Cháo nấu với lửa nhỏ, trên mặt phủ một lớp váng béo ngậy. Tự Cẩm thích nhất là ăn lớp váng béo này. Nhạc Trường Tín làm món gan vịt sốt càng ngày càng thơm ngon, dưa món cũng rất ngon, mấy món khác thì Tự Cẩm hầu như không đụng tới, ăn xong nói với mấy người Vân Thường: "Còn chỗ này các ngươi bưng xuống chia nhau đi."
Từ lúc tới nơi này, nàng liền biết chủ tử thưởng món ăn là một chuyện rất có thể diện, theo ý nàng để cho người khác ăn đồ ăn thừa của mình thật sự là hành vi không hay. Nhưng theo người khác, thì nếu không phải là những người thân cận bên cạnh thì cũng không có vinh hạnh như thế. Do đó, từ sau khi biết kiểu phong tục đó, mỗi lúc Tự Cẩm ăn cơm, nếu không phải là món mình thích thì rất ít kh nàng động đũa vào, chỉ ăn mấy thứ mình thích mà thôi. Như vậy dù cho người khá có ăn đồ ăn thừa lại thì cũng vẫn là đồ ăn mới, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.
Mặc dù nàng nghĩ như vậy sẽ bị người khác coi là quái vật nhưng cũng không có biện pháp, nàng rốt cục là người hiện đại, nếu ciệc mình có thể làm chủ thì nàng vẫn tận lực tôn trọng người khác.
Việc Tự Cẩm làm mặc dù chưa bao giờ nói gì, nhưng mấy người Vân Thường dần dần cũng phát hiện thói quen này, trong lòng đương nhiên là càng cảm kích nhiều hơn.
Tự Cẩm uống nửa chung trà, Vân Thường liền vội vã đi tới, Tự Cẩm nhìn nàng, "Vẫn còn thời gian, ngươi vội cái gì chứ, ăn quá nhanh cẩn thận không thoải mái."
Vân Thường tiến lên đỡ Tự Cẩm, vừa cười vừa nói: "Nô tỳ trong cung đã sớm quen rồi, thế này là gì chứ, ngay cả một ngày không ăn gì thì nô tỳ cũng có thể chịu được."
Biết rõ mấy người này đã thuộc lòng cung quy vào tận xương tủy, Tự Cẩm cũng không nói gì, chỉ nói: "Về sau ngươi cùng Diện Mi đổi đi, không cần mỗi lần đi ngươi đều phải đi theo ta."
"Dạ, nô tỳ biết rồi. Nhưng mấy ngày nay vẫn là để nô tỳ đi thôi. Từ lúc trước chiếc nhẫn của Lý Chiêu Nghi rơi ở chỗ chúng ta, nô tỳ liền thấy ánh mắt Lý Chiêu Nghi nhìn chủ tử không thích hợp." Vân Thường không phải là không tin Diện Mi, nhưng vẫn muốn chính mình đi theo mới có thể an tâm.
Tự Cẩm biết rõ Vân Thường trung thành, cười cười rồi cũng không nhắc tới chuyện này, liền nói đến chuyện của Lý Chiêu Nghi, "Bên phía nàng ta có cho người lại đây thăm dò tin tức không?"
"Hôm kia lại tới, nô tỳ đã dựa theo chủ tử phân phó, liền nói chiếc giỏ trúc kia đã bị Hoàng thượng cho người khiêng đi rồi." Vân Thường vừa cười vừa nói.
Lý Chiêu Nghi rất để ý chiếc nhẫn kia, lần trước không cẩn thận rơi ở chỗ nàng, mấy lần phái người đến có ý thăm dò, chẳng qua là không có cách nào giải thích được vì sao chiếc nhẫn lại bị rơi trong giỏ trúc mà thôi. Chiếc nhẫn kia đã bị Tiêu Kỳ lấy đi, Tự Cẩm không quan tâm chiếc nhẫn, chỉ chán ghét hành vi của Lý Chiêu Nghi. Do đó sau vài lần vờ giấu giếm liền khiến người ta biết rõ chiếc nhẫn kia đã rơi xuống tay Tiêu Kỳ.
Như thế, Tự Cẩm thật muốn xem Lý Chiêu Nghi sẽ làm thế nào.
Chiếc nhẫn kia, Lý Chiêu Nghi phải nên biết là Tiêu Kỳ vẫn còn nhớ.
Nhìn chủ tử cười, Vân Thường cũng nói theo: "Lý Chiêu Nghi gan to như thế, thì việc này cứ để nàng ta đau đầu giải thích với Hoàng thượng đi. Nhưng, nàng ta cũng chưa chắc có cơ hội, ai biết Hoàng thượng ngày tháng năm nào mới có thể hỏi tới, chỉ sợ chỉ cần một ngày không hỏi, Lý Chiêu Nghi sẽ giống như chim sợ cành cong."
Thế này cũng giống như chuyện hai người cùng sống một nhà, mỗi người một lầu. Người ở dưới không nghe thấy người bên trên có động tĩnh gì, người cũng không thể an tâm.
Đến Phượng Hoàn Cung, Tự Cẩm nhìn thấy Lý Chiêu Nghi, quả nhiên thấy mắt nàng ta thâm quầng, chắc hẳn mấy ngày này cũng không ngủ ngon. Lý Chiêu Nghi nhìn thấy Tự Cẩm, trong thần sắc chợt lóe lên một tia tức giận nhưng cũng khôi phục như thường rất nhanh. Giờ nàng ta cũng không biết Tự Cẩm rốt cục có biết chuyện chiếc nhẫn kia hay không. Có lẽ giỏ chúc chỉ là Hoàng thượng tạm thời đặt ở nơi đó, sau đó sai người ta khiêng đi, Hi Uyển Nghi chưa chắc đã biết trong đó có những thứ gì.
Nhưng hoàng thượng có biết không?
Nếu như biết, vì sao lại không có tuyên chính mình tới hỏi, nếu như không biết, vậy chiếc nhẫn kia đã đi nơi nào, có phải bị người của Sùng Minh Điện lặng lẽ thu lại không? Mấy ngày này cả người nàng ta bị giày vò giống như bị đặt ở trong chảo dầu vậy, quả thực là quá khó chịu.
"Không có chuyện gì, tất cả các muội giải tán đi." Tinh thần Hoàng hậu còn chưa phải là rất tốt, ngồi ở đó nói chuyện với mọi người một lúc liền phất phất tay để mọi người về hết.
Mọi người đều biết hoàng hậu bệnh nặng mới khỏi, còn phải lo liệu tiệc sinh nhật của quý phi, do đó không ai ngu ngốc muốn gây thêm ngột ngạt cho hoàng hậu. Hiền phi bị hoàng hậu lưu lại, Hiền phi xưa nay dựa vào hoàng hậu, hoàng hậu cũng thường xuyên để Hiền phi giúp đỡ xử lý một chút cung vụ, do đó mọi người sớm đã thấy nhưng không thể trách.
Tự Cẩm theo mọi người cùng nhau rút khỏi Phượng Hoàn Cung. Đứng ngoài cửa chính Phượng Hoàn Cung, nàng quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy kia mái ngói lưu ly sáng lấp lóa dưới ánh mặt trời khiến người ta không khỏi nheo mắt lại. Ở tại cung điện này, hưởng thụ bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ của người trong thiên hạ, có được quyền lực quản lý lục cung, nhưng hoàng hậu có vui vẻ hạnh phúc không?
Nghĩ đến Vệ quốc công đưa con gái tiến cung làm hoàng hậu, chắc chắn không phải vì hạnh phúc của con mà vì tiền đồ gia tộc. Có vị trí hoàng hậu này thì làm gì còn nghĩ đến người ngồi ở đó vui hay không vui chứ?
"Hi Uyển Nghi đang nhìn gì vậy?"
Tự Cẩm quay đầu lại liền chống lại ánh mắt của Lý Chiêu Nghi. Nàng khom người hành lễ rồi mới vừa cười vừa nói: "Chiêu nghi tỷ tỷ, thần thiếp vừa mới thấy một con chim ngũ sắc bay qua, nhất thời ngắm say sưa."
"Vậy sao? Bản cung lại không nhìn thấy, ánh mắt Hi Uyển Nghi thật tinh tường."
Tự Cẩm liền không ngượng ngùng cười cười, "Thần thiếp xưa nay vốn thích mấy loại hoa cỏ chim chóc, thật khiến Chiêu nghi tỷ tỷ cười chê."
Thấy thái độ của Tự Cẩm với mình vẫn như ban đầu, Lý Chiêu Nghi trong lòng nhẹ một hơi, cảm thấy có khả năng nàng không biết rõ chuyện chiếc nhẫn kia. Nếu như biết làm sao có thể bình thản được như vậy? Nghĩ tới đây nét mặt Lý Chiêu Nghi cũng bình thản, lại nói một câu, "Tính tình Hi Uyển Nghi muội muội không giống nhiều người ở đây, trong cung này rất hiếm thấy."
Tự Cẩm nháy mắt mấy cái, lời này có ý gì chứ?
"Thần thiếp cũng không có vui thú gì, không bằng Chiêu nghi tỷ tỷ tài năng xuất chúng. Thiếp nghe nói tỷ tỷ không chỉ tay nghề may thêu rất đẹp mà còn viết thư pháp giỏi, thần thiếp thật sự là cực kỳ hâm mộ."
Nói đến cái này Lý Chiêu Nghi trên mặt liền lộ ra vài phân đắc ý, nhưng vẫn giữ chừng mục, nhìn Tự Cẩm nói: "Muội cố gắng luyện một chút cũng là có thể làm được thôi."
"Làm sao được chứ, thần thiếp không có kiên nhẫn như vậy, thiếp thà rằng chăm sóc hoa cỏ còn hơn." Tự Cẩm thẹn thùng cười cười.
Hai người đi một đoạn đường liền đến ngã ba, Lý Chiêu Nghi nhìn Tự Cẩm, "Lại sắp đến năm tuyển tú rồi, thời gian trôi qua thật mau, trong chớp mắt đã nhiều năm như vậy."
"Chiêu nghi tỷ tỷ vẫn trẻ trung y như lúc muội tiến cung, chẳng thay đổi chút nào."
"Thậ sao?" Lý Chiêu Nghi cười cười, lại nhìn Tự Cẩm một cái, tựa như là không thèm để ý nói: "Nghe nói tuyển tú lần này, mấy nhà Ngụy Vương Tạ Lý Tô cũng sẽ có con gái tiến cung, vậy thì càng náo nhiệt."
Tự Cẩm đứng sững sờ.
(Còn tiếp...)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT