Đột nhiên từ trên trời giáng xuống thanh mai trúc mã, bất ngờ đoạt trạng nguyên khiến Tự Cẩm căng thẳng suốt hai ngày. Mãi cho đến ngày thứ ba, Tiêu Kỳ mới lại bước vào Di Cùng hiên.

Nhìn vẻ mặt thoải mái mang theo mấy phần thích thú của hắn thì biết khoa thi lần này hắn tuyển được không ít lương tài. Bởi vì trong lòng có bí mật, lúc Tự Cẩm đối mặt với Tiêu Kỳ không khỏi có chút lúng túng, không hiểu sao có cảm giác phản bội quỷ quái.

Được rồi, hậu cung của hắn nhiều nữ nhân như thế, nàng cũng không cảm thấy hắn phản bội mình. Mình chẳng qua là thêm một vị thanh mai trúc mã không giải thích được, tại sao lại phải lúng túng chứ?

"Mấy ngày ta không tới thăm nàng, nàng khỏe chưa?" Tiêu Kỳ nắm tay Tự Cẩm đi vào trong, vừa đi vừa nói chuyện: "Lần này khoa thi thu hoạch thật lớn, Ngôn Thanh, lòng ta rất sung sướng, rất vui vẻ."

Tự Cẩm nghe hắn nói như vậy, không tự chủ được cũng vui vẻ theo, giống như người vui ta cũng vui vậy, thật sự khiến cho nàng không kiềm chế được tình cảm của chính mình.

Có lúc thích một người là một việc rất đơn giản, hắn vui vẻ, ngươi liền vui vẻ. Hắn không vui, ngươi cũng thở dài theo.

Ngoại trừ những oanh yến mỹ miều ngoài kia, phía sau cánh cửa đóng kín của Di Cùng hiên, trong khoảnh đất nhỏ này chỉ có cuộc sống của hai bọn họ. Hắn dụng tâm với nàng, tuy rằng ít ỏi nhưng cũng là thành tâm, không phải sao?

"Quốc gia sẽ nhận được nhiều lợi ích từ việc tuyển dụng nhân tài, Hoàng thượng vất vả giữ nước, con đường về sau sẽ càng ngày càng tốt hơn." Tự Cẩm cười ngồi xuống dựa vào hắn, cũng nắm tay hắn không muốn buông ra, trong suy nghĩ đều là hình ảnh ngày đó nàng hôn mê tỉnh lại, liền nhìn thấy hắn dựa vào đầu giường ngủ. Một hoàng đế cửu ngũ chí tôn, kỳ thật có thể làm được thế này, chính nàng cũng thật sự bất ngờ.

Đều nói người người ngang hàng nhưng thật ra là bất bình đẳng. Người không thể lựa chọn xuất thân của mình, có người sinh ra đã là hoàng tộc thế gia quý tộc, có người sinh ra lại chính là nô tài, dân chúng. Có phân biệt đích thứ, có phân biệt cao thấp, có người sinh ra đã được bọc gấm lụa, hưởng hết vinh hoa phú quý. Cũng có người từ nhỏ đã phải theo cha mẹ làm ruộng trồng trọt, vất vả làm việc, sống tạm qua ngày.

Cùng là nữ nhân được tuyển vào cung, nhưng đến khi phong vị thì người có gia thế tốt tất nhiên vị phần sẽ cao, gia thế không tốt cũng chỉ có thể từ cấp thấp chậm rãi từ từ đi lên.

Cẩn thận làm người, vất vả sống qua ngày, có lẽ còn có đèn cung đình từ trên trời giáng xuống đập vào đầu ngươi.

Tìm ai hỏi rõ lí lẽ đây?

Trải qua chuyện lần này, Tự Cẩm càng hiểu rõ ràng tình cảnh hiện tại của chính mình.

Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm nói mặt mũi tràn đầy vui vẻ, khẽ siết tay nàng, "Nàng nói đúng, sau này con đường của trẫm nhất định sẽ càng đi càng rộng, thiên hạ này chung quy một ngày sẽ chân chính thuộc về trẫm!"

Nam nhân có chí khí, có mưu lược, anh dũng quả cảm lại có khuôn mặt anh tuấn nữa thì lúc nào cũng đặc biệt mê người.

Tự Cẩm nhìn nam nhân ánh mắt kiên nghị, cảm xúc cũng theo lời hắn nói hùng hồn không biết sao cũng phập phồng lên.

"Lần này được nhiều lương tài, mặc dù tuổi tác không cao nhưng trí tuệ mưu lược, làm việc trầm ổn, nói năng trước ngự tiền cũng tiến lui thoả đáng." Tiêu Kỳ nói đến đây cười cười, nhìn Tự Cẩm lại nói: "Lại còn có diện mạo cực kỳ xuất chúng, trẫm vốn muốn đề cử vị Thám hoa, nhưng cảm thấy thiệt thòi cho hắn ta. Nhắc đến người này còn là đồng hương với nàng, cũng đến từ Khúc Châu."

Trong lòng Tự Cẩm bỗng chốc hồi hộp lạ, nét mặt trở nên cứng ngắc, trong lúc nhất thời nàng không biết mình nên nói cái gì. May mắn Tiêu Kỳ đang hưng phấn vì tuyển chọn được người tài, trong lúc nhất thời cũng không có phát giác sự khác lạ của Tự Cẩm. Không chỉ nói đến Tần Tự Xuyên, còn nhắc tới cả Bảng nhãn và Thám hoa đều bình luận một hồi, rốt cục mới nói: "Mấy ngày nay cha nàng đang lựa người tài, sau đó toàn bộ quan viên của Thiên Đinh Tư đến nhận chức, việc chuyển khẩu cũng bắt đầu phải khởi động."

Tự Cẩm cười "Ha ha", chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay đều tứa ra mồ hôi lạnh, không nghĩ tới Tiêu Kỳ lại thưởng thức Tần Tự Xuyên như vậy. Vậy nếu hắn biết rõ Tần Tự Xuyên kia và nguyên chủ là thanh mai trúc mã, cũng không biết được đến lúc đó tâm trạng của hắn sẽ như thế nào?

Bởi vì Tự Cẩm cũng không nhớ ra rất nhiều chi tiết, cũng không biết lúc trước vì sao chuyện hôn sự đó lại không thành. Nhưng Tần Tự Xuyên đoạt danh hiệu trạng nguyên, người nhà nàng nhất định sẽ nhận ra hắn ta? Nếu trong giấc mộng kia Tần Tự Xuyên đã quyết định đến Tô gia cầu hôn, hẳn người nhà  Tô gia nhất định biết rõ hắn. Cha mẹ nguyên chủ thật sự cũng không phải là người coi trọng dòng dõi gia thế, nếu Tần Tự Xuyên kia đã đi theo con đường khoa cử, chắc nhà hắn ta cũng không có gia thế hiển hách, có lẽ chỉ là thân phận lương dân...

Nếu là xuất thân lương dân, Tần Tự Xuyên lại có thực tài, phụ thân nàng vốn ái tài, hai nhà qua lại cũng không phải là việc khó hiểu gì.

Tự Cẩm hơi nhíu mày, trong này có quá nhiều chuyện nghĩ không ra, lại gặp giấc mơ như vậy, trong lòng nàng thật sự là trăm mối tơ vò, một giây cũng không được an bình.

Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm hơi nhíu mày, liền cho rằng nàng bệnh nặng mới khỏi, sức khỏe còn chưa tốt, "Sao sắc mặt nàng trắng bệch như thế, có chỗ nào không thoải mái hay không?" Nói xong định truyền thái y.

"Thiếp không sao." Tự Cẩm vội vàng ngăn cản hắn lại, gấp rút tươi cười, "Hoàng thượng nhìn xem, vết thương của thần thiếp đã khỏi rồi, chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon, tinh thần hơi uể oải thôi. Không có chuyện gì lớn đâu."

"Ngủ không ngon?" Tiêu Kỳ nghe vậy liền nhìn Tự Cẩm, bỗng nhiên cười rộ lên. Mới có mấy ngày hắn không đến chỗ nàng mà nàng cũng đã ngủ không ngon, thấy rõ là một khắc cũng không xa được hắn.

Tự Cẩm nói xong lời này liền thấy nét mặt Tiêu Kỳ bỗng chốc trở nên hòa hoãn vui vẻ, trong phút chốc cũng không hiểu lý do, hình như nàng cũng đâu có nói gì ngọt ngào nhỉ, sao lại cười vui vẻ như thế?

"Vậy nàng ngủ trước đi, tối ta lại đến thăm nàng." Bên Sùng Minh Điện của Tiêu Kỳ cũng để chồng chất tấu chương chưa có phê duyệt, mấy ngày nay đang bận rộn với khoa thi nên không đến thăm nàng. Trong lòng hắn cũng lo lắng nên mới ghé qua một chút, thấy người khỏe thì cũng yên tâm trở về giải quyết việc tiếp.

Trong lòng Tự Cẩm đang rối loạn, liên tục gật gật đầu không ngừng, đứng dậy cười sáng lạn tiễn Tiêu Kỳ ra ngoài.

Đưa người đi rồi, Tự Cẩm càng thêm đau đầu, vậy bây giờ phải làm sao mới được?

Tần Tự Xuyên kia sẽ không làm chuyện gì điên rồ chứ?

Dù sao nàng cũng đã tiến cung, khẳng định là lúc trước hôn sự của hai người không thành, nếu không sao nguyên chủ lại tiến cung? Nếu dựa theo nội dung của giấc mộng, hai người tình cảm thắm thiết như vậy, Tô gia lại không phải là người bán nữ cầu vinh. Nếu nguyên chủ có ý trung nhân, chắc chắn sẽ không ép nàng tiến cung. Chỗ này nhất định đã có chuyện gì xảy ra, chỉ tiếc trong đầu nàng tìm không thấy phần ký ức này.

Nguyên chủ chấp niệm sâu như thế, cả đoạn ký ức kia cũng phong tỏa, thấy rõ nàng có hận Tần Tự Xuyên.

Chao ôi, rối rắm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play