Editor: Hương Cỏ

Ngày mồng tám tháng chạp, Hoàng hậu nương nương ban thưởng cháo cho toàn bộ người trong hậu cung, đương nhiên Tự Cẩm cũng được lĩnh một phần. Kể từ sau chuyện Trương Tần, hoàng hậu đối với nàng lạnh lùng hơn so với trước kia. Kết quả như vậy Tự Cẩm sớm đã nghĩ đến, nhưng trên mặt vẫn như cũ, vẫn đối với Hoàng hậu cung kính tôn trọng y như trước.

Mang theo hộp cháo mồng tám tháng chạp về Di Cùng hiên, trước đó Tiêu Kỳ ở Phượng Hoàn Cung lộ diện, trình diễn một màn thê thiếp hòa thuận. Sau đó thuận tiện đi sang chỗ Quý phi thăm Ngọc Trân công chúa. Tự Cẩm căn thời gian tính, chẳng mấy chốc nữa Tiêu Kỳ sẽ tới bèn hỏi Vân Thường, "Hoa cô cô đã tới chưa?"

"Chưa tới ạ, chủ tử mới bị thương bên đó, sao Trường Nhạc Cung còn mời lần hai chứ." Vân Thường vừa cười vừa nói.

Tự Cẩm bây giờ thật sự không dám đi tới Trường Nhạc Cung làm khách. Lần trước sinh nhật Quý phi thiếu chút nữa mất mạng rồi, lần này mở tiệc thưởng mai, nếu nàng còn đi không biết có may mắn như lần trước không nữa.

Thấy chủ tử gật gật đầu, Vân Thường lại nói, "Nhưng nếu cứ từ chối như vậy, chỉ sợ Trường Nhạc Cung lại thêm chướng mắt chủ tử."

"Nàng ta vốn đã không ưa ta, nhiều thêm một lần cũng không có gì." Hiện giờ Tự Cẩm cũng không đủ sức lực đối chọi với Quý phi, vị phần không thể nâng cao hơn thì nói gì cũng uổng công. Cũng may Tiêu Kỳ đối với nàng ân sủng ngày một sâu hơn, do đó mấy người kia cũng không dám công khai làm khó. Cùng lắm là nói mấy lời chướng tai khó nghe, chút tấn công đó không đủ khiến Tự Cẩm đã luyện mày dạn mặt dày phải sợ hãi.

Điều Tự Cẩm đắc ý nhất là, Tiêu Kỳ không lật thẻ bài vị phi tử nào, có tới cũng là đi thăm. Nếu như vậy mà nàng còn ghen, vậy thì cũng thật không đúng. Dù sao người khác đều cho rằng vì chuyện lần trước mà Tiêu Kỳ tức giận, do đó lúc này muốn đối tốt với nàng để đền bù tổn thất. Sự hiểu lầm tốt đẹp như vậy, nàng không điên mà đi giải thích.

Dù sao người như Tiêu Kỳ kia, tuyệt đối sẽ không vì lý do này mà không sủng hạnh người khác, nhất định là có lý do khác. Hắn không nói, mình cũng không chủ động hỏi. Có những chuyện nếu hỏi thì cục diện sẽ thay đổi.

Hai người nói chuyện chưa được vài câu, Tiêu Kỳ đã sải bước đi vào. Tự Cẩm vừa ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên bờ vai hắn còn vương mấy hạt tuyết, "Tuyết rơi sao?" Nói rồi liền đi qua vỗ bông tuyết trên người ngắn, lại sai người lấy xiêm y để thay đổi.

Tiêu Kỳ không cho Tự Cẩm lại gần, "Nàng cứ ngồi đó đi, ta ngược gió đạp tuyết tới đây trên người còn hơi lạnh."

Tự Cẩm cũng nghe lời ngồi lại. Giữa mùa đông ai không sợ lạnh chứ, cười mỉm nhìn Vân Thường mang xiêm y tới, đặt trên bàn rồi lui ra ngoài. Tiêu Kỳ tự mình cầm xiêm y đi ra sau tấm bình phong thay, đến khi trở ra, Tự Cẩm đã tự tay ngâm trà chờ hắn.

Hoa mai tươi rói mới hái trong ngự hoa viên, ngâm trà hoa mai, nâng ly trà lên đầy mũi toàn là hương hoa mai, người dựa gối mềm, thư thái nhiều miễn bàn.

"Ngọc Trân công chúa có khỏe không?" Trời vừa lạnh, Ngọc Trân công chúa đã bị phong hàn, cho nên mấy ngày nay Quý phi liên tục lấy cớ này để mời Tiêu Kỳ!

Nhắc tới Ngọc Trân công chúa, Tự Cẩm liền nhìn thấy trên mặt Tiêu Kỳ đang lạnh lùng chợt nhu hòa hơn, gật gật đầu, "Hôm nay đỡ nhiều rồi, có thể uống được sữa."

Tự Cẩm gật đầu, cũng chỉ hỏi một câu như thế biểu đạt quan tâm rồi cũng không hỏi thêm nữa, cười cười đẩy sang một hộp mứt hoa quả nói: "Ca ca thiếp gửi người mang cho, hoàng thượng nếm thử xem, là hương vị do nhà thiếp làm, trước đây thiếp rất thích ăn."

Tô Thịnh Dương là người hiểu biết, muốn gửi đồ cho Tự Cẩm cũng đều thông qua con đường của Quản Trường An. Làm như vậy cũng coi như công khai trước mặt Tiêu Kỳ. Kể từ khi mở khoa thi, ca ca của nàng bắt người thẩm vấn được xưng danh "Tô đoạt mạng ", sau đó vị trí ở Kiêu Long Vệ cũng dần dần khẳng định. Bây giờ trước ngự tiền không chỉ có thể diện mà còn có chút đặc quyền là thỉnh thoảng tặng đồ cho nàng.

Tiêu Kỳ cũng lấy một miếng đưa vào miệng, "Sao lại chua vậy?" Chua ê cả răng, vội vàng nhả ra.

"Sơn tra vốn chua mà, làm thành mứt hoa quả cũng có vị chua, có gì kỳ quái đâu." Tự Cẩm cười nói, tự mình nhặt một viên cho vào miệng, ăn cực kỳ sảng khoái.

Tiêu Kỳ nhìn vẻ mặt Tự Cẩm, cảm giác trong tim mình cũng chua, vội vàng uống một ngụm trà đè ép, "Khẩu vị của nàng kiểu gì vậy, ngọt bùi cay đắng không có gì nàng không thích."

"Vậy là thiếp không kén ăn chứ sao." Tự Cẩm hừ một tiếng, lại nhét một viên vào miệng rồi mới nói: "Quý phi nương nương mời thiếp đi thưởng mai, thiếp sợ lạnh nên đã từ chối." Nói xong cũng ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ, nàng cũng không tin Tiêu Kỳ không nhận được thiệp mời.

Tiêu Kỳ nghe vậy ly trà trong tay xuống, như cười mà như không nhìn Tự Cẩm, nhìn chằm chằm nàng không nói gì.

Tự Cẩm bị hắn nhìn chằm chằm, lập tức nét mặt đỏ bừng như máu, xoay xoay vặn vặn đầu, nói một chữ không thì thế nào chứ?

"Nghe nói quý phi cố ý chuẩn bị vũ khúc mới cho trẫm xem." Cố ý chuẩn bị vũ khúc mới cho hắn, tiết trời thì rất lạnh, hoa mai trong rừng đang nở rộ, không đi liền quá mất thể diện nàng ta.

Tự Cẩm:...

Biết ngay, quý phi quả nhiên lại bắt đầu hành động, vậy nàng có muốn đi hay không đây?

Thiệp mời đều đã trả về, nếu mà đi chính là tự đánh mặt mình!

Nhưng nếu không đi thì nàng lại không yên tâm. Dạo này Quý phi giở rất nhiều thủ đoạn, khi thì tổ chức các kiểu yến tiệc vì Ngọc Trân công chúa, lúc lại bày trò lấy lòng Tiêu Kỳ. Tưởng nàng nhìn không ra sao, nhất định là gần đây Quý phi không giữ được Tiêu Kỳ ngủ lại qua đêm, trong lòng cũng lo lắng không yên. Nhưng qua một đêm thì lại có thể sinh con sao?

Hành động của Tiêu Kỳ đi ngược lại với dự định của Quý phi, nàng cũng có thể đoán ra vài phần. Chẳng phải là muốn cảnh cáo tay Tào Quốc công đừng duỗi quá dài sao. Đúng rồi, dạo gần đây nghe Tào Quốc công hay đối chọi với tân khoa Trạng nguyên, lúc nào cũng tìm cớ bới móc. Tin tức này là do Quản Trường An nói cho Trần Đức An nghe, sau đó tới nàng biết.

Quý phi cố gắng lấy lòng hoàng thượng trong hậu cung, cha nàng ta thì ở bên ngoài cố gắng cản đường hoàng đế. Hai người mạnh mẽ mỗi người làm một kiểu. Bản thân bị hai bên đả kích, sao Tiêu Kỳ có thể thuận theo ý Quý phi?

Mặc dù Tự Cẩm rất ảo tưởng cuộc đời này Tiêu Kỳ không chạm vào người khác nhưng nàng cũng biết rõ chuyện này không thể nào xảy ra. Giờ ông trời cho cơ hội, vận khí này thật sự là quá tốt! Quý phi sinh hài tử xong, bản thân mình cũng không thể lưu lại Tiêu Kỳ qua đêm, lúc này sẽ tìm mọi cái không cho người khác nhận sủng. Thế cho nên những người theo phe Quý phi giờ cũng rất buồn bực.  Giống như Lý Chiêu Nghi, tuổi càng ngày càng lớn. Chờ khi tú nữ mới tiến cung thì nàng ta chính là một trái dưa chuột già, chỉ có thể làm nhân vật bài trí. Giờ không nắm chặt cơ hội, không lẽ đợi đến khi tú nữ mới tiến cung sao?

Nhưng Quý phi còn không thuận lợi thì làm sao có thể nâng đỡ tiện nghi người khác, còn không bằng lúc nàng ta mang thai hào phóng. Nhưng trước khác nay khác. Tự Cẩm hoàn toàn có thể lý giải việc này. Lúc mang thai không thể thị tẩm đương nhiên không thể chiếm cứ, nhưng giờ thì khác rồi. Quý phi có thể thị tẩm, mà nguyên một đám các ngươi làm như ăn cướp, vậy thì vứt thể diện của Quý phi ở chỗ nào chứ?

Nữ nhân, nhiều khi chỉ là tranh thể diện mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play