Tự Cẩm kéo nửa tấm thảm nhung đắp lên người định ngồi dậy.
"Nàng làm gì vậy?" Tiêu Kỳ kéo cánh tay nàng hỏi.
"Thiếp muốn uống nước." Tự Cẩm cũng không quay đầu lại, sau cơn điên tình, nàng đột nhiên không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.
Dù sao nàng không dám nhìn đôi môi hơi sưng của Tiêu Kỳ, chỉ cần nghĩ tới sáng sớm mai lâm triều... Nàng liền không nhịn được đắc ý, ngươi dám bắt nạt ta, mai này để cho ngươi mất mặt!
Nhìn Tự Cẩm quay lưng về phía hắn hai vai run run, Tiêu Kỳ còn tưởng rằng nàng khóc bèn ngồi dậy kéo vai nàng quay lại, vừa nhìn thì thấy nàng đang … cười trộm!
Tiêu Kỳ:...
Dưới ánh đèn vàng, hai người bốn mắt nhìn nhau. Trong mắt Tự Cẩm tràn đầy vui vẻ, Tiêu Kỳ sắc mặt lạnh xuống, nhưng cũng không có nghiêm mặt lâu. Từ sau lần trước hai người chia tay trong không vui, đây cũng là lần đầu tiên gặp lại. Trong tình hình đó lại có không khí kỳ lạ khó tả, hai người dường như không biết phải nói cái gì cho hợp tình hợp lý.
Có những điều không thể nói thành lời, trong lòng hiểu được cũng không thể nói.
Tiêu Kỳ mạnh mẽ giơ tay ra, kéo Tự Cẩm trở lại áp chế dưới thân, đôi mắt hổ nheo lại nhìn nàng nói ra: "Sau khi mở khoa thi, Thiên Đinh Tư sẽ nhanh chóng đi vào hoạt động. Nếu thuận lợi, cuối năm nay là có thể chuyển trước một bộ phận dân cư đi Tuyệt Hộ Quận. Từ đó, đến vụ thu hoạch sang năm là có thể nhìn thấy thành quả rồi."
Tự Cẩm hơi sững sờ nhìn chằm chằm Tiêu Kỳ, trong tình thế hai người khỏa thân nằm ái muội thế này mà ngươi nói mấy chuyện quốc gia đại sự thì có phù hợp chút nào không đây?
Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm trừng to mắt ngơ ngác không hiểu gì nhìn hắn, cho rằng nàng nhất thời không hiểu, suy nghĩ một chút, lại nói thêm vài lời, "Chờ đến khi có kết quả đầu tiên thì phụ thân nàng cũng coi như có thành tích."
Tự Cẩm bừng tỉnh hiểu ra, điều đó đồng nghĩa với thăng chức. Là chuyện tốt, nhưng cùng với chuyện … này có liên quan gì sao?
Thấy Tự Cẩm vẫn không hiểu, Tiêu Kỳ lần đầu tiên phát hiện, nữ nhân thông minh hắn vẫn coi là tri kỷ lại có những lúc ngây thơ đáng yêu như thế. Thôi cũng không cần nói rõ với nàng làm gì. Cha nàng thăng quan chức thì ở trong triều coi như là đứng vững. Lúc đó nàng trong hậu cung mặc dù đối với hoàng hậu quý phi vẫn còn kém xa nhưng đối với người khác cũng có uy thế hơn một chút.
Thành công của nam nhân chính là thể diện của nữ nhân. Nữ nhân trong hậu cung phần lớn đều dựa vào thể diện nhà mẹ đẻ. Người giống như Tự Cẩm, toàn tâm toàn ý dựa vào hắn cũng chỉ có một người mà thôi. Nghĩ tới đây, đột nhiên cũng không muốn nàng hiểu rõ ràng nữa.
Trong lòng lại tính toán, nếu là sang năm vào mùa thu hoạch nàng có thể sinh hạ đứa bé cho chính mình thì càng tốt hơn. Đến lúc đó, nhà mẹ đẻ lập công thăng quan, mà nàng sinh hoàng tự thì chính là song hỷ lâm môn, có thể danh chính ngôn thuận thăng cấp vị phần cho nàng, cho nàng vinh quang nàng muốn...
Tự Cẩm cứ như vậy trơ mắt nhìn mỹ nam tử đang đè nặng mình, thế nhưng... hhế nhưng hắn lại cứ như vậy xuất thần...
Lẽ nào thời cổ lúc hoàng đế ở trên giường đều là bệnh thần kinh như thế sao?
Đang nghĩ ngợi, lại thấy đang mặt tối sầm đen như đít nồi hoàngđế, bỗng nhiên cười giống như hoa đào ba tháng mùa xuân. Nhìn Tự Cẩm ngơ ngác, hắn nhất thời lại nắm bắt không được, ngày tốt cảnh đẹp như thế, mỹ nhân ngay cạnh bên, vẫn là làm chút ít chuyện có ý nghĩa thì hơn.
Ban đêm còn rất dài, ngẩn người cũng không phải là truyền thống tốt đẹp gì.
Ngày hôm sau, khi Tự Cẩm tỉnh lại, Tiêu Kỳ đã thay quần áo xong chuẩn bị vào triều. Quản Trường An nghe tiếng động trong màn, đầu cũng không dám ngẩng dẫn theo mấy tiểu thái giám hầu hạ lui ra ngoài. Nói đến vị Hi Uyển Nghi này chính là thích ăn dấm chua, dấm chua cực lớn. Trong Di Cùng hiên cũng không cho phép cung nữ nào thay quần áo cho hoàng đế. May mà hắn ta, qua bao nhiêu năm hầu hạ hoàng đế đã luyện thành bảy mươi hai phép biến hóa, việc của cung nữ cũng dễ dàng làm được.
"Tỉnh rồi à?" Tiêu Kỳ nghe tiếng động quay đầu lại liền nhìn thấy một cái đầu nhỏ thò ra từ trong màn.
Ánh mắt Tự Cẩm không chớp nhìn chằm chằm miệng Tiêu Kỳ miệng, lập tức lại nhìn sang chỗ khác. Nếu ở khoảng cách năm sáu bước vẫn có thể thấy rất rõ. Nhưng Hoàng thượng vào triều, ngồi ngự ở trên cao, quần thần phía dưới hẳn là thấy không rõ lắm đâu?
Nhìn ánh mắt Tự Cẩm xoay vòng vòng, Tiêu Kỳ liền biết nàng đang suy nghĩ gì. Bước đi tới, ngồi xổm người xuống nhìn Tự Cẩm, giơ tay khẽ vuốt môi nàng, "Đêm nay, chờ ta."
Nghe tiếng cười bá đạo tà mị của Tiêu Kỳ, nàng không khỏi run người, không phải là có ý trả thù chứ?
Hắn cười rộ lên thật là đẹp trai quá đi, trời ơi, lại cười một cái nữa cho bản cô nương xem nào!
Tự Cẩm nằm nghiêng người trên đầu giường, nhìn theo bóng lưng Tiêu Kỳ bước đi hùng dũng như rồng bay hổ bước, trái tim trong ngực lại đập thình thịch. Sáng sớm liền phóng điện cái gì chứ, đồ nhẫn tâm!
Chờ Tiêu Kỳ rời đi, đám người Vân Thường mới đi vào hầu hạ. Tự Cẩm nghĩ tới tình hình trong phòng, không khỏi rúc vào trong màn giả vờ làm “chim cút”. Chao ôi, bị người khác nhìn thấy một phòng bừa bộn như thế quả thực là xấu hổ.
Tự Cẩm hoàn toàn xem nhẹ sự chấp nhận của cổ nhân, theo mấy người Vân Thường thì như thế mới tốt đấy, chứng minh chủ tử được nhiều sủng ái mà. Trốn ở trong màn Tự Cẩm dĩ nhiên là không thấy được vẻ mặt khoan khoái tươi cười của đám người Vân Thường.
Rời giường, rửa mặt, thay quần áo, trang điểm, chờ đến khi xong xuôi hết mọi việc Diện Mi mới đi vào khẽ nói: "Chủ tử, nô tỳ ở bên ngoài nghe được tin tức, nói là tối hôm qua Hoàng thượng đến Di Cùng hiên là do Hoàng hậu nương nương tiến cử."
Động tác ăn cơm của Tự Cẩm tạm ngừng lại, khó trách tối qua Tiêu Kỳ chạy tới chỗ nàng. Xem ra ăn cơm xong phải tới Phượng Hoàn Cung một chuyến, ít nhất cũng phải để cho hoàng hậu biết rõ, nàng không phải là người vong ân bội nghĩa.
Giữa mùa hè nên không khí khá nóng, khác với buổi sáng thời tiết mát mẻ nhẹ nhàng hơn. Tự Cẩm từ Phượng Hoàn Cung đi ra, vốn định trực tiếp quẹo vào lối rẽ về Di Cùng hiên, lại không nghĩ tới vừa từ Phượng Hoàn Cung ra liền gặp ngay Đổng Hiền phi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT