Nhìn ra ngoài cửa sổ, Thuận Toàn đang mang người thu dọn sân bên ngoài, Trần Đức An đứng một bên đang trách mắng một tiểu thái giám. Cũng không biết tiểu thái giám kia phạm lỗi gì mà khiến cho Trần Đức An tức giận như thế. Lại nhìn ra phía xa, Diện Mi dẫn người hái hoa trở về, hai ba cung nhân trong tay mỗi người ôm một giỏ vào thiên điện. Tự Cẩm thích hương thơm của hoa tươi, không thích mấy loại phấn hương nồng nặc kia.

Bên ngoài sân là một không gian đầy sức sống, trong phòng thì lại có không khí khác hẳn.

"Chuyện này còn phải cảm tạ chủ tử Tề Vinh Hoa, nàng ta nhìn thấy Lý Chiêu Nghi có điểm không ổn nên mới đi ra ngoài theo, lại không gặp người nên tìm cớ sai tiểu cung nữ gọi nô tỳ đến. Nô tỳ nhận được tin tức liền đi sang chính điện. May mà đi kịp thời, chậm thêm trong chốc lát không chừng cô ta sẽ đi tới thư phòng, may mà thư phòng cũng đã thu dọn qua. Thấy nô tỳ đi vào, Lý Chiêu Nghi lấy cớ uống rượu nên không tỉnh táo, đi nhầm cửa, nô tỳ liền dẫn bọn họ trở lại nơi bày yến tiệc là thiên điện. Sau đó nô tỳ lại trở về, kiểm tra mọi thứ thì không có phát hiện cái gì khác thường." Vân Thường khẽ nói, "Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, nô tỳ cảm thấy vẫn nên kiểm tra lại một lần thì hơn. Đợi lát nữa nô tỳ sẽ cùng với Diện Mi tự mình tìm kiếm lại một lần."

Tự Cẩm đang ngồi dựa trên gối, một hồi lâu mới gật gật đầu. Nàng vốn nghĩ tới không cần tốn công như thế. Nhưng nhớ tới mấy kỹ xảo cung đấu này, bất cứ lúc nào cũng có thể gây nguy hiểm tính mạng, cẩn thận phòng ngừa vẫn hơn.

"Ta đi nằm một lát, các ngươi liền bắt đầu tìm đi. Bên thư phòng cũng vào kiểm tra, trong ngoài tẩm điện đều chú ý hơn." Tự Cẩm bị người ta ép uống vài ly rượu, lúc này đã hơi chóng mặt, cảm thấy đau đầu khó chịu.

Vân Thường vội vàng đưa chủ tử đi vào phòng ngủ, đỡ nàng nằm xuống, thả màn che xong mới nhẹ bước lui đi ra. Từ cửa chính đi sang đi sang đông điện tìm Diện Mi, hai người nói thầm một hồi, Diện Mi gật gật đầu, "Vậy muội đi nói với mấy cái tiểu cung nhân, chọn hoa tươi một lần nữa, để tránh ánh mắt người khác."

"Ừ, muội nhanh lên." Vân Thường dặn dò một tiếng, còn mình thì cũng bận rộn đi kiểm tra.

Diện Mi vào phòng dặn dò hai câu rồi cũng vội vàng đi theo, hai người nhẹ nhàng đóng cửa điện lại, kiểm tra toàn bộ bên trong lẫn bên ngoài.

Diện Mi bên cạnh vừa tìm vừa nói: "Thật sự không biết rõ Lý Chiêu Nghi nghĩ như thế nào nữa, muốn xem chẳng lẽ không thể thoải mái xem sao? Chủ tử chúng ta cũng không phải là loại người hẹp hòi, sẽ ngăn đón không cho vào chắc? Lén lén lút lút đi cửa bên, cũng may mà chúng ta phát hiện sớm."

"Nếu người có thể thông thấu mọi sự tự nhiên sẽ hào phóng rộng lượng, nhưng nếu không thể hiểu biết thông thấu thì sao?" Vân Thường nhấc người lên lau mồ hôi, lấy khăn lau mấy cái rồi lại tiếp tục bắt đầu tìm kiếm.

"May mà chỗ chúng ta cũng không có thứ gì phải kiêng kỵ, đều là thứ ai cũng có thể thấy." Nàng ta vừa dứt lời thì nhớ đến cái giỏ nàng ta đã giấu trong góc, thứ này không thể để người khác nhìn thấy được. Nhưng Diện Mi vẫn nghĩ thứ này không phải là vật người khác không thể thấy, các nàng chỉ không muốn bị người khác thấy nhiều thứ linh tinh của Hoàng thượng như thế, sợ bị người ghen tỵ mà thôi.

Nghĩ tới đây, Diện Mi vẫn cẩn thận nhìn vào chiếc giỏ, hình như cảm thấy tấm khăn gấm phủ lên trên bị kéo không đúng vị trí cũ. Nàng ta đi tới giơ tay nhấc lên nhìn, cũng không có phát hiện bên trong có cái gì khác thường nên lại phủ trở về lần nữa, thuận miệng hỏi một câu, "Vân Thường tỷ tỷ, mấy thứ này có thể lấy ra được chưa?"

Vân Thường quay đầu lại nhìn thoáng qua Diện Mi, ánh mắt nhìn vào chiếc giỏ nàng ta đang chỉ, biết rõ chỗ đó đựng thứ gì liền cười gật gật đầu, "Người cũng đều đi rồi, đương nhiên lại bày ra. Hoàng thượng đến sẽ phải dùng tới."

Diện Mi liền lấy mấy tấm khăn đắp bên trên ra, kéo chiếc giỏ ra ngoài để thu dọn, vừa lấy đồ vừa nói: "Cả ngày hôm nay căng thẳng, chỉ sợ xảy ra chút việc ngoài ý muốn, cuối cùng là kinh sợ mà không nguy hiểm cũng qua."

Vân Thường không có phát hiện gì khác thường, đặt lại mọi thứ vào nguyên vị trí cũ, đứng dậy thở một hơi nói: "Đến khi nào mới không cần kinh hoàng khiếp sợ như thế thì mới tốt." Đợi đến ngày đó, cũng không cần sợ có người đến làm khách, không phải lo thu đọn đồ vật của hoàng đế, sợ người khác bắt nạt chủ tử các nàng. Vẫn là địa vị quá thấp, không dám nói quý phi, chính là trước mặt Hiền phi Mai Phi mà cũng dám khoe khoang, không sợ sao?

"Ồ? Đây là cái gì?" Diện Mi nhặt một chiếc nhẫn vàng từ bên trong sọt, "Là một chiếc nhẫn."

Vân Thường nghe vậy đi qua, cẩn thận chăm chú xem kỹ. Chiếc nhẫn này có bản rộng, trên khảm bảo thạch, xung quanh khắc hoa văn tinh xảo, "Cái này không phải là đồ vật của chủ tử chúng ta, Di Cùng hiên không có vật kiểu này."

"Đúng vậy, chủ tử có đồ trang sức đeo tay gì chúng ta đều biết rõ ràng, xác thực chưa thấy qua cái này." Diện Mi nghĩ tới đây nhìn vào trong giỏ, đưa tay chỉ, "Tìm thấy ở trong này."

Vân Thường cầm chiếc nhẫn kia trong tay, tinh tế nhìn một hồi, đột nhiên lồng vào ngón tay thử, lại cho tay vào trong giỏ khua khoắng một hồi, "Ngón tay đeo nhẫn này hơi tròn trịa, nhìn bóng loáng chứng tỏ là vật thường xuyên được đeo, nếu hơi rộng một chút cũng không ngại."

Chiếc nhẫn này mặc dù không phải là vật gì quý báu, nhưng có thể nhìn ra được giữ gìn rất kỹ, khá lâu đời, toàn bộ sáng bóng rất lung linh, nhìn là biết đồ được đeo thường xuyên mới có độ bóng như thế.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Diện Mi nuốt nước miếng, "Có phải là Lý Chiêu Nghi hay không?"

Vân Thường tinh tế nghĩ lại, nhất thời cũng không nhớ nổi ngày hôm nay Lý Chiêu Nghi có đeo chiếc nhẫn này tới đây hay không. "Trước cứ cất đi, chờ chủ tử tỉnh dậy thì đưa chủ tử xem, đừng lộ ra." Nói đến đây ngừng lại một chút, "Ta ra đi tìm hiểu, xem một chút có phải Lý Chiêu Nghi có chiếc nhẫn kiểu này không, nếu như chiếc nhẫn này thật sự là đồ yêu thích của Lý Chiêu Nghi thì nhất định rất nhiều người nhìn thấy qua."

"Tỷ mà đi hỏi thăm thế rất nguy hiểm." Diện Mi liền vội vàng kéo nàng ta, "Chuyện này vẫn để Trần công công đi làm thì tiện hơn, bọn họ quan hệ rộng rãi hơn chúng ta, nhất định sẽ có biện pháp."

Vân Thường nhìn Diện Mi một cái, vỗ tay của nàng ta, "Ta biết rồi, ta đi trước tìm hắn, muội chịu khó tìm tiếp nhé."

Diện Mi nhìn Vân Thường đi, nhất thời đứng đó trong lòng hơi thắc thỏm bất an, nếu quả thật là Lý Chiêu Nghi, vậy nàng ta nhất định đã thấy mấy thứ trong giỏ này, vậy...

Vân Thường tìm Trần Đức An, lựa một chỗ khuất người đưa cho hắn ta xem chiếc nhẫn, sau đó khẽ nói mấy câu. Sau đó Trần Đức An liền đi ra cửa chính Di Cùng hiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play