Vân Thường hầu hạ chủ tử đi vào thay áo khoác rồi mới hạ giọng nói: "Chủ tử, giờ này Đồng cô cô đến, cũng không biết vì chuyện gì." Hôm qua Hoàng hậu và Quý phi ngồi cùng nhau lâu như vậy, hôm nay Đồng cô cô tới, trong lòng tự nhiên là lo lắng.
Tự Cẩm trong lòng cũng không biết Đồng cô cô đến làm gì, mặc dù thời gian qua Quý phi và Hoàng hậu không vừa mắt nhau nhưng cũng không có nghĩa khi hai người cùng nhất trí về lợi ích sẽ không hy sinh lợi ích của chính mình. Mấy nữ nhân xuất thân thế gia luôn biết cân nhắc thiệt hơn. Cho nên nàng cũng không đoán ra Hoàng hậu sai Đồng cô cô đến làm gì.
"Đi gặp liền biết, chẳng lẽ còn có thể ăn thịt ta chắc?" Tự Cẩm cố làm ra vẻ thoải mái cười nói.
Vân Thường nhìn chủ tử bất đắc dĩ thở dài, "Nhưng cũng không sợ, Hoàng thượng sẽ làm chủ thay chủ tử."
Tự Cẩm cười cười không lên tiếng.
Kể từ sau khi xảy ra chuyện Lý Chiêu Nghi, mỗi lần Tự Cẩm gặp khách đều là trong sảnh nhỏ đã được thu dọn làm nơi tiếp khách. Phòng không lớn lắm nhưng trang trí lịch sự tao nhã hào phóng, nhìn là biết sự tinh tế của chủ nhân. Vừa nhìn thấy Tự Cẩm vào, Đồng cô cô liền đứng dậy đón, cười khom mình hành lễ, "Nô tỳ thỉnh an Hi chủ tử."
"Đồng cô cô xin mau đứng lên." Tự Cẩm liền vội vàng tiến lên một bước, giơ tay đỡ Đồng cô cô, "Cô cô còn khách khí với ta như vậy làm gì, Hoàng hậu nương nương vẫn mạnh khỏe chứ? Trong lòng ta vẫn muốn đi thỉnh an nương nương, nhưng sức khỏe còn chưa khỏe hẳn nên trong lòng vẫn luôn bất an."
Đồng cô cô đỡ Tự Cẩm ngồi xuống, vừa cười vừa nói: "Nương nương cũng luôn nhớ thương thế của Hi chủ tử, biết rõ giờ chủ tử cũng đã bình phục trong lòng mới an tâm vài phân. Nương nương nói, Hi chủ tử phải bồi dưỡng sức khỏe cho tốt mới là chuyện quan trọng, tâm ý của chủ tử nương nương đều biết rõ."
Tự Cẩm lại tạ ơn Hoàng hậu thông cảm, để Đồng cô cô ngồi xuống, kêu Vân Thường dâng trà. Đồng cô cô vội vàng từ chối nói: "Nô tỳ phụng ý chỉ nương nương đến, nói xong còn phải về hầu hạ, tạ Hi chủ tử ân thưởng, nô tỳ tâm lĩnh."
Đồng cô cô đã nói vậy, Tự Cẩm cũng không kiên trì nói: "Lần này cô cô tới, không biết rõ nương nương có chuyện gì sai bảo?"
"Là vì lễ cập kê của Hi chủ tử."
Tự Cẩm sững sờ, ngẩng đầu nhìn Đồng cô cô, trên mặt cũng tỏ ra kích động rất phù hợp, đầy cảm ơn và bất an, "Chẳng qua là cập kê mà thôi, không dám để nương nương hao tâm tổn trí. Nương nương còn phải lo liệu sự vụ lục cung, sao dám để nương nương hao tâm tổn trí vì chuyện nhỏ này, ta tuyệt đối không dám nhận."
Nhìn Tự Cẩm đầy vẻ sợ hãi, không có bất kỳ oán giận bất mãn nào với nương nương vì chuyện bị thương vừa rồi, Đồng cô cô âm thầm hài lòng gật đầu. Khó trách nương nương coi trọng Hi chủ tử như vậy, là người biết tri ân. Nghĩ tới đó nụ cười của Đồng cô cô liền thêm vài phần thật tâm, nói: "Nương nương cập kê là chuyện đại sự, dù có ở nhà cũng là nghi thức trọng yếu, cho dù tiến cung cũng không thể giảm đi. Có tốn bao nhiêu công sức đâu, chỉ cần sai xuống Nội Đình Phủ đương nhiên sẽ làm tốt, Hi chủ tử không cần lo lắng. Nương nương sai nô tỳ tới hỏi chủ tử, hôm đó có thích mặc xiêm y, mang đồ trang sức đeo tay gì không."
Tự Cẩm trong lòng đang cân nhắc dụng ý của Hoàng hậu, kỳ thật nàng cũng đã nhận sủng, lễ cập kê này làm hay không làm cũng không còn quan trọng nữa. Nhưng nghe ý tứ Hoàng hậu, là muốn tổ chức long trọng cho nàng...
"Hoàng hậu nương nương đãi ta ân trọng như núi, lòng ta vạn phần cảm kích, làm sao dám để cho nương nương phải vì ta vất vả, làm như vậy lòng ta càng không yên ổn bất an. Còn mong cô cô nhất định phải giúp ta trần tình, cảm ơn nương nương hậu đãi như thế nhưng ta thật sự không muốn tổ chức lễ cập kê." Tự Cẩm nét mặt khẩn trương và bất an nhìn Đồng cô cô, nhất thời kích động, nắm tay Đồng cô cô, trong mắt ngấn lệ, nước mắt rưng rưng giống như mưa nhỏ ngày xuân vậy, dáng vẻ mảnh mai, yếu đuối khiến người ta sinh lòng thương tiếc."Cô cô, lần trước thiếu chút nữa ngay cả mạng sống của ta cũng không còn, thật sự là không muốn..." Mấy lời phía sau Tự Cẩm cũng không nói, nhưng đã biểu đạt rõ ý mình, sau đó cúi thấp đầu lau nước mắt.
Đồng cô cô rất kinh ngạc nhìn Hi Uyển Nghi, bộ dạng này thật giống như bị kinh sợ. Nói đến cũng đúng thôi, chuyện lần trước quá dọa người, thiếu chút nữa thì mạng chẳng còn, Hi Uyển Nghi sợ hãi như thế cũng là bình thường. Suy nghĩ một chút bà ta liền nhíu lông mày lại, nói với Hi Uyển Nghi: "Là do Hoàng hậu nương nương nghĩ tới lần đó Hi chủ tử bị ủy khuất nên mới nghĩ tới chuyện tổ chức lễ cập kê cho long trọng."
Nghe Đồng cô cô nói như vậy, Tự Cẩm vội vàng: "Từ khi ta tiến cung tới nay, nương nương đã nâng đỡ rất nhiều, nếu không có nương nương, thần thiếp nào có ngày tốt lành hôm nay. Nhưng ta thật sự sợ hãi, còn mong cô cô ở trước mặt nương nương nói tốt giúp ta vài câu." Nói xong liền cởi chiếc vòng đang đeo trên tay xuống nhét vào tay Đồng cô cô, "Cô cô thời gian này giúp đỡ ta, ta cũng đều ghi tạc trong lòng."
Đồng cô cô biết rõ vòng tay Hi Uyển Nghi cho bà ta là vòng tay ngự tứ, vội vàng từ chối. Tự Cẩm lại kiên trì không thu hồi, chỉ nói: "Ta biết rõ cô cô là người tốt, nhưng ta... Ta thật sự là bị chuyện lần trước làm kinh hãi, mong cô cô giúp ta, vì tình cảm bao lâu nay, trước mặt nương nương nói đỡ giùm ta. Chuyện tổ chức lễ cập kê đừng nhắc tới, ta ghi khắc ở trong lòng ân tình của nương nương."
Đồng cô cô tuyệt đối không nghĩ tới Hi Uyển Nghi này lại nhát gan như vậy. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, đâu chỉ mình nàng ta bị chuyện kia làm kinh sợ, nhận lấy vòng tay đứng dậy nói: "Nô tỳ sẽ chuyển đạt lời của Hi chủ tử, còn nương nương có thay đổi ý định hay không thì nô tỳ không dám cam oan, nhưng tấm chân tình của Hi chủ tử nô tỳ chắc chắn sẽ nói với nương nương."
Tự Cẩm trên mặt cảm kích mỉm cười, đôi mắt nhìn Đồng cô cô rưng rưng lệ, tỏ vẻ coi bà ta như người cứu cánh. Đồng cô cô là người có tâm địa sắt đá, cũng không nhịn được trong lòng mềm nhũn, thở dài cáo từ rời đi.
Chờ Đồng cô cô rời đi, Tự Cẩm ngồi trước bàn tròn nước sơn bóng loáng nhíu mày suy nghĩ, Hoàng hậu làm vậy vì cái gì đây? Là ý tứ hoàng hậu hay là ý định của Quý phi đi tìm Hoàng hậu hôm qua? Vào lúc này, không nghĩ đến việc tra ra hung thủ, trả lại công bằng cho nàng lại nhất định đòi tổ chức lễ cập kê, chuyện đó khiến Tự Cẩm hoang mang nghi ngại.
Nếu hoàng hậu và quý phi liên thủ giăng bẫy nàng, nàng thật đúng là không có sức lực đánh trả lại. Từ trước đến giờ nàng mượn lực đả lực, dựa vào Hoàng hậu và Quý phi vòng quanh, còn phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, lúc nào cũng cẩn thận. Nếu như lần này hai người liên kết ra tay, Tự Cẩm không biết mình phải làm thế nào mới tốt.
Có phải do lần trước Tiêu Kỳ quá khẩn trương lo lắng mình, sau đó bị mấy người này nhìn ra nên không buông tha cho chăng?
Giờ cũng chỉ có thể giải thích như vậy mới có thể lý giải được nguyên nhân Hoàng hậu liên thủ với Quý phi.
Nhưng mình là người của Hoàng hậu mà Hoàng hậu còn vội vàng liên thủ với Quý phi hại nàng sao? Hoàng hậu thông minh như thế, đâu thể làm ra chuyện tự cắt đứt cánh tay của mình một cách ngu xuẩn vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT