Editor: Hương Cỏ

Hoàng hậu nghĩ tới đây lắc lắc đầu, chắc là không. Nếu như Hoàng thượng đoán được thì sẽ không quyết định như vậy. Có lẽ mới chỉ là suy đoán, nhưng nếu Hoàng thượng sai Quý phi chịu trách nhiệm chuyện này, phải chăng là cho quý phi một cơ hội đền bù sai lầm? Nói cách khác, vì sao Hoàng thượng không cho mình nhúng tay?

Càng nghĩ thì càng thấy khả năng là đúng như nàng ta suy luận. Tiện nhân Tô quý phi kia! Hoàng hậu rất không phục. Mặc dù Hoàng thượng có Hi Dung Hoa, nhưng rốt cuộc Tô quý phi cũng đã ở bên hắn nhiều năm, tình cảm và đối xử không thể như nhau được. Đáng tiếc, lần này không thể làm cho Quý phi mất mặt, Hoàng thượng... rốt cuộc trong lòng vẫn có nàng ta.

Chỉ là đáng tiếc cho Ngọc Quý Tần ngu ngốc kia, cứ ở đó mà chờ xem đi, kẻ cuối cùng xúi quẩy cũng chỉ là một mình cô ta mà thôi!

Mấy ngày nay Ngọc Quý Tần có hành vi càn quấy, nàng ta cố ý thả lỏng. Quả nhiên cô ta không kìm nén được liền cấu kết với quý phi. Thật sự là kẻ ngu xuẩn. Cũng không nhìn xem quý phi là người độ lượng sao, cô ta thật sự nghĩ rằng quý phi sẽ nói giùm cô ta trước mặt hoàng đế ư? Quý phi còn muốn tự mình con trai kìa, làm sao đưa nữ nhân khác lên giường rồng chứ?

Ngay cả chút này cũng không hiểu rõ, quả thực là ngu xuẩn không thể cứu vãn.

Hoàng hậu cố gắng đè nén sự bất mãn trong lòng. Lần này để xem Hi Dung Hoa làm thế nào. Nếu như nàng là người thông minh thì cần phải thừa cơ hội này chôn một cây gai trong lòng của hoàng thượng, cho hắn biết quý phi không phải là người lương thiện như vậy!

Chỉ tiếc, không thể sớm biểu lộ suy nghĩ của mình với Hi Dung Hoa, bỏ qua cơ hội này thì quá đáng tiếc.

Từ Phượng Hoàn Cung Tiêu Kỳ đi ra ngoài, thẳng một đường đi tới cổng Di Cùng hiên. Cửa ngoài khép hờ, Quản Trường An liền vội vàng tiến lên đẩy cửa ra, Tiêu Kỳ nhấc chân đi vào. Trong sân im ắng, tiểu thái giám đứng giữ cửa ngoài sân nghe được tiếng động vội chạy tới tham kiến, giọng nói cũng run rẩy.

Tiêu Kỳ nhìn cũng không thèm nhìn một cái, đi thẳng vào chính điện.

Từ ngoài sân nhìn vào, qua màn cửa mờ mờ chỉ thấy một bóng người ngồi thẳng tắp bên cửa sổ, không nhúc nhích.

Tiêu Kỳ nhìn thoáng qua, liền bước nhanh hơn. Quản Trường An chạy chậm tới trước, tự tay vén rèm, nhìn Hoàng thượng đi vào rồi mới buông tay thả xuống. Hắn ta nghe trong phòng vọng ra tiếng nói chuyện thì mới thở phào nhẹ nhõm. Cả một ngày vội vội vàng vàng, hơn nửa ngày không được uống một ngụm nước. Giọng nói cũng sắp bốc thành khói. Giờ cũng có thể yên tĩnh nghỉ ngơi được rồi.

Vân Thường và Diện Mi lặng lẽ lui ra ngoài, liền bị Quản Trường An túm lấy đòi uống trà. Diện Mi vội vàng đi vào phòng ngâm trà, Vân Thường khẽ khàng nói chuyện khách sáo với Quản Trường An. Quản Trường An cười mỉm nói lại hai câu rồi cũng không chịu nói thêm gì, làm Vân Thường tức tối trong lòng âm thầm chửi rủa nhưng không có biện pháp nào khác nên mặt mũi vẫn phải tươi cười.

Tự Cẩm tùy ý để Tiêu Kỳ kéo tay nàng ngồi xuống, nàng bất an nhìn hắn, muốn nói gì đó lại không biết phải nói từ đâu.

Tự Cẩm không như trước chủ động nói chuyện, trong phòng liền yên tĩnh lạ lùng. Tiêu Kỳ lẳng lặng quan sát nàng, đương nhiên nhìn thấy sự bất an lo lắng của nàng. Thật sự là không làm người bớt lo lắng, chỉ sơ sẩy một cái thì đã có chuyện rủi ro. Hắn giơ tay gõ lên trán Tự Cẩm, "Sao vậy, mèo cắn mất lưỡi nàng rồi à?"

Tự Cẩm ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Kỳ, thấy nét mặt hắn vẫn vui vẻ, cũng không biết chuyện gì xảy ra, bao nhiêu lo lắng bất an trong lòng đều hóa thành uất ức, giụi đầu vào lòng hắn đỏ mắt khóc. Khóc thế kia mà một chữ cũng chẳng nói, không phải hắn đã tới rồi sao?

"Ăn tối chưa?"

Tự Cẩm ngồi trong lòng hắn gật gật đầu, ăn thì ăn rồi nhưng chẳng ngon lành gì. Trong hoàn cảnh này ăn được bao nhiêu, toàn bộ suy nghĩ đều là hình ảnh Ngọc Quý Tần và Quý phi, buồn phiền muốn chết.

"Ăn bao nhiêu?"

Tự Cẩm chợt sững lại.

Tiêu Kỳ vừa nhìn còn có cái gì không hiểu, khẳng định là không buồn ăn rồi, mặt lập tức liền sầm xuống, gọi Quản Trường An vào, sai hắn ta tới Ngự Thiện phòng truyền lệnh.

Quản Trường An nhìn Hoàng thượng đen mặt, rắm cũng không dám phóng vội vàng chạy đi như điên.

"Cho dù xảy ra chuyện gì thì không thể không ăn uống gì được. Nàng lớn rồi, sao lại tùy hứng như thế." Tiêu Kỳ rất không vui, gương mặt tối sầm so với đáy nồi còn đen hơn.

Tự Cẩm vốn đang hơi bất an, kết quả Tiêu Kỳ đến cũng không hỏi cái khác, trước tiên chỉ hỏi nàng ăn cơm chưa, nàng liền biết không có chuyện gì. Nghe hắn khuyên bảo, Tự Cẩm không thấy mất hứng chút nào, ngược lại gương mặt vừa mới mặt ủ mày chau đầy thê thảm bỗng tươi tỉnh trở lại.

Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm cười mặt mũi lại tưới rói như hoa nở, bao nhiêu lời vừa định nói bỗng chốc lại nuốt trở vào.

Thôi được rồi, không cần nói nữa, chừa chút thể diện cho nàng.

Cười y như đứa ngốc thế kia, bị răn dạy mà còn vui vẻ chắc cũng chỉ có mình nàng. Nhưng thôi, vui vẻ như vậy khẳng định là hiểu được mình quan tâm nàng. Trong phút chốc nét mặt của Tiêu Kỳ cũng hòa hoãn trở lại, cuối cùng cũng không có ngốc lắm.

Ăn tối xong, Tự Cẩm liền gối đầu lên ngực hắn, bóp ngón tay hắn hỏi: "Thiếp còn tưởng rằng Hoàng thượng không đến chứ?"

"Ta không đến, nàng sẽ không ngoan ngoãn ăn cơm phải không?" Tiêu Kỳ còn có chút không vui.

"Không nhìn thấy Hoàng thượng thiếp ăn cơm không được."

Tiêu Kỳ cười giương khóe môi, trong miệng lại nói: "Bị người ta khi dễ liền tìm ta làm nũng, giờ đã bớt giận chưa."

Tự Cẩm đỏ hết cả mặt, lại không chịu chịu thua, hầm hừ nói: "Rõ ràng là người khác đào cái hố lớn chờ đạp thiếp xuống đó. Sau đó người khác lấy đất lấp lên tính chôn thiếp luôn mà."

"Vậy nàng rơi xuống hố sao?"

"Thiếp đâu có ngốc như vậy? Mới chỉ rơi nửa bước thôi." Tự Cẩm hạ giọng nói, hôm nay gặp cái hố to này, sự thật là nàng không có chút chuẩn bị nào. Quý phi nói ra tay liền ra tay, trước đó không hề có dấu hiệu báo trước gì hết.

"Nàng cũng biết cơ đấy, trí thông minh ngày thường đi đâu hết rồi?"

"Người đàn bà chửa ngốc ba năm, Hoàng thượng không biết sao?"

"Nói bậy, quý phi mới sinh con, ngốc mà biết đào cái hố to chờ nàng à. Nàng chỉ biết ngụy biện."

Tự Cẩm:...

Đêm nay sức chiến đấu của Tiêu Kỳ quá mạnh mẽ, nàng không phải là đối thủ. May sao đúng lúc đó Quản Trường An trở về, bên ngoài phòng dọn xong đồ ăn, giải cứu nàng thoát khỏi tình trạng quẫn bách.

Tiêu Kỳ để Tự Cẩm kéo hắn đi ra ngoài, thật là vừa bực mình vừa buồn cười. Giờ đã lại thông minh rồi, một bụng đầu óc toàn bộ dùng trên người hắn.

Chao ôi.

Trong lòng giải thoát hết buồn bực, Tự Cẩm lại ăn uống ngon lành. Tiêu Kỳ nhìn bộ dáng nàng như vậy, giơ tay gắp thức ăn cho nàng, "Ăn từ từ thôi, có ai tranh với nàng đâu."

"Thiếp đói." Tự Cẩm nuốt một miếng cuộn cá, vừa cười vừa nói, "Hoàng thượng cũng ăn thử đi, cuốn cá chiên này rất ngon."

Tiêu Kỳ liền ăn miếng cuốn cá trong đũa Tự Cẩm, gật gật đầu, "Tạm được."

Ăn được một nửa thời gian, Tự Cẩm cảm thấy bụng đã lưng lửng, không có cảm giác ăn hoài không no nữa, nhìn Tiêu Kỳ cân nhắc hỏi: "Vậy chuyện này Hoàng thượng định làm như thế nào?" Chuyện này không hề dễ giải quyết nha.

Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm hỏi bèn nói: "Ta kêu Quý phi giải quyết hậu quả, nàng thấy thế nào?"

Mợ nó, Tự Cẩm cũng sững sờ. Vậy Quý phi chẳng phải là sẽ tức chết? Nháy mắt mấy cái nhìn Tiêu Kỳ, "Sao Quý phi nương nương lại đồng ý?" Nàng ta cố ý đào hố nàng. Giờ ngươi lại bắt nàng ta phải đi lấp hố, còn phải lấp sao cho sạch sẽ đẹp đẽ. Chà chà kỹ năng lừa gạt người của Tiêu Kỳ lại nâng cao thêm một bước rồi.

Chữ ‘phục’ lại to thêm chút nữa.

"Nàng nghĩ ta không thể để cho nàng ấy làm vậy ư?"

Tự Cẩm nghe vậy trong lòng mắt trợn trắng, đúng là bản chất kiêu ngạo, thật sự không thể cứu vãn. Cúi đầu lại bóc vỏ tôm, nhét một con vào miệng Tiêu Kỳ, để cho ngươi châm chọc ta, ta chặn miệng ngươi lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play