Đổng Hiền phi lúc này liền cười cười, nhìn mọi người nói: "Ta thấy trong vườn hoa nở đua chen tươi đẹp, không bằng trưa nay chúng ta đây bên trong xếp đặt tiệc ngắm hoa ở chỗ này, mọi người về cung của mình cũng nhàm chán, hội tụ một chỗ cho náo nhiệt một chút."

"Chủ ý rất hay, Bản cung cũng không thích về ăn trưa một mình, lời của Hiền phi tỷ tỷ như thể lấy từ trong tim muội ra vậy." Mai Phi là người đầu tiên đồng ý.

Lý Chiêu Nghi cười cười, "Thiếp đương nhiên là phụng bồi nương nương, hoa tươi rượu ngon, rất tốt, Mai Phi tỷ tỷ nói đúng lắm, nhiều người rất vui."

"Hi Uyển Nghi thì sao? Muội khác với chúng ta, sợ là muội rất bận rộn, chẳng thèm quan tâm đâu." Ngọc Quý Tần nhìn Tự Cẩm hỏi từng câu từng chữ.

Mới thoạt nghe thì câu này chẳng có ngĩa gì, nhưng ngẫm nghĩ sâu xa mà xem. Cái gì gọi là khác với chúng ta chứ? Cái gì là chẳng thèm quan tâm đây? Không phải là muốn nói trong mắt Tự Cẩm không coi ai ra gì, muốn chụp mũ nàng sao?

Tự Cẩm biết rõ thời gian qua Ngọc Quý Tần không thích mình, cô ta tỏ ra đối chọi gay gắt như vậy cũng không ngoài ý liệu. Nhưng điều Tự Cẩm không thể tưởng tượng được là, dưới con mắt bao người lại còn có thể nói mấy lời khó nghe như thế thật sự chỉ có một mình Ngọc Quý Tần. Huống chi, hai người đều là người của Hoàng hậu, ngay cả người của Quý phi cũng còn phải giả vờ giả vịt hòa thuận ngoài mặt kìa. Nhưng quan trọng là người ta cũng chẳng thèm quan tâm chuyện này.

Quở trách thẳng mặt, liên tiếp làm khó Tự Cẩm, chắc hẳn đầu óc cô ta có vấn đề.

Tự Cẩm nhìn Ngọc Quý Tần cũng không phải không tức giận, có điều người không có đầu óc như Ngọc Quý Tần, ở trong hậu cung này cũng chẳng qua là khẩu súng trong tay người khác, sớm một sẽ có một ngày lau súng cướp cò, tự làm mình bị thương mà thôi. Nét tươi cười trên mặt nàng không hề thay đổi, mang theo vài phần cẩn thận nói: "Thần thiếp cũng không có việc gì khác, vài vị tỷ tỷ có hứng thú như thế, thiếp tất nhiên là nguyện ý phụng bồi."

Kể từ lúc Tự Cẩm đi vào vẫn một mực im lặng không nói gì Tề Vinh Hoa, lúc này cũng cùng cười theo nói: "Thiếp và Phương Nghi muội muội cũng muốn tham gia tiệc vui với các vị tỷ tỷ, cũng không biết các tỷ tỷ có chê chúng thần thiếp thô kệch không."

Đậu Phương Nghi cũng vội vàng gật đầu, miệng kín đáo cười lặng lẽ nhìn mọi người, vẻ đơn giản mang chút căng thẳng e ngại cũng làm người khác rất thương tiếc.

"Đều là tỷ muội trong cung, không được nói cái gì ghét với yêu, dù ai ở lại chúng ta cũng có thể vui vẻ một hồi." Hiền phi cười nói.

Mặc dù Tự Cẩm không thích những kiểu tụ hội thế này, cả đám vợ bé tranh giành một nam nhân, vậy mà trên mặt mọi người còn phải tươi cười, sau lưng thì không biết người nào sẽ đâm sau lưng nhau cũng phải cố làm ra một kiểu gia đình mẫu mực để làm gì chứ. Nhưng đây chính là hậu cung, ngươi chỉ có thể thích ứng với nó, không thể bắt nó thích ứng ngược lại với ngươi.

Tự Cẩm biết rõ chính mình phải dần quen cuộc sống như vậy, trước kia nàng vị phần thấp có thể núp ở Di Cùng hiên không đi ra. Nhưng có lẽ về sau sẽ càng lên cao, khó tránh khỏi phải giao tiếp xã giao với mọi người. Cho dù không tính làm bằng hữu thì cũng phải tận lực giảm bớt kẻ địch.

Mặc dù là cung phi, ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, tán gẫu nhiều lắm cũng chính là mấy chuyện loanh quanh xiêm y, đồ trang sức, thức ăn. Xiên y của ai may theo kiểu mới, trang sức của ai tinh xảo quý giá, Ngự Thiện phòng hôm nay làm món ăn ngon gì… Tự Cẩm ngồi một bên làm cọc gỗ, ngẫu nhiên cũng sẽ nói vào một hai câu nhưng hầu hết là không nói thêm gì.

Tối qua chuyện hoàng đế ngủ lại Di Cùng hiên khắp trong hậu cung đều biết rõ, danh tiếng hiền lương thục đức của Hoàng hậu nương nương lại một lần nữa chiếm được lòng người, ai cũng tấm tắc khen ngợi. Mọi người vốn đã không ưa dung nhan mỹ miều của Tự Cẩm, hơn nữa vị phần nàng khá thấp, nói tới nói lui liền không có ai để ý tới nàng, như thể cố tình bỏ nàng qua một bên.

Tự Cẩm khoáng đạt da mặt lại dày, đương nhiên không sẽ để ý chuyện này. Nàng ngược lại còn cảm thấy mỹ nhân không chủ động nói chuyện thì càng thở phào nhẹ nhõm. Nàng đang vào tuổi thiếu nữ phát triển nảy nở nhất. Trước đây lúc còn nhỏ thì đường nét chưa rõ ràng, còn có thể thấy vài điểm giống Quý phi, cũng là nguyên nhân Hoàng hậu giữ nàng lại trong cung. Nhưng con gái mười tám thay đổi rất lớn, đường nét hoàn mỹ mềm mại, mặt mày tinh xảo. Hơn nữa Quý phi là người khá kiêu ngạo nên nhìn có vẻ cao quý diễm lệ. Còn Tự Cẩm lại có khí chất nhu hòa, uyển chuyển hàm xúc xuất thần, hai tính cách trái ngược, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược tạo nên hai khí chất khác hẳn, khiến Tự Cẩm và quý phi thật sự là càng ngày càng không giống.

Nếu  so sánh thì quý phi chính là hoa hồng có gai, Tự Cẩm chính là hoa lan u tĩnh dưới ánh trăng, mỗi người một vẻ.

Trong hậu cung không thiếu mỹ nhân, nhưng so sánh mọi người ngồi trong đình, mặc dù trên cơ bản Mai Phi và Tự Cẩm miễn cưỡng ngang hàng nhưng Tự Cẩm còn trẻ tuổi, tiểu cô nương tuổi trẻ, nước da mềm mại non tơ đến nỗi như thể bấm ra nước, lại có dung nhan diễm lệ, muốn người khác không ghen tị cũng khó.

Năm đó quý phi vào cung, tươi đẹp rực rỡ áp chế lục cung, làm người ta cơ hồ không thở nổi. Thật khó khăn mới đến lúc hoàng đế giảm bớt sủng ái với quý phi, đúng lúc mọi người đang có thể thở phào nhẹ nhõm thì hoàng hậu lại tuyển vào một Tô Tự Cẩm. Trước kia nàng tuổi còn nhỏ, mọi người cũng chỉ coi như trò đùa của Quý phi, người nào mà không biết hoàng hậu lưu Tô Tự Cẩm lại vì cái gì chứ?

Nhưng giờ mọi người lại cười không nổi. Một người bình thường trong mắt họ cứ thế mà trở thành Quý phi “thứ hai”. Tất cả mọi người biết rõ, dựa vào sự thịnh sủng của nàng, nếu không phải nhà mẹ đẻ Tô Tự Cẩm còn yếu thế, chỉ sợ vị phần nàng cũng sẽ không ở Uyển Nghi mà còn lên cao nữa.

"Nghe nói tiểu công chúa đã khỏe lại thật rồi, lần này cuối cùng quý phi nương nương cũng có thể yên lòng. Tháng sau chính là sinh nhật của Quý phi nương nương, chắc lúc đó trong cung lại thêm một hồi náo nhiệt nữa đây."

"Năm ngoái quý phi nương nương có thai không thích hợp tổ chức tiệc vui, năm nay chắc sẽ không thể bỏ qua."

"Nghe nói Hoàng thượng cố ý tổ chức sinh nhật thật lớn cho quý phi nương nương, đến lúc đó trong hậu cung này thật sự sẽ cực kỳ náo nhiệt."

Mọi người mỗi người một câu nói qua nói lại chuyện này. Tự Cẩm trong lòng cũng cân nhắc, sắp tới sinh nhật của Quý phi. Năm ngoái lúc ấy Quý phi đang lo bảo vệ chăm sóc thai nhi trong bụng, tuyệt đối không muốn xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, do đó cũng không tổ chức sinh nhật. Giờ đã sinh công chúa, lại là Quý phi cao quý, muốn lặng lẽ an phận cũng không thể nào được.

Mấy người này nói trước mặt nàng, cái gì mà Hoàng thượng cố ý tổ chức tiệc sinh nhật lớn cho Quý phi, không phải là muốn nhìn xem nàng phản ứng thế nào sao? Chuyện này có gì đáng để ghen chứ, không nói chuyện khác, chỉ bằng gia thế của quý phi cũng đáng được tổ chức một đại tiệc mừng sinh nhật.

Mọi người nhìn Tự Cẩm trên mặt mang nụ cười ngọt ngào, nghe bọn họ nhắc đến tổ chức tiệc sinh nhật lớn cho Quý phi lại còn tỏ vẻ cực kỳ đồng ý, lập tức cảm thấy chán ngán. Mọi người muốn nhìn là Hi Uyển Nghi ghen tị ra mặt, dáng vẻ thế này chẳng phải là làm người ta thất vọng sao?

"Hi Uyển Nghi muội muội đã nghĩ xem sẽ tặng quà sinh nhật gì cho quý phi nương nương chưa vậy?"

Tự Cẩm nghiêng đầu nhìn người hỏi Lý Chiêu Nghi, chỉ thấy nàng ta nói cười thân mật, sắc mặt nhu hòa đang nhìn mình. Sớm đã không còn chút bóng dáng kênh kiệu hung ác lúc nàng ta đạp mình đi tới Y Lan hiên. Tự Cẩm cũng hơi thẹn thùng nhìn nàng ta, "Thần thiếp còn chưa nghĩ kỹ, Quý phi nương nương xuất thân cao quý, cái gì quý hiếm trân bảo mà chưa từng xem qua, chỉ sợ thần thiếp cũng không thể tặng được món quà gì khiến nương nương hài lòng, chỉ có thể nhất tận tâm ý thôi."

Lý Chiêu Nghi bình thản nhìn Tự Cẩm mấy giây, sau đó mới khẽ cười một tiếng, "Nhìn phần tâm ý khó được này của muội, chắc hẳn nương nương sẽ thích."

Tự Cẩm giả vờ e lệ sợ sệt cúi đầu, ngươi giả bộ, ta cũng biết vậy.

Lý Chiêu Nghi nhìn bộ dạng này của nàng, cảm thấy tởm như ăn phải con ruồi, thu hồi vẻ tươi cười, quay đầu đi không thèm quan tâm Tự Cẩm nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play