Editor: Hương Cỏ

Sau khi Tự Cẩm tỉnh lại, trời đã tối muộn. Trong phòng âm u, nàng cất tiếng gọi người, Vân Thường vội vàng đi đến, "Chủ tử, người dậy rồi ư? Để nô tỳ thắp đèn lên cho sáng."

Tự Cẩm không nói gì, Vân Thường đốt đèn. Trong phòng chợt sáng bừng lên. Tự Cẩm chống cánh tay ngồi dậy, vừa cúi đầu liền nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên ngón tay, lập tức sững sờ.

"Hoàng thượng đâu rồi?" Tự Cẩm mím môi hỏi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay như cũ.

"Nô tỳ nghe nói bên Sùng Minh Điện có cấp báo, Hoàng thượng vội vội vàng vàng đi rồi. Trước khi đi còn nhắc bọn nô tỳ hầu hạ chủ tử chu đáo. Nếu buổi tối Hoàng thượng không đến, sẽ sai Quản công công tới thông báo một tiếng."

Tự Cẩm không có nói gì, quay đầu xem canh giờ. Cũng tới giờ này rồi, có lẽ Tiêu Kỳ sẽ không đến, nghĩ vậy bèn nói: "Ta hơi đói, mang đồ ăn lên đi." Nói xong tự mình ngồi dậy bước xuống giường, mang giày đi ra ngoài.

Vân Thường nhanh chóng vén rèm, không nghĩ vừa vén rèm lên thì nhìn thấy khuôn mặt Quản Trường An ở đó.

Quản Trường An vội vàng khom mình hành lễ, "Nô tài vấn an Hi chủ tử."

"Quản công công đứng lên đi." Tự Cẩm khẽ nói.

Quản Trường An cảm tạ rồi mới đứng dậy, nhìn Tự Cẩm nói: "Hoàng thượng nói khoảng nửa canh giờ nữa sẽ tới, kêu Hi chủ tử chuẩn bị trước."

Chuẩn bị cái gì? Đánh nhau sao?

Tự Cẩm trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt xác thực không thể biểu hiện ra ngoài, cũng chỉ đành nói: "Làm phiền Quản công công đến đây một chuyến."

"Đây đều là bổn phận nô tài cần phải làm, nếu chủ tử không có phân phó khác, nô tài xin phép cáo lui."

Tự Cẩm xác thực không có gì có thể nói liền gật gật đầu, Quản Trường An lui ra ngoài. Đỉ thẳng tới cổng chính Di Cùng hiên, hắn ta vẫn còn cảm thấy có gì đó không thích hợp. Hình như hôm nay Hi chủ tử làm người ta có cảm giác khá lạnh lùng. Trước kia khi nhìn thấy hắn ta, lúc nào cũng cười rất tươi, cực kỳ dịu dàng hiền hòa. Nhưng hôm nay... Quả nhiên là giận dỗi với Hoàng thượng ư?

Trời đất. Nếu cho hắn ta dám nói, thì đây chính là Hi Dung Hoa không biết chừng mực. Hoàng thượng là ai, đó là cửu ngũ chí tôn, trong hậu cung này ngay cả Hoàng hậu và Quý phi cũng không dám biểu hiện tức giận như vậy với Hoàng thượng. Rốt cục là kẻ không đầu óc, chẳng qua mới được sủng ái có mấy ngày mà cũng không biết sâu cạn nặng nhẹ. Nghĩ tới đây, không khỏi lại nghĩ tới Kiều cô nương. Dù sao hắn ta đã ở bên cạnh Hoàng đế lâu như thế, cũng khá quen thuộc với Kiều cô nương. Nhưng biết nói như thế nào đây, Kiều cô nương kia tất cả đều tốt, người duyên dáng xinh đẹp, tính tình hiền lành dễ chịu, người cũng lương thiện. Nhưng … hắn ta lại không thích nổi.

Có lẽ là không hợp duyên.

Mặc dù Quản Trường An không thích vị Kiều cô nương này nhưng đối với nàng ta vẫn rất cung kính. Ai biểu nàng ta và hoàng thượng là thanh mai trúc mã đâu. Hôm đó hắn ta cũng được chứng kiến tình hình ở Thọ Khang Cung, chỉ sợ sau khi sơ phong thì danh tiếng Hi Dung Hoa cũng sẽ phải ảnh hưởng không nhỏ. Sau lưng Kiều cô nương có Thái hậu, mặc dù Hoàng hậu có thể che chở Hi Dung Hoa, nhưng Hoàng hậu cũng có một muội muội tiến cung. Chỉ cần Tào Quốc công phủ bình yên vô sự, Quý phi có thể đứng sừng sững như núi. Nếu so sánh ra thì cũng chỉ có Hi Dung Hoa là gia thế bình thường nhất, dễ dàng bị chèn ép nhất.

Thật sự là đáng tiếc. Cho dù đã mang thai, sinh con ra chưa chắc được tự mình nuôi dưỡng. Đưa con cho người khác nuôi dưỡng thì còn là con của mình sao?

Đến lúc đó, ân sủng bị Kiều cô nương cướp đi, nếu con cũng bị người khác đoạt mất thì Hi Dung Hoa làm sao còn có thể sống nổi trong hậu cung này? Đến bây giờ còn không nhìn rõ tình thế, lại còn dám cùng Hoàng thượng giận dỗi. Nếu để hắn ta nói thì chính là ngại mạng mình sống quá lâu.

Buổi tối lúc Tiêu Kỳ đến Di Cùng hiên, Tự Cẩm đang xem sách. Thấy hắn vào đặt sách xuống nghênh đón. Vẫn y như trước đây, tự mình thay quần áo cho hắn, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười, kêu mấy người Vân Thường đưa nước vào rửa tay rửa mặt.

Từ đầu tới đuôi tất cả mọi chuyện đều xử lý rất thoả đáng, nhưng Tiêu Kỳ luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Đúng, chính là không đúng chỗ nào đó.

Bữa tối trên bàn vẫn là những món ăn hắn thích, Tự Cẩm cũng tự mình gắp thức ăn, múc canh cho hắn, dưới ánh đèn chiếc nhẫn trong tay trái lấp lánh rực rỡ.

Nhưng, Tiêu Kỳ lại cảm thấy càng thêm không thích hợp.

"Hoàng thượng lại đi tới Di Cùng hiên sao?" Kiều Linh Di thất thần ngồi trong phòng, cung nhân bên cạnh cúi đầu đứng hầu.

Cung nữ này tên là Thư Họa, là thái hậu ban cho nàng sai sử. Có cô ta bên cạnh, những tin tức mà Kiều Linh Di muốn nghe được cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

"Dạ." Thư Họa khẽ trả lời.

Kiều Linh Di trong lòng suy tính. Từ sau ngày cô cô hồi cung, đến bây giờ Hoàng thượng biểu ca đều luôn nghỉ ngơi ở Di Cùng hiên. Thực tế này không thể không làm nàng phải xem lại một lần nữa, xem vị Hi Dung Hoa kia rốt cục có được bao nhiêu tình cảm của biểu ca. Mặc dù là vì Hi Dung Hoa có bầu, nhưng lúc trước Quý phi nương nương và Tiền tài tử có thai, cũng không nghe ai nói biểu ca lại gần gũi với người nào như hình với bóng thế này.

"Chuyện ta kêu ngươi hỏi thăm, ngươi có nghe được gì không?" Kiều Linh Di nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, Bành Minh Vi đang ngồi ngoài sân nói chuyện với mấy tú nữ khác. Do đó nàng ta hỏi cũng không kiêng kỵ chút nào.

"Nô tỳ đã hỏi thăm tỉ mỉ. Hai năm qua Hi Dung Hoa liên tục độc chiếm Hoàng thượng. Ngay cả Quý phi nương nương cũng phải nhường cô ta. Hơn nữa, cô ta có Hoàng hậu nương nương làm chỗ dựa, trong hậu cung này quả là có một không hai, danh tiếng cực kỳ nổi bật." Nói đến đây dừng lại một chút, "Hơn nữa cha và huynh trưởng của Hi Dung Hoa cũng đang được Hoàng thượng trọng dụng. Cha làm quản lý Thiên Đinh Tư nóng bỏng, huynh trưởng chính là thống lĩnh Kiêu Long Vệ, đều không thể coi thường. Cả hai đều có thực tài, rất được Hoàng thượng tin cậy."

Vẻ mặt Kiều Linh Di càng ngày càng khó coi, "Tại sao có thể như vậy?"

Thư Họa nhìn thoáng qua chủ tử tương lai của mình, suy nghĩ một chút lại nói thêm, "Tiểu chủ cần gì tự mình làm rối loạn. Dựa vào tình cảm của tiểu chủ và Hoàng thượng, chỉ cần sơ phong sau đó thị tẩm, đương nhiên sẽ có tương lai sáng lạn. Chuyện này Hi Dung Hoa không thể so được với tiểu chủ."

Kiều Linh Di tự nhiên biết rõ điểm này, nhưng điều nàng ta lo lắng là nàng và biểu ca đã xa nhau nhiều năm như thế, không lẽ hắn thật sự thích Hi Dung Hoa kia ư? Nhớ tới hôm đó gặp cô ta lần đầu, mặc dù chỉ mặc váy áo rất bình thường nhưng cũng không thể nào giấu được dung nhan tuyệt diễm thanh lệ. Kiều Linh Di biết rõ, chỉ nhìn bề ngoài thì nàng lại không sánh nổi với cô ta.

Nếu biểu ca thật thích cô ta thì làm sao bây giờ?

Tay siết chặt lại, bất kể như thế nào, kiếp này cũng không thể để người khác cướp đi tình cảm của nàng trong lòng biểu ca. Nghĩ tới đây, không khỏi cũng oán hận người nhà đã không giữ được thể diện, làm cho nàng xấu hổ trước mặt biểu ca. Mặc dù nàng không có liên quan đến việc triều chính nhưng cũng biết chuyện hai tên tiểu thái giám treo cổ trước nhà Kiều gia. Đây là chuyện cực kỳ nghiêm trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play