"Đa tạ Quý phi nương nương quan tâm, thần thiếp không sao." Tự Cẩm cẩn thận nhìn Quý phi một cái, sau đó sợ hãi cúi đầu xuống, giống y như một người vừa gặp phải con sư tử cái vậy.
Quý phi:...
Hoàng hậu cũng kinh ngạc nhìn Tự Cẩm, trong lòng thiếu chút nữa vui mừng nở hoa, ai bảo Quý phi độc miệng, không ngờ tới Hi Dung Hoa này cũng rất ý tứ. Nhìn đến đây, nàng ta liền chậm rãi nói: "Nhắc đến thì Hi Dung Hoa muội muội cũng khá hơn so với Quý phi muội muội rất nhiều. Lúc Quý phi muội muội mang thai Ngọc Trân công chúa, muội còn chẳng thèm bước chân ra khỏi cửa Trường Nhạc Cung mà. Quý phi muội muội cũng đã sinh Ngọc Trân, nên phải là người hiểu chuyện này rõ nhất chứ." Hoàng hậu còn kém chút nữa không chỉ thẳng mặt Quý phi nói, chỉ có ngươi là rảnh rỗi bới móc người khác!
Quý phi gặp trắc trở cũng không phản ứng gì hoàng hậu, ngược lại làm nũng thái hậu, "Thái hậu nương nương, nggười xem thần thiếp nói không sai chứ? Bây giờ trong lòng Hoàng hậu nương nương cũng chỉ có một mình Hi Dung Hoa, đáng thương thiếp sinh con xong thì Hoàng hậu nương nương liền không thèm nhìn thiếp nữa."
Nũi nịu yêu kiều đến nỗi Tự Cẩm cũng phải khen thầm, rõ ràng đi cáo trạng mà làm đến vậy cũng chỉ có Quý phi mới dám làm!
Ít nhất bây giờ Tự Cẩm không dám, nếu có Tiêu Kỳ ở đây, nàng còn có thể thử xem.
Có hoàng hậu giúp đỡ, Tự Cẩm tạm thời lại an toàn. Dựa theo sách lược đã được dặn dò trước, hơi cúi đầu giả bộ tiểu bạch hoa. Nếu có ngẫu nhiên ngẩng đầu lên thì cũng là đôi mắt mờ mịt vô tội nhìn người khác, trừ chuyện đó ra là tuyệt đối không chủ động mở miệng nói một chữ nào.
Miệng hồ lô, trước mắt chính là dáng vẻ chân thật của nàng.
"Hoàng thượng giá lâm!"
Tự Cẩm vội vàng đứng đậy nghênh đón cùng mọi người. Hành động này không thuần thục lắm. Bình thường ở Di Cùng hiên, trên cơ bản nàng gặp Tiêu Kỳ đều không có quỳ xuống. Cùng mọi người quỳ xuống, nàng phải chống lưng cố gắng hết sức, không đợi nàng cúi xuống liền bị Tiêu Kỳ giơ tay nâng lên!
Tự Cẩm:...
Thái hậu:...
Quý phi:...
Chỉ có Hoàng hậu không có gì bất ngờ, vào lúc đó còn có thể cực kỳ thản nhiên tự tại vừa cười vừa nói: "Vẫn là Hoàng thượng biết thương người nhất, Hi muội muội bụng lớn, không tiện để hành lễ."
Vừa rồi Tự Cẩm còn hành đại lễ với thái hậu, lời này của hoàng hậu quả thật là tuyệt vời, Hoàng thượng biết thương xót người, thái hậu lại không biết thương cảm!
Tự Cẩm cũng cảm giác được trong không khí giao tranh "Pằng pằng" không tiếng động, tia lửa văng khắp nơi.
Sức chiến đấu của Hoàng hậu thật hung hãn!
Tiêu Kỳ nhìn Hoàng hậu gật gật đầu, sau đó nói với mọi người: "Đều miễn lễ." Chính mình lại bước lên một bước chào thái hậu, "Nhi thần tham kiến mẫu hậu."
"Hoàng đế đứng lên đi." Giọng Thái hậu không thân thiện chút nào, hiển nhiên là tức giận.
Tiêu Kỳ tựa như không phát giác, cười nhạt một tiếng rồi nói tiếp: "Mẫu hậu chớ nên trách nhi tử căng thẳng. Thai nhi này của Hi Uyển Nghi mang rất là gian khổ, đáng thương mấy tháng trước không thể ăn một miếng thịt, ngay cả vị tanh cũng không thể ngửi. Giờ mới đỡ hơn một chút nhưng sức khỏe còn yếu ớt. Dù sao những năm gần đây, con cái của trẫm quá hiếm hoi, không thể không căng thẳng lo lắng."
Thái hậu còn có thể nói cái gì? Lẽ nào chỉ vào khuôn mặt trắng mềm nhỏ nhắn kia của Hi Uyển Nghi bảo là nói dối sao?
Tức chết bà!
"Hoàng thượng nói đúng lắm, đều ngồi xuống hết đi, nếu hoàng đế đã đến vậy thì khai tiệc thôi." Thái hậu thản nhiên nói.
Tiêu Kỳ ngồi bên tay trái thái hậu, hoàng hậu ngồi bên tay phải, hai vợ chồng vừa ngẩng đầu có thể nhìn thấy đối phương.
Ánh mắt Quý phi lóe lóe, nắm chặt khăn tay, nhìn hoàng đế cười cười, sau đó chỉ Kiều Linh Di luôn đứng im không nói gì nãy giờ: "Hoàng thượng, mau nhìn xem đó là ai? Không biết người còn nhớ được không?"
Tiêu Kỳ liền theo tay Quý phi chỉ nhìn sang, nhìn thấy một cô nương nheo mắt cười ngọt ngào. Hơi quen thuộc, trong phút chốc không thể nhớ ra là ai. Nhưng nhìn thấy nàng ta đứng bên cạnh thái hậu, không cần ngẫm nghĩ cũng biết là ai.
Tiêu Kỳ vốn định biết thời biết thế nhận người theo lời Quý phi nói, vừa định mở miệng thì chợt nhớ tới trong đại điện này còn có một bình tiểu dấm chua nhìn mình chằm chằm. Vì vậy, ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói: "Nhìn cũng hơi quen mặt, nhưng nhất thời nghĩ không ra."
Vẻ mặt cô nương kia cũng có chút thất vọng, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, tự nhiên thong dong đi tới trước một bước, "Hoàng đế biểu ca, thiếp là Linh Di, Hoàng thượng thật không nhớ rõ ư?"
Tiêu Kỳ trên mặt đầy kinh ngạc lại quan sát một hồi rồi mới trả lời: "Thì ra là Linh Di biểu muội, thật sự là con gái mười tám quá thay đổi, nếu muội không nói ta cũng thật nghĩ không ra."
Thái hậu thấy hoàng đế và Kiều Linh Di trò chuyện với nhau thật vui, sắc mặt vui vẻ hơn một chút, vừa cười vừa nói: "Biểu ca biểu muội các con giữ được tình cảm thì tốt. Con bé Linh Di này toàn là làm chuyện bao đồng. Ai gia còn nhớ rõ lúc con còn nhỏ không chịu cố gắng đọc sách, phạt con ở thư phòng học thuộc bài. Đều là Linh Di lặng lẽ đưa đồ ăn cho con. Nhoáng một cái đã bao nhiêu năm, ai gia cũng già rồi."
"Rõ ràng là cô cô đau lòng biểu ca nên mới coi như không nhìn thấy. Nếu không làm sao con có thể đến được thư phòng chứ." Kiều Linh Di vừa cười vừa nói, lại nhìn Tiêu Kỳ, "Biểu ca nói có đúng hay không?"
Tự Cẩm cảm thấy ngực tức không thở được, hóa ra họ đúng là thanh mai trúc mã, sự ghen tuông lan tràn trong ngực.
Ghen chết mất!
Hừ!
"Con đừng lấy ai gia làm bia đỡ đạn." Thái hậu cười rất vui vẻ, chỉ vị trí bên cạnh Tiêu Kỳ nói: "Biểu huynh muội các con đã nhiều năm không gặp, con qua kia ngồi trò chuyện với ca ca con đi."
"Dạ, con cũng có mấy lời muốn nói với biểu ca." Kiều Linh Di không cảm thấy thẹn thùng chút nào, thoải mái đi qua, sau đó ngồi xuống cạnh Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ ho nhẹ một tiếng, khẽ nhích người sang bên cạnh không một chút dấu vết, khóe mắt liếc về chỗ Tự Cẩm, chỉ thấy nàng bóp nát mấy trái nhãn đựng trong đĩa trước mặt...
Tiêu Kỳ:...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT