Tự Cẩm nghe không hiểu gì, nghi hoặc nhìn Vân Thường, “Khác nhau sao?” Năm nào chả có tiến cống, có gì kỳ lạ chứ.

“Không giống nhau.” Vân Thường vẫn hơi kích động, trấn tĩnh lại rồi mới nói: “Tiểu chủ, hàng năm đồ tiến cống nhất định phải cống. Nhưng mỗi năm đều giống nhau, không khác biệt lắm. Nhưng hàng tân cống chính là những sản phẩm mới được làm, trước giờ không có. Toàn cung này người được hoàng thượng ban thưởng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.”

Nói xong Vân Thường còn chỉ mấy đặc điểm trên vải cho Tự Cẩm xem. Tự Cẩm cũng cúi đầu nhìn, nghe Vân Thường giải thích mới biết thì ra mấy xấp vải này là loại hàng đặc biệt!

“Quá tốt rồi. Hoàng thượng ban thưởng cho tiểu chủ vải may quần áo. Do đó tiểu chủ có mặc cũng không ai dám nói một câu. Tiểu chủ, giờ chúng ta không cần lo lắng nữa, nô tỳ sẽ kêu người của Thượng Cung Cục đến lấy số đo. Chẳng mấy mà đến Tết Trung thu rồi, váy áo này cũng phải nhanh chóng may mới xong.”

Vân Thường quá kích động, vội vã chạy đi.

Tự Cẩm giơ mấy ngón tay lên nhẩm tính. Lần đầu tiên gặp hoàng đế đổi điện cho nàng, vừa lớn vừa gần Sùng Minh Điện. Lần thứ hai gặp liền ban thưởng vải sa tanh, mà lại là hàng tân cống.

Cảm giác đầu tiên, hoàng đế thật hào phóng đối với nàng!

Cảm giác thứ hai, nàng sẽ khiến bao nhiêu người đỏ mắt ghen tị đây?

Dù chuyện này Tự Cẩm không nghĩ ra ngay thì trong hậu cung này ai lại không nghĩ ra chứ. Đúng là Tô thái nữ xinh đẹp. Nhưng một cô gái nhỏ mới mười ba tuổi, trừ khuôn mặt còn có gì hấp dẫn. Trước không nở sau không cong, phẳng lì như cái bảng. Nói hoàng đế nhớ thương nàng cũng phải sau lễ cập kê chứ. Suy xét cẩn thận, Tô thái nữ gặp hoàng đế có hai lần. Lần đầu ở Di Cùng Hiên đã làm bao nhiêu người ghen ghét. Lần hai lại được ban thưởng vải tân cống. Trong cung này ban thưởng vải không thiếu, nhưng ban thưởng vải năm nay phía nam mới cống tiến lại là chuyện khác.

Tổng hợp những ý tưởng trên, hẳn rất nhiều người coi Tô thái nữ là hồ ly tinh, nếu không thì làm sao có thủ đoạn thu hút Hoàng thượng đối tốt với nàng như thế?

Ngay cả Quý phi mới tiến cung năm đó cũng không có thủ đoạn này đâu.

Sao trước đây Quý phi không giẫm chết tiểu hồ ly tinh này để ả không thể xoay người chứ?

Vì bình thường Tự Cẩm rất ít khi ra khỏi Di Cùng Hiên. Hơn nữa phẩm cấp nàng quá thấp, mấy phi tần có địa vị cao cũng không thèm đến chỗ nàng để dây dưa khó dễ. Do đó, dù bên ngoài có ầm ĩ bao nhiêu cũng không ảnh hưởng đến Tự Cẩm, nàng an ổn trong Di Cùng Hiên, đang thích thú ngồi ăn sữa chua.

Sữa chua cũng có lịch sử mấy ngàn năm. Nhưng sách sử ghi chép lại thì chỉ có đa số người du mục, dân tộc thích ăn. Không ngờ Vương Triều Đại Vực cũng có loại sản phẩm từ sữa này. Việc này khiến cho kẻ tham ăn như Tự Cẩm rất hưng phấn.

Tiếc là chỉ có mỗi một cách ăn sữa chua, rưới thêm ít mật ong là hết. Vậy đâu có ngon. Ăn sữa chua nhất định phải thêm hoa quả, làm đông lạnh, một lớp sữa chua, một tầng trái cây, rồi cho vào ly thủy tinh. Chỉ nhìn thôi cũng đã thèm.

Thật là thích!

Cùng lúc đó, Tiêu Kỳ nhìn chằm chằm ly thủy tinh đặt trên bàn do ngự thiện phòng đưa tới. Ly thủy tinh đặt trong đĩa sứ tròn trắng tinh, bốn phía ly đều ướp đá lạnh. Đồ ăn mới do ngự thiện phòng nghĩ ra chăng?

“Quản Trường An.”

“Có nô tài ạ.” Quản Trường An lập tức trả lời, thấy Hoàng thượng nhìn chăm chú vào ly thủy tinh, không đợi Hoàng thượng hỏi liền nói ngay: “Đây là món tráng miệng ngọt mới do ngự thiện phòng làm, nói là do Tô Tiểu Chủ của Di Cùng Hiên thích ăn kiểu này, làm ra thì hương vị rất ngon. Do đó mới dâng lên cho Hoàng thượng dùng thử.”

Nếu không phải Hoàng thượng thích ăn món tráng miệng ngon, ngự thiện phòng cũng sẽ không tùy tiện dâng lên. Quản Trường An cố ý nhắc tên Tô tiểu chủ. Hoàng thượng không thích cũng không trách tội hắn ta

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play