hệ tốt với người ta để làm gì. Mọi người vẫn là mỗi người một đường thôi.
A-men.
Con người mà, một đời sẽ luôn đi tới ngã ba đường, sẽ cải biến con đường mình sẽ đi. Ngay từ đầu mục tiêu của Tự Cẩm là sinh con trai, làm thái hậu, cố gắng làm một cung phi vô thanh vô tức trong cung. Nhưng hoàn cảnh đưa đẩy, muốn cũng không làm được. Ai kêu nàng động tâm chứ. Nếu đã không thể đi con đường này, như vậy cũng chỉ còn lại con đường tranh thủ tình cảm gian nan khó khăn. Nếu đã quyết định phải đi, Tự Cẩm cũng không phải là người dông dài, nói làm liền làm.
Câu dẫn người?
Ai không làm được chứ.
Quý phi thường dùng kế, nhưng khi đó Tiêu Kỳ lấy Quý phi áp chế Hoàng hậu, quý phi chẳng cần phải giả bộ mà chính Tiêu Kỳ tự mắc câu. Ai câu ai, cũng không thể nói rõ.
Bây giờ sao, bởi vì thái hậu mà quan hệ giữa hoàng hậu và Hoàng thượng lại thành chung chiến tuyến. Tự Cẩm ư? Chính là Đại tướng trong tay hoàng hậu. Huống chi không phải là nàng không biết xấu hổ. Mặc dù nàng và Tiêu Kỳ cũng không được coi là ân ái tình thâm nhưng ít nhất cũng là hai bên tình nguyện mà?
Không phải là nàng khoe khoang, nàng cũng không tin Tiêu Kỳ sẽ không để ý nàng mà thật đi theo Kiều yêu tinh kia!
Trong Tố Vân Điện đã náo nhiệt từ sớm. Thư Họa cho người thay đổi toàn bộ đồ trang trí bên trong. Sau khi xong việc lại chạy sang Thọ Khang Cung đợi lệnh. Lúc đi ngang qua ngự hoa viên, khóe mắt thoáng nhìn, bước chân không khỏi dừng một chút, cô ta nhìn thấy... Hi Dung Hoa thì phải?
Tâm tư suy nghĩ, bước chân Thư Họa cũng nhanh hơn.
Trong Thọ Khang Cung cũng đang rất náo nhiệt. Kiều Linh Di mở đôi mắt to tròn trong veo như nước cực kỳ vui vẻ nhìn Hoàng thượng. Y như một đóa hoa thẹn thùng đang nở rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Thái hậu nhìn cảnh này, khóe miệng cười kín đáo, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà cũng thật sự lo lắng Hi Dung Hoa kia sẽ gây ra chuyện gì ngày hôm nay. May sao hoàng đế còn không hồ đồ, trong lòng còn có Linh Di. Thế này là tốt rồi, chỉ cần Linh Di thêm chút sức, phát triển tình cảm năm xưa, sau này cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt. Đợi đến khi Linh Di đứng vững gót chân, cho dù Hi Dung Hoa kia thuận lợi sinh hạ hoàng trưởng tử thì thế nào chứ?
Trong cung này trải qua không ít triều đại rồi, người có thể sinh con không thiếu, nhưng có thể nuôi dưỡng lớn mạnh thì được bao nhiêu?
Mấy kẻ kia vẫn quá nóng lòng rồi, không biết rằng có một số chuyện càng chậm thì càng chắc sao.
Bây giờ bao nhiêu ánh mắt của hoàng đế đều đang chăm chú vào thai nhi trong bụng Hi Dung Hoa kia, lúc này mà ra tay chính là ngu xuẩn, chắc chắn không thể thành công. Đợi cô ta sinh con ra, qua một hai tháng, nhiệt tình của hoàng đế giảm bớt, ánh mắt cũng không còn hướng về cô ta nữa. Lúc đó hạ thủ mới là dễ như trở bàn tay.
Thái hậu trong lòng tính toán, ngoài miệng lại nói: "Chớp mắt đã trải qua mấy năm, hai người các con coi như là tu thành chính quả. Không uổng công mấy năm nay Linh Di liên tục tâm tâm niệm niệm muốn trở về bên con, giờ cuối cùng cũng đạt thành tâm nguyện."
Kiều Linh Di liền mắc cỡ che mặt, ngón tay hé ra một kẽ hở, giọng nói ngọt ngào vọng ra, "Cô cô, người chê cười con rồi."
Tiêu Kỳ nghe lời nói này cũng chỉ cười mà không trà lời. Nói đến lẽ ra hắn phải rất vui vẻ mới đúng. Nhưng không biết rõ vì sao cảm thấy trong lòng hơi bất an. Linh Di thích hắn hắn đã sớm biết. Nàng ấy nói muốn bên cạnh hắn cả đời, khi còn bé cũng từng nghe nàng nói qua. Khi đó hắn cũng không cảm thấy chuyện này có gì không tốt. Bên cạnh mình có người quen thì vẫn tốt hơn là người xa lạ.
Nhưng người đạt được ước mơ là hắn lại luôn cảm thấy bất ổn. Trong đầu lúc nào cũng thấp thoáng khuôn mặt vui buồn lẫn lộn của Tự Cẩm. Vừa nghĩ như thế, bất giác liền xuất thần. Đến khi bên tai vang lên tiếng Kiều Linh Di gọi, hắn mới phục hồi tinh thần lại.
Vẻ tươi cười trên mặt Kiều Linh Di mặc dù không thay đổi nhưng trong sâu đáy mắt đã không còn vui nữa, "Biểu ca, người đang suy nghĩ gì đấy. Nhập thần như vậy, muội phải gọi ca mấy lần đấy. Nhất định là chuyện triều chính quá nhiều rồi. Mấy đại thần kia đều là kẻ bất tài sao, làm cho biểu ca muốn nghỉ ngơi một lát cũng vẫn phải lo nghĩ chuyện quốc gia đại sự."
Nghe Kiều Linh Di cố ý nói giọng oán hận, Tiêu Kỳ biết rõ nàng ta đang nói đỡ cho mình trước mặt thái hậu, thật sự giống y như trước kia, trong lòng khẽ thở dài, ngoài miệng lại nói: "Gần đây triều chính cũng khá bận rộn, trẫm thường xuyên phải đọc tấu chương đến canh ba."
Mặc dù Thái hậu cũng hơi không vui, nhưng ngày hôm nay cũng không muốn nói chuyện không may, liền phất phất tay nói: "Được rồi, hôm nay Linh Di tiến cung là ngày tốt lành, các con cũng đừng phí thời gian ở chỗ ai gia nữa. Hoàng đế, mặc dù quốc vụ trọng yếu, nhưng sức khỏe của con cũng rất quan trọng. Hôm nay đừng lo chính vụ nữa. Hai biểu huynh muội đi trò chuyện với nhau đi."
Kiều Linh Di biết rõ thái hậu cố ý nói vậy cho biểu ca nghe. Lại sợ biểu ca cảm thấy khó xử, vội vàng đứng dậy nói: "Cho dù cô mẫu không nói, con cũng mày dạn mặt dày đưa biểu ca đi. Mấy năm nay không gặp, con cũng thật sự có mấy chuyện muốn nói biểu ca mà."
Thái hậu phất phất tay, Tiêu Kỳ liền thuận thế đứng lên cáo biệt.
Hai người ra cửa chính Thọ Khang Cung, cung nhân Tố Vân Điện đi theo phía sau. Lúc đó Thư Họa có chuyện muốn nói nhưng cũng không dám ở trước mặt hoàng thượng làm bậy, trong lòng chỉ có thể âm thầm sốt ruột. Muốn dùng ánh mắt nhắc khéo chủ tử, nhưng chủ tử của cô ta thì chỉ chăm chú trên người Hoàng đế, cô ta nhấm nháy hết sức cũng chẳng ai thèm để ý.
Kiều Linh Di đi bên cạnh Tiêu Kỳ, nhìn hắn thẹn thùng cười nói: "Biểu ca. Cô cô không có ý gì khác, người đừng giận cô cô. Là muội nghĩ muốn nói chuyện với biểu ca nên mới nhờ cô cô cho chúng ta về sớm. Trước đây muội chỉ là thân phận tú nữ, không thể phạm quy củ một mình một chỗ với biểu ca. May sao cuối cùng cũng có thể bên cạnh ca rồi."
Tiêu Kỳ nghe lời Kiều Linh Di nói, không khỏi nhớ tới thời gian hai người ở chung trước đây, sắc mặt khẽ dịu vài phân. Cũng biết mấy năm nay nàng ta đi cùng người nhà bị giáng chức tới Trừ Dương, khẳng định cuộc sống không thể thoải mái như lúc ở kinh đô. Nàng ta muốn nói chuyện với hắn, hắn không cần nghĩ cũng biết nàng muốn nói gì.
Trong lòng thở dài một tiếng, Tiêu Kỳ và Kiều Linh Di sóng vai đi, thẳng một đường đi vào Ngự Hoa viên. Từ xa xa đã thấy nhiều bóng người thấp thoáng ẩn hiện trong vườn, tiếng cười nói văng vẳng theo gió vọng tới.
Kiều Linh Di đã sớm biết mấy nữ nhân không an phận trong hậu cung kia nhất định sẽ không bỏ qua. Nàng ta cũng muốn thừa cơ hội này để mọi người nhìn xem, biểu ca đối với nàng khác người khác thế nào. Cho nên cũng không cố ý đi đường vòng mà trực tiếp đi con đường gần nhất tới Ngự Hoa viên. Giờ phút này nhìn những bóng người thướt tha đi lại đằng trước, trong lòng nàng ta có cảm giác phấn khích hân hoan tung tăng như chim sẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT